Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 7:




Nhìn thấy Noãn Thanh cười, Đinh Hạo cũng cười theo.
Anh tinh tế, lấy giấy giúp cô lau miệng, còn mắng yêu: "Đã lớn như vậy rồi mà lại như trẻ con, kem dính hết lên miệng rồi này."
Noãn Thanh cười hì hì, cô múc cho một thìa bánh to, vươn tay ra muốn đút cho anh ấy.
Đinh Hạo khơi khựng lại, anh ấy bất ngờ nhìn cô.
Lúc này cô mới ý thức được là có cái gì đó không đúng, thìa này cô đã dùng qua rồi, không thể đút cho anh ấy được. Cô hơi ngượng ngùng, mặt đỏ ửng, từ từ rụt tay lại.
Nhưng Đinh Hạo đột nhiên lại bắt lấy tay cô, há to miệng ăn hết bánh kem mà cô đút, cũng không để ý đến chiếc thìa này cô đã dùng qua.
"Ngon thật đấy."
Anh ấy cười cười như không có chuyện gì làm cô có hơi mắc cỡ, cúi gầm mặt không dám nhìn anh ấy nữa, lại tiếp tục ăn bánh kem của mình, vẫn là cái thìa lúc nãy.
Cô thầm nghĩ, chắc anh ấy cũng không để ý nhiều như vậy, nên cô cũng xem như là không có chuyện gì.
Sau khi ăn uống xong, Đinh Hạo dắt cô đi đến mấy cái máy gấp thú đặt ở đường phố.
"Anh sẽ gấp hết mấy con gấu bông này làm quà sinh nhật cho em." Anh ấy rất tự tin, còn vỗ ngực nói chắc như đinh đóng cột.
Noãn Thanh nhìn anh ấy, nét mặt ngây ngô hiện rõ ra hai chữ "không tin".
"Để rồi em xem." Anh ấy mua đồng xu, bắt đầu trò chơi.
Thật ra cô vẫn chưa phát hiện ra bản thân là một người không biết che giấu cảm xúc.
Tuy cô không nói được nhưng cô lại có một đôi mắt biết nói, chỉ cần nhìn vào mắt cô, ít nhiều có thể hiểu được cô đang có tâm trạng gì, muốn nói gì.
Đôi mắt của cô rất đẹp, trong veo và to tròn, tựa hai hai viên ngọc quý có thể phát sáng. Cũng vì đôi mắt này mà đã khiến Đinh Hạo không thể rời mắt khỏi cô, mãi mãi không bao giờ quên được dáng vẻ ngây ngô, đáng yêu của cô.
"Nhìn xem, anh đã nói gì?"
Đinh Hạo thật sự đã gắp được một con gấu bông rất đẹp khiến Noãn Thanh há hốc mồm, vui đến mức nhảy cẩn lên, không ngừng vỗ tay.
"Quá khen, quá khen rồi. Chỉ có một con thôi có là gì, anh gấp cho em thêm vài con nữa."
Sau đó Đinh Hạo đã gấp cho cô rất nhiều gấu bông, trái ôm phải ấp vẫn ôm không hết, vì vậy cô đã tặng cho hai con cho hai đứa trẻ vô tình gặp trên đường.
Hôm nay cô cảm thấy rất vui, dường như đây là ngày sinh nhật vui nhất từ trước đến giờ của cô.
Nói sao nhỉ? Chắc là vì có người cùng cô đón sinh nhật, còn tặng quà cho cô nữa. Cảm giác rất ấm áp và vui vẻ.
"Noãn Thanh, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Noãn Thanh cười với anh, chỉ một nụ cười đã khiến cho lòng nực anh ấy như sắp nổ tung.
"Anh đưa em về nhà."
Noãn Thanh vui vẻ gật đầu, vẫn là dáng vẻ ngốc ngốc mà anh ấy thích nhất.
Từ xa xa, có một chiếc xe sang trọng chạy lướt qua bọn họ, bên trong là một người đàn ông lịch lãm, nét mặt lạnh lùng như băng ngàn năm.
Ngồi bên cạnh còn có một cô gái nóng bỏng, thân hình bốc lửa, ăn mặc gợi cảm, không ngừng tựa người vào anh như đang muốn gạ gẫm, mà chính xác là như vậy.
"Trần tổng, hôm nay người ta đi mua sắm, có nhìn thấy một mẫu thiết kế mới ra mắt rất đẹp. Anh mua cho em đi được không?"
Anh nhàn nhạt không trả lời, rút trong ví ra một tấm chi phiếu đưa cho cô ta.
Cô ta vui mừng đến nỗi ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng hôn lên má anh một nụ hôn đầy mùi phấn son: "Cảm ơn anh Trần tổng, anh đúng là tốt với em."
"Tốt? Cô nghĩ nhiều rồi, đây là dùng để cắt đứt quan hệ." Anh lạnh lùng nói, còn không thèm liếc cô ta một cái, sau đó kêu tài xế dừng xe.
"Cút xuống ngay cho tôi." Anh trịch thượng nói, ánh mắt không chút lưu tình khiến cô ta không dám mở miệng cầu xin, lập tức ngoan ngoãn bước xuống xe.
Sau đó thì anh ra lệnh cho xe tiếp tục chạy.
Thật ra anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại vậy, dạo gần đây nhìn thấy người phụ nữ nào cũng không thể vừa mắt, cứ như là bị bỏ bùa.
Anh ghét mùi son phấn của những người phụ nữ đó, ghê tởm khi cô ta chạm vào mình, đã vậy còn khiến cho quần áo bị bám mùi nước hoa khó ngửi.
Trần Lục Diên bực bội cởi áo vest ra quăng sang ghế bên cạnh, cảm giác khó chịu lan ra khắp cơ thể.
Thật ra Trần Lục Diên anh cũng chẳng phải là loại đàn ông sạch sẽ gì, loại đàn bà nào mà chưa từng chơi qua. Chỉ là dạo gần đây dường như là không còn hứng thú với đám đàn bà đó nữa.
Ngay cả bọn gái trinh mà Đào Tử Khí tìm cho anh, anh cũng không hài lòng. Bọn họ đều đang ở cái tuổi xuân sắc, vừa tròn hơn mươi, cơ thể nõn nà xinh đẹp vậy mà lại không lọt vào mắt xanh của anh. Anh cảm thấy, con gái hai mươi tuổi không nên như vậy, chỉ hai mươi mà đã đi bán thân rồi? Còn tởm hơn cả bình thường.
Nhưng mà... Trần Lục Diên lại nhớ đến cô gái của đêm hôm đó.
Không son phấn, không nước hoa, đôi môi ngọt ngào, nụ hôn vụn về đều khiến anh lưu luyến đến không thể chịu nổi.
Đặt biệt là cái biểu cảm sợ hãi đó, đôi mắt ngây thơ ngấn nước, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích.
Sau cái ngày vô tình gặp cô trong bộ dạng là một con gấu, anh lại càng thêm mê đắm. Cái dáng vẻ thuần khiết và trong sạch của một cô gái, hình như là lần đầu tiên anh được nhìn thấy.
Nói trắng ra thì... anh muốn được "thưởng thức" cô một lần nữa.
Nhưng tiếc là anh không có bất kì thông tin gì về cô, ngay cả cô tên gì anh còn không biết, đúng là đáng hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.