Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 370: Cái thứ mang trên mình chất kịch độc đó ư!




Đề cử quyền sách 'Bắt đầ từ một cái giếng biến dị' đọc giả có thể đi xem
Chương 370: Có tiền chính là đại gia
Triệu Dật cũng không từ chối, lấy điện thoại di động ra nói: “Anh mời hay em mời không phải giống nhau sao? Lúc trước chúng ta chưa xác định quan hệ, em không đồng ý để anh tiêu tiền cho em. Bây giờ chúng ta đã xác định quan hệ rồi, em cũng không thể từ chối được.”
Diệp Thiến cười xinh đẹp nói: “Chuyện này hình như không liên quan mà?”
Triệu Dật trả lời chắc nịch: “Làm sao mà không liên quan được chứ? Quan hệ chúng ta thân mật như vậy còn phải phân chia với nhau sao? Nếu như em nói anh không có điều kiện này thì cũng thôi đi. Nhưng rõ ràng là anh có điều kiện này, sao phải chịu ấm ức chứ? Tại sao lại không để cho cuộc sống tốt hơn?”
Diệp Thiến nhìn khuôn mặt đắc ý của Triệu Dật, bật cười nói: “Được được được! Anh muốn tiêu tiền cho em thì cứ tiêu, em lập tức nhận lấy. Được chưa, đại gia Triệu?”
Triệu Dật cười nói: “Sao lại cho anh thêm một cái biệt hiệu vậy chứ?”
Diệp Thiến cười hì hì nói: “Trong xã hội này không phải có tiền thì chính là đại gia sao?”
Triệu Dật bị chọc cười: “Được! Cái biệt hiệu này không tệ! Cô gái, sau này đại gia Triệu sẽ yêu em!”
Triệu Dật vừa trêu đùa với Diệp Thiến, vừa gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt.
Triệu Dật: Ăn cơm trưa. Đến cùng đi! Chúng ta cùng đi ăn.
Bạch Nguyệt: Làm xong việc rồi?
Triệu Dật: Đương nhiên rồi.
Bạch Nguyệt: (=.=)b Ở đây vậy?
Triệu Dật: Hôm qua cô là người có công, nên thưởng! Ăn gì cô quyết định đi. (Bạn thân cô nói cô tự quyết định đấy).
Bạch Nguyệt: Thiến Thiến quả nhiên là chị em tốt nha! Có bạn trai vẫn không quên người bạn thân nghèo như tôi. Thật cảm động!
Triệu Dật: Nói đi. Ăn gì nào?
Bạch Nguyệt: Hôm nay các người có chuyện vui, tôi rất là ghen tị đó. Phải ăn một bữa ngon để chúc mừng, thuận tiện bù đắp cho tâm hồn chua chát của tôi một chút được không?
Triệu Dật: Chỉ cần ở đây có gì thì tuỳ cô chọn! Giá cả không thành vấn đề, cứ tùy ý ăn!
Bạch Nguyệt: Vậy chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, ở đó là Parc Oasis. Có món sashimi gì đó nghe nói ăn rất ngon, chỉ là có hơi đắt một chút.
Triệu Dật: Không thành vấn đề! Gửi vị trí đi! Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.
Bạch Nguyệt lập tức gửi địa chỉ qua. Triệu Dật xem xét, đoán chừng cách đây khoảng 7 - 8km.
Triệu Dật tiện tay gửi một bao lì xì 666 tệ.
Triệu Dật: Chỗ ngồi có hạn, không chở cô được. Cô tự mình bắt xe đến nhé!
Bạch Nguyệt: Giàu vậy sao, 666 tệ!
Triệu Dật cất điện thoại di động rồi nói với Diệp Thiến: “Cô ấy nói ăn sashimi, Parc Oasis. Chúng ta sang đó trước rồi cô ấy sẽ bắt xe đến sau.”
Diệp Thiến cười nói: “Quả nhiên là một người ăn hàng nha! Nhưng em nghe nói sashimi ở Parc Oasis rất tuyệt, chỉ có điều hơi đắt.”
Triệu Dật cười nói: “Không sao! Bạn trai em bây giờ không có gì là không thể ăn được. Trứng cá muối cũng có thể ăn một thìa vứt một thìa đó nha!”
Diệp Thiến bị Triệu Dật trêu đến vui vẻ.
Cô biết Triệu Dật không phải là con nhà giàu tiêu xài hoang phí vô độ như vậy. Hắn nói như vậy, chẳng qua là để chọc cô cười mà thôi.
Ở trong cuộc sống bình thường thì hắn là người rất khiêm tốn.
Parc Oasis nằm cạnh sông, phong cảnh rất đẹp. Trang trí theo phong cách Nhật Bản, ngay cả nữ nhân viên cũng mặc trang phục Nhật Bản để phục vụ khách hàng.
Bởi vì là bữa trưa, khách cũng không đông nên Triệu Dật chọn một vị trí tốt gần bờ sông có phong cảnh rất đẹp.
Triệu Dật cười nói với nhân viên phục vụ: “Ba người! Còn một người đang trên đường tới… chúng tôi là nghe danh mà đến, có món nào đặc sắc giới thiệu cho chúng tôi được không?”
Nhân viên phục vụ cười nói: “Nói đến món ngon, tôi đặc biệt giới thiệu sashimi ở đây của chúng tôi. Chẳng hạn như sashimi cá nóc, đây là món đặc biệt nhất của chúng tôi. Rất nhiều khách hàng đều đến đây vì sashimi cá nóc…”
Cá nóc sao?
Cái thứ mang trên mình chất kịch độc đó ư!
Triệu Dật hơi do dự một chút, nhân viên phục vụ rõ ràng cũng hiểu Triệu Dật đang lo lắng chuyện gì, cười nói: “Thưa anh! Anh hãy yên tâm! Đầu bếp xử lý cá nóc ở đây của chúng tôi đã học nghề từ một nhà hàng sashimi cá nóc nổi tiếng ở Nhật Bản. Từ khi mở nhà hàng đến nay rất đông khách, nhưng chưa hề có ai ăn cá nóc mà xảy ra vấn đề gì…”
Triệu Dật nghĩ cũng thấy đúng. Người ta mà không giải quyết được chất độc này thì sao dám mở nhà hàng cơ chứ?
Huống chi chẳng phải mình còn có năng lực dự báo trước nguy hiểm sao? Nếu có cái gì có thể làm tổn hại đến tính mạng của mình, hệ thống chắc chắn sẽ nhắc nhở.
“Được! Vậy mang lên một phần trước nếm thử xem…”
Một cái đĩa sứ được mang lên, bên trên là từng mảnh cá nóc được cắt mỏng và sắp xếp rất chỉnh tề. Cái món sashimi này mỏng đến kinh ngạc, miếng sashimi có thể nhìn xuyên thấu qua thấy được hoa văn trên đĩa sứ.
Bạch Nguyệt kẹp một miếng sashimi lên, hướng về phía ánh sáng chiếu tới rồi thở dài một hơi nói: "Trình độ sử dụng dao của đầu bếp đúng là quá tốt, thật sự là rất mỏng đó nha còn có thể để cho ánh sáng chiếu lọt qua nữa này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.