Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 373: Tu luyện thuật phân thân  




Triệu Dật suy nghĩ một chút, trong lòng bỗng nhiên có ý tưởng.
Không phải mình đang muốn mua nhà cho Diệp Thiến sao? Tranh thủ vài ngày xem tình hình thế nào, sau đó vào ngày 24 đưa cô ấy đi ký hợp đồng, lại đưa cô đi ăn cơm. Xem như đó cũng là quà tặng lễ giáng sinh, hẳn là không có vấn đề gì.
Ban ngày giải quyết chuyện bên này của Diệp Thiến, buổi tối có thể ăn cơm với Liễu Vũ Phi, sau bữa cơm chiều thì trở về với Phùng Tiếu Tiếu…
Ai da! Mình thật sự là quá thông minh!
Xử lý mọi chuyện công bằng, thật đúng là kỹ thuật điêu luyện!
Nếu như nhiều thêm một hai cô bạn gái nữa, há chẳng phải mình tu thành thuật phân thân rồi sao…
Lúc này Triệu Dật cũng không cho Diệp Thiến một câu trả lời rõ ràng, dù sao có nhiều chuyện cũng sẽ thay đổi bất cứ lúc nào.
Hứa hẹn mấy chuyện như thế này, nếu như không làm được thì cũng không nên mở miệng lung tung.
Nếu đã hứa thì đến đó phải làm, còn nếu như hứa mà không làm được thì sẽ làm cho người ta thất vọng.
Không hứa hẹn mà nếu đến lúc đó làm được thì người ta sẽ có chút vui mừng cùng bất ngờ. Còn nếu như thực sự không có cách nào làm được thì người ta cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Thiến cũng không để cho Triệu Dật đưa về. Dù sao xe hắn cũng chỉ có hai chỗ ngồi, chính cô và Bạch Nguyệt sẽ tự mình bắt xe về.
Triệu Dật cũng không giữ lại. Sau khi chia tay lập tức gửi cho Diệp Thiến một bao lì xì 6666 tệ.
Diệp Thiến: Gửi cho em nhiều tiền như vậy làm gì? Em vẫn có tiền dùng.
Triệu Dật: Một bao lì xì nhỏ thôi, nhận đi! Khách sáo với anh làm gì chứ? Bình thường luyện múa cực khổ, mua chút đồ uống gì đó nhé!
Diệp Thiến: Là tiền mua đồ uống mùa hè sao? Đây cũng quá nhiều rồi.
Triệu Dật: Đây mà nhiều gì chứ? Nếu không phải sợ là dọa đến em, anh đã thật sự gửi cho em một bao lì xì lớn hơn rồi.
Triệu Dật: Lúc trước em từ chối thì anh cảm thấy có thể hiểu được. Dù sao lúc đó chúng ta cũng không phải người yêu. Còn bây giờ đã là người yêu, em cũng không cần phải lịch sự với anh như người lạ. Mục đích không phải là tiêu tiền mà mục đích chính là có một cuộc sống tốt hơn. Anh chỉ hy vọng sau này em có thể sống tốt hơn, cũng vui vẻ hơn. Hơn nữa anh cũng có khả năng giúp em làm được như vậy.
Diệp Thiến: Được rồi! Được rồi! Đại gia Triệu! Em nhận lấy là được rồi chứ?
Triệu Dật: Như vậy mới ngoan, phải nhớ đến anh nhé!
Diệp Thiến: Ừm! Anh bận rộn công việc, không cần quá lo lắng cho em. Với lại em cũng không có vội luyện múa, bình thường thỉnh thoảng em cũng luyện múa trên quảng trường, nếu rảnh thì em sẽ đến tìm anh.
Triệu Dật: Nhắc đến vũ đạo mới nhớ, sau này em có dự định gì không?
Diệp Thiến: Dự định của em sao? Tranh thủ ứng tuyển vào một số đơn vị hoặc trở thành giáo viên dạy múa. Thực ra em nghiêng về làm giáo viên dạy múa hơn. Bởi vì như vậy thì em vừa có thể múa, vừa có thể dạy múa cho học sinh, cũng rất có cảm giác thành tựu đó nha.
Triệu Dật: Rất tốt! Cố gắng múa, chắc chắn có thể đạt được mục tiêu của em.
Triệu Dật cũng không nói cái gì như là có hắn đây, những thứ này đều không cần lo lắng. Mỗi người đều có một mục tiêu cuộc sống riêng, có giá trị của riêng mình.
Dù cô làm giáo viên dạy múa một tháng lương được ba nghìn hay năm nghìn tệ, chỉ cần cô vui vẻ và hạnh phúc là được rồi.
Cũng không thể bởi vì Triệu Dật có tiền mà không quan tâm đến chút tiền lương ít ỏi đó. Mà lại ỷ lại, rồi suốt ngày đi spa, mua sắm điên cuồng hoặc là chơi mạt chược như mấy vị phu nhân giàu có.
Triệu Dật không thích như vậy, đoán chừng Diệp Thiến cũng không thích.
Tiền có thể khiến cho người ta không cần phải đi làm việc mình không thích, nhưng làm những điều mình thích mà không bị áp lực về tài chính thì đây chẳng phải là một niềm hạnh phúc sao?
…..
Sau khi Triệu Dật lái xe trở về thành phố thì lập tức gọi điện thoại cho Quan Tâm.
Gần đây Quan Tâm không có việc gì nên giúp Triệu Dật giám sát việc trang trí bên toà nhà Đức Phong, giúp đỡ đàm phán một chút việc trong phương diện đầu tư phim truyền hình.
Mặc dù cô không trực tiếp quản lý nhưng cũng khá hiểu, sau đó cô lựa chọn những việc Triệu Dật cần biết và báo cáo cho hắn.
Mặc dù Chú Đới có thể trực tiếp liên lạc với Triệu Dật, nhưng có rất nhiều chuyện nhỏ hắn bàn bạc với Quan Tâm một chút là có thể xử lý xong, cũng không cần làm phiền đến Triệu Dật.
Công ty đã chuyển toàn bộ đến tầng văn phòng ở tòa nhà Đức Phong bên này. Mà căn nhà của Triệu Dật ở đây cũng đã trang trí được gần được một nửa, dự tính đến trước tết là có thể hoàn thành. Dù sao căn nhà này cũng đã được trang bị đầy đủ nội thất, ngoài ra phần cứng cũng đã được lắp đặt gần như hoàn thiện, phần còn lại chủ yếu là trang trí mềm.
Lúc Quan Tâm nhận được điện thoại là đang trong căn nhà ở toà nhà Đức Phong giám sát tình hình trang trí.
Gần đây Triệu Dật cũng không sắp xếp cho cô việc gì cụ thể, Quan Tâm cũng không muốn để cho mình rảnh rỗi nên tự tìm việc để làm.
“Chủ tịch! Có gì dặn dò sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.