*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phần thưởng lần này lại là một năng lực, đã gặp qua là không thể quên được. Cái này hiển nhiên cũng là một năng lực vô cùng hữu ích.
Cho dù là sinh hoạt hay học tập, đây đều là một năng lực rất mạnh.
Ngoài ra còn có một tấm thẻ hoàn tiền tiêu dùng mua xe có hạn mức là ba triệu.
Hiện tại Triệu Dật đang có một tấm thẻ hoàn tiền tiêu phí mua siêu xe, hắn đang chuẩn bị mua một chiếc BMW M8 cho cha mình. Không ngờ hôm nay lại nhận thêm một tấm thẻ nữa.
Triệu Dật liếc mắt nhìn Diệp Thiến đang ngủ say bên cạnh, suy nghĩ một chút lập tức quyết định mua cho Diệp Thiến một chiếc xe. Hắn cũng nhìn ra được cô rất thích xe, lúc trước lái chiếc Ferrari 488 của mình, gương mặt cô lúc đó tràn đầy phấn khích.
Gia đình cô mở trường dạy lái xe, đối với lái xe quả nhiên rất đam mê.
Xe cũng đã có, nhất định phải mua nhà!
Không phải mình vừa nhận được một tấm thẻ hoàn tiền năm triệu khi mua nhà sao?
Chỉ là nên mua ở đây, hay là mua ở trong thành phố bây giờ?
Triệu Dật nghĩ một chút, nhất định phải mua ở đây nha!
Diệp Thiến mới là sinh viên năm ba, cô còn phải ở lại đây một năm bảy tháng nữa. Nếu mua ở thành phố thì cũng không tiện. Thứ hai là ở thành phố đã có Phùng Tiếu Tiếu, còn có Liễu Vũ Phi. Nếu như sau này có gặp nhau, nói không chừng sẽ xảy ra giông bão nha!
Mua nhà ở đây, mình sẽ có thời gian đến còn không được sao?
Còn sau khi tốt nghiệp thì sao?
Sau khi tốt nghiệp còn chưa biết Diệp Thiến sẽ đi đâu làm việc, đến lúc đó lại mua thêm nhà thôi!
Bởi vì Diệp Thiến, mình mới có được một tấm thẻ dự báo thông tin hợp đồng tương lai dầu thô Thượng Hải. Nếu suôn sẻ, thẻ dự báo này có thể mang lại cho mình mấy trăm triệu lợi nhuận, thậm chí là nhiều hơn. Đến lúc đó mua cho cô ấy thêm một chút, như vậy không phải là được rồi sao?
Cứ quyết định như vậy đi!
Cho đến bây giờ, Triệu Dật nhận được ba gói phần thưởng Chiết Hoa Thủ. Chỉ là không mua nhà cho Liễu Vũ Phi, nhưng mà Triệu Dật lại nói cho cô về chuyện căn hộ ở tòa nhà Đức Phong. Chính là nói không mua nhà cho cô, nhưng chuẩn bị biến căn hộ ở tòa nhà Đức Phong thành nơi ở của hai người. Mà căn phòng này lại không nói cho Phùng Tiếu Tiếu biết, cũng sẽ không nói cho Diệp Thiến.
Sau khi Liễu Vũ Phi lấy được bằng lái, Triệu Dật cũng sẽ mua cho cô một chiếc xe, ước chừng khoảng 2-3 triệu.
Vì vậy lúc trước Triệu Dật và Lục Đào nói đến việc đối xử công bằng như nhau, hắn vẫn có chút phấn khích.
Chuyện mua nhà Triệu Dật cũng không gấp, vẫn là giao cho Quan Tâm đi xử lý. Dù sao nơi này cũng cách thành phố không xa.
Sau khi Triệu Dật quyết định xong tất cả mọi chuyện, bình yên chìm vào giấc ngủ.
…..
“Chào buổi sáng!”
Khi Diệp Thiến tỉnh lại lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Dật, khuôn mặt Diệp Thiến ửng đỏ, đáp lại: “Chào buổi sáng!”
Triệu Dật cười nói: “Đói bụng không? Anh gọi cơm đến phòng ăn nhé!”
“Không cần đâu! Chúng ta sửa soạn một chút rồi ra ngoài ăn đi.”
Triệu Dật ân cần nói: “Anh chỉ lo là cơ thể em không thoải mái…”
Diệp Thiến ở trong chăn rung chân mấy cái, lắc đầu nói: “Không sao!”
Triệu Dật có hơi kinh ngạc, nhưng mà chợt nghĩ đến chắc có lẽ là có liên quan đến việc Diệp Thiến tập nhảy múa mỗi ngày?
Độ dẻo dai của cơ thể của cô không phải Liễu Vũ Phi hay Phùng Tiếu Tiếu có thể so sánh được. Xem như cô có dày vò cơ thể mình thành một cục cũng không có vấn đề gì. Bày ra kiểu hình thù nào chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Dáng người Diệp Thiến đạt đến 97 điểm, đây là số điểm dáng người cao nhất trong số các cô gái mà Triệu Dật biết!
Sau khi rời giường, Diệp Thiến nhìn 'vết hoa đào' trên giường, vẻ mặt có chút phức tạp.
Triệu Dật đưa tay ra ôm lấy cô: “Có muốn giữ lại làm kỷ niệm không?”
Hai mắt Diệp Thiến sáng lên: “Có được không?”
Triệu Dật cười nói: “Đương nhiên là được! Lát nữa đi ra anh mua lại cái ga giường này là được. Anh sẽ nhờ họ đóng túi kín cho em…”
Khuôn mặt Diệp Thiến ửng đỏ: “Em có thể tự làm được.”
Triệu Dật cười cười, biết da mặt Diệp Thiến mỏng: “Được! Anh đến giúp em…”
Triệu Dật vốn định đưa Diệp Thiến đi dạo, tiện đường mua sắm. Nhưng mà dù sao Bạch Bối cũng không phải là thành phố, không có nhiều thương hiệu nổi tiếng. Bình thường Triệu Dật cũng không thích lắm, nên dứt khoát dẹp bỏ suy nghĩ này.
Dù sao hôm nay Diệp Thiến cũng cần phải nghỉ ngơi, vẫn nên là đổi một dịp khác tốt hơn.
Chờ đến lúc chuẩn bị nhà và xe cho cô ấy xong thì cô có thể đến nội thành dễ dàng. Sau này còn sợ không có thời gian mua sắm sao?
Hai người ở lại khách sạn đến trưa rồi trả phòng rời đi, Diệp Thiến nói: “Gọi Bạch Nguyệt đến cùng ăn cơm trưa nhé!”