Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 43:




Bắt đầu từ ngày hôm đó Đào Chỉ Nhiên vẫn ôm trong lòng một cục tức, cô ta quyết không bỏ cuộc, ta ta sẽ không để Trần Lục Diên dễ dàng bị Noãn Thanh cướp đi như vậy. Thứ cô ta muốn có nhất định phải có cho bằng được, thứ cô ta không thể có thì người hòng cũng đừng hòng có.
Vậy nên Đào Chỉ Nhiên đã đến Trần gia tìm mẹ của anh - Trần phu nhân.
Mẹ anh nghe cô ta kể lại xong liền cau mày, không nói cũng biết, cô ta nhất định đã thêm mắm thêm muối vào để khiến cho mẹ anh ghét bỏ Noãn Thanh.
Tuy bà ấy biết rõ, cũng không thích cô ta nhưng chỉ nghe đến việc Trần Lục Diên bao nuôi tình nhân là bà ấy đã cảm thấy phản cảm, không thể nào chấp nhận được.
Mặc dù ấy bà ấy biết rõ con trai của bà rất tùy hứng, nhưng anh cũng đã lớn như vậy còn làm những chuyện như vậy. Chơi đùa cũng phải biết điểm dừng, lần này bà ấy quyết không buông thả anh nữa, không để cho anh tiếp tục bị những người phụ nữ tham lam đó đào mỏ.
Nên lần này bà ấy buộc phải phối hợp cùng Đào Chỉ Nhiên, người ta thường nói kẻ thù của kẻ thù là bạn, quả nhiên là vậy.
Mẹ của anh cùng Đào Chỉ Nhiên đến biệt thự riêng mà anh cùng Noãn Thanh sống, không ngờ lại bị hai tên vệ sĩ không biết từ đâu chặn bên ngoài cổng.
"Xin lỗi, hai người không được tự ý vào trong."
Mẹ anh cau mày, không nóng vội cũng không làm loạn như Đào Chỉ Nhiên, rất có khí chất của một phu nhân quyền quý: "Ông chủ các người có nói không cho mẹ của mình vào luôn sao?"
Hai tên vệ sĩ đó đưa mắt nhìn nhau, khó xử nói: "Trần tổng có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào."
Cô ta tức giận tiến lên phía trước: "Các người bị mù à? Đây là Trần phu nhân, là mẹ của Trần tổng các người mà các người cũng dám chặn lại?"
Mẹ anh trừng mắt nhìn Đào Chỉ Nhiên, cô ta liền biết mình quá phận nên lùi lại phía sau im lặng.
Mẹ anh mỉm cười, từ tốn nói: "Hai người được điều từ Trần thị đến phải không? Được, hai người rất trung thành, rất tốt, nhưng mà cũng phải khôn ngoan một chút, xem ai mới thật sự là người mà mình nên nghe theo. Trần tổng là con trai tôi, chủ tịch của hai người là chồng tôi, hai người nghĩ thử xem, nếu tôi nói với họ hai người mạo phạm tôi, họ có đuổi việc hai người không? Hay nói cách khác, với tư cách là Trần phu nhân, tôi vẫn có quyền sa thải hai người ngay bây giờ."
Hai tên vệ sĩ đó câm nín, trên trán đổ mồ hôi hột, đứng trước người có quyền lực, quả nhiên họ không thể làm gì ngoài nghe theo, đành nhường đường cho mẹ anh và cô ta vào trong.
Vì mẹ anh và cô ta đến vào buổi chiều nên khi này Noãn Thanh đang loay hoay ở trong bếp nấu ăn.
"Cô là Noãn Thanh sao?"
Giọng của một phu nhân quyền lực khi vang lên vừa điềm tĩnh lại vừa có trọng lượng khiến cô hoảng hồn, vá múc canh trên tay cũng bị rơi xuống tạo ra âm thanh đinh tai.
Noãn Thanh hốt hoảng ở trong lòng, cô biết rõ mục đích mà họ đến đây là gì.
Mẹ anh cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới mà dò xét, so về khi chất, vóc dáng, nhan sắc, một cái cô cũng không có. Tất cả đều không như trong tưởng tượng của bà ấy, cũng không giống lời mà Đào Chỉ Nhiên miêu tả, đê tiện, lẳng lơ, đáng xấu hổ.
Cái nhìn đầu tiên của bà ấy về cô là một cô gái không có tâm cơ, ánh mắt đó rõ ràng là ánh mắt của một cô gái nhỏ, mang theo chút non nớt và sợ hãi.
Bà ấy từng là đại tiểu thư nhà danh giá, hiện tại là Trần phu nhân, loại người nào cũng đã từng gặp qua, đặc biệt, bà ấy rất hiểu về phụ nữ, chỉ cần là người có dã tâm, bà ấy nhìn vào đôi mắt liền nhận ra, nhưng còn cô, nhìn kiểu gì cũng không giống.
"Chắc cô cũng đoán ra được tôi là ai mà nhỉ? Tôi là mẹ của Lục Diên." Bà ấy dừng một chút lại nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Đào Chỉ Nhiên vô cùng sững sốt, cô ta không ngờ bà ấy lại nhẹ nhàng đến như vậy, đáng lẽ bà ấy phải kêu cô mau cút đi mới đúng.
"Dì à, nói chuyện với loại người cũng vô ích thôi, chỉ thêm phí nước bọt, chi bằng cứ cho người đuổi cô ta đi, đừng để cô ta có cơ hội tiếp cận Lục Diên nữa." Cô ta sốt ruột, một giây cũng không muốn chờ thêm.
Nhưng bà ấy lại cả giận cảnh cáo cô ta: "Đừng tưởng là tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì, liệu hồn mà ngậm miệng lại."
Ở phòng khách, Noãn Thanh khép nép đứng đối diện mẹ của anh, cho dù bà ấy cho phép cô ngồi cô cũng không dám ngồi, cô như một tì nữ phạm tôi đang chờ lệnh trừng phạt từ chủ nhân.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Noãn Thanh đã bắt đầu căng thẳng đến phát run, cô cúi đầu nhìn mũi chân cỷa mình, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
"Tôi không biết cô và con trai tôi đã quen biết như thế nào, cũng không biết là cô đã dùng cách gì để khiến con trai tôi đối xử tốt với cô như vậy, nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một câu, tôi là mẹ nó, tôi hiểu nó hơn ai hết, nó chỉ là nhất thời cảm thấy mới lạ, nhất thời nổi hứng với cô mà thôi, còn nếu cô muốn có danh phận, điều đó là không thể, tôi cũng không đồng ý. Tôi không biết cô nghĩ thế nào, cơ mà, cô muốn dựa dẫm vào con trai tôi, ỷ lại vào nó, cô đã sai lầm to rồi, từ trước đến giờ, nó chưa bao giờ tính đến chuyện lâu dài với bất cứ một người phụ nữ nào. Đàn ông mà, vui đùa cùng đàn bà đã là bản năng từ khi sinh ra, cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.