Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 4:




Ánh nắng chói chang len lỏi qua kẻ hở mà chiếu vào trong căn phòng khách sạn.
Úc Noãn Thanh vốn dĩ là một người không biết ngủ nướng, bình thường đều thức dậy vào sáng sớm để phụ giúp dì, nhưng hôm nay chính là ngoại lệ, bởi vì cô quá mệt, cơ thể đau nhức không thôi.
Khi cô mở mắt ra, mặt trời đã lên rất cao rồi, cũng đã rất trễ.
Cô mơ mơ hồ hồ, nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xung quanh, rất lạ lẫm.
Sau đó cô mới nhớ đến những thứ diễn qua vào tối hôm qua, cơn ác mộng đó khiến cô run rẩy ngồi bật dậy, nhất thời kích động đến quên cả thở.
Những hình ảnh đó bắt đầu xâm chiếm vào trong kí ức của cô, khiến cô đau đớn, khó chịu như muốn chết đi sống lại.
Chưa bao giờ cô có cảm giác nhục nhã và bất lực như vậy, chỉ một đêm cô đã mất hết tất cả, mất đi trinh tiết và nụ hôn mà cô đã gìn giữ hai mươi tư năm qua.
Cô tự đánh vào mặt mình, cô muốn xem đó như một giấc mơ đáng sợ không có thật, muốn quên đi hết thảy, nhưng, không có tác dụng.
Hơn nữa, bên cạnh cô còn có một vết máu đã khô, nó càng minh chứng cho những chuyện xảy ra hôm qua là thật, không phải mơ.
Cô run sợ tự ôm lấy bản thân, vùi mặt vào đầu gối nức nở khóc, khóc đến mức hai mắt sưng đỏ vẫn không thể dừng.
Một lúc sau, cô đã bình tĩnh hơn, cô hít một hơi thật sâu, gạt bỏ hết nước mắt.
Chợt, cô nhìn thấy có một cái túi ở mép giường, trong đó là một chiếc váy xinh đẹp và nội y.
Cô hơi ngơ ra, sau đó mới nhớ đến quần áo hôm qua đã bị anh xé mất.
Xem ra anh vẫn còn chút lương tâm.
Cô cầm lấy cái túi đó, chậm rãi bước xuống giường, lê thân tàn vào phòng tắm.
Vô tình, cô nhìn thấy mình trong gương. Cô mím chặt môi, cố làm lơ như không thấy, sau đó thì nhanh chóng tắm rửa và bước ra ngoài.
Cô định cứ vậy rời đi, một giây một phút cũng không muốn ở lại nơi này, nó khiến cô khó thở mà cảm thấy nhục nhã.
Nhưng chợt, cô nhìn thấy tấm chi phiếu được đặt ở chiếc tủ đầu giường.
Cô cầm lên xem thử, có... có rất nhiều số không ở đằng sau, nó làm cho cô hoảng loạn. Đây là cái giá cho một đêm? Nhiều đến vậy?
Cô cảm thấy bàng hoàng sau đó lại cười khổ, cô cảm thấy số tiền này đổi cho một đêm hoan ái cũng khá đáng, bởi vì cô có thể dùng số tiền này giúp cho dì, cũng không phải là bị cưỡng ép sau đó không được gì.
Nghĩ vậy, trong lòng cô lại có chút thanh thản.
Cô lê lết cái thân tàn trở về nhà, gương mặt hốc hác đến mức khó tin, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ.
Nhìn thấy cô trở về, Kiều Mẫn liền cau mày, đây là lần đầu tiên cô đi qua đêm ở bên ngoài, vì bình thường cô là một cô gái ngoan, thậm chí là có chút ngốc ngốc.
"Tao tưởng mày chết ở xó nào luôn rồi chứ." Dì giở giọng cọc cằn, không mấy vui vẻ.
Nhưng đó là chuyện đương nhiên, đã không có tiền còn bị đòi nợ, quán ăn bị đập phá không còn gì, ai mà vui cho nổi, không ra tay đánh cô để rút giận đã là nhẫn nhịn lắm rồi.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, mà đương nhiên, cô cũng đâu có nói được.
Cô chỉ lấy một cộc tiền và một tấm chi phiếu ra đưa cho dì.
Đó là công lao của cô uống một ly rượu và dùng thân thể phục vụ người đàn ông một đêm, đủ để trả nợ và dư một chút để tu sửa quán.
Dì cô cau mày khó hiểu sau đó cầm lấy, nhìn nhìn đếm đếm, sau đó là há hốc mồm.
Dì ấy ngẩng đầu lên định nói gì đó thì vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, liền hiểu ra.
Dì ấy cười một cách trào phúng: "Bán thân mà được nhiều tiền như vầy, sớm biết thì tao đã bán mày đi rồi."
Noãn Thanh bị lời nói của dì làm kinh ngạc, sau đó thì cúi đầu buồn bã, khoé mắt lại đỏ lên.
"Nhưng mà thằng nhà giàu nào lại ngu như vậy? Chi cho mày cả một đống tiền? Tao thấy kẻ đó ngu nhưng mà không tồi, nếu mầy đeo bám được thì sau này không lo nghèo đói nữa, tao cũng không cần nuôi mày nữa." Dì ấy suy nghĩ gì đó rồi lại nở nụ cười khi dễ: "Chắc là khi đó hắn chưa biết mày bị câm nhỉ?"
Dì cô chính là vậy, nói năng không có chừng mực, cũng chẳng nể nang ai, thích nói gì đều nói hết, khi nào bị đòi nợ mới khúm núm xin tha.
Nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, rồi thì đâu vẫn vào đấy, mấy chục năm vẫn vậy.
Noãn Thanh cứ tưởng mình đã quen với những lời nói châm chọc này từ lâu, nhưng hôm nay cô lại thấy dì rất quá đáng, cuối cùng không nhịn được mà lau nước mắt bỏ chạy vào trong.
"Ơ hay! Bộ tao nói không đúng sao?"
Dì có hơi khó chịu với thái độ của cô nhưng sau đó lại vui vẻ đếm tiền mà quên mất tức giận.
Còn Úc Noãn Thanh, cô trở về phòng của mình, tự gói mình lại trong chăn, âm thầm khóc nấc, không dám phát ra tiếng động.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, hai mươi tư năm sống trên đời cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng như hôm nay. Những chuyện xảy ra làm cô muốn lạc quan cũng không thể lạc quan nổi.
Cứ như là có một tảng đá đè lên người cô, vô cùng nặng nề và khó thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.