Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 456: Vậy ngồi một lát đi!”




Một bữa cơm, bọn họ đối với Triệu Dật càng thêm hài lòng. Khiêm tốn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, không hề bởi vì điều kiện nổi bật của mình mà mang theo cảm giác ưu việt. Trong lời nói cử chỉ cũng có chút khí lực, làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Dọc theo con đường bê tông, Bạch Nguyệt khoác tay Triệu Dật đi về phía trước.
Tuy rằng đã rời khỏi nhà, nhưng mà cô cũng không rút tay mình lại mà là tiếp tục tư thế khoác tay Triệu Dật thân mật như vậy. Thế nên trong lúc đi bộ, cánh tay Triệu Dật lắc lư, lập tức có thể cảm nhận được sự tồn tại của từng múi cơ bắp.
Triệu Dật không mở miệng, Bạch Nguyệt cũng dường như không chú ý tới.
Nhà Bạch Nguyệt cũng không ở trong thị trấn Thịnh Khẩu mà là một trấn, quy mô cũng không lớn. Cả ngang cả dọc có khoảng bốn năm con phố, ở giữa là một cái chợ bán thức ăn. Xung quanh cái chợ này chính là các cửa hàng đủ loại, còn có những địa điểm giải trí lẻ tẻ tương tự như KTV.
"Trước kia tôi học ở đây... Ở đây trước kia có quán bún, bún hầm trong nồi đất của nhà họ vừa rẻ vừa ngon... Đó là quầy đồ nướng nổi tiếng nhất trong thị trấn chúng tôi, đặc biệt là thịt nướng. Ông chủ hẳn là bôi mật ong, có chút ngọt, ăn cực kỳ ngon. Lát nữa chúng ta đi vòng quanh tiêu hóa thức ăn xong, tôi mời anh ăn thử.”
Triệu Dật cười nói: "Được.”
Hai người cứ tay trong tay như vậy chậm rãi đi dạo trong trấn, nơi này là nơi Bạch Nguyệt trưởng thành, tràn ngập kỷ niệm. Bạch Nguyệt nói cho Triệu Dật nghe từng chút từng chút một, bao gồm một số chuyện thú vị khi còn bé. Triệu Dật nghe rất say sưa.
Chậm rãi đi bộ khoảng một giờ như vậy, gần như đã đi hết một vòng trấn nhỏ, thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hóa không ít. Bạch Nguyệt lập tức kéo Triệu Dật đến quầy nướng, chuẩn bị mời Triệu Dật ăn thịt nướng.
"Ông chủ! Cho tôi mười xiên thịt nướng, năm xiên sườn."
"Được rồi."
Quầy thịt nướng lúc này đã có năm sáu bàn khách, thanh âm giòn tan của Bạch Nguyệt nhất thời hấp dẫn ánh mắt của khách trong quầy.
“Bạch Nguyệt!”
Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên, Triệu Dật cùng Bạch Nguyệt quay đầu nhìn lại thấy một thanh niên đang đứng dậy, ngạc nhiên hướng về phía hai người chào hỏi. Ở cái bàn kia còn có ba bốn người khác đang ngồi, có cả nam và nữ. Trên mặt bàn còn có mấy xiên thịt nướng và bia.
Vẻ mặt Bạch Nguyệt thoáng có chút kinh ngạc: "Ngô Ba? A! Lý Mai, tất cả mọi người đều ở đây sao?”
Bạch Nguyệt quay đầu nói với Triệu Dật: "Bạn học trung học cơ sở của tôi, tất cả mọi người đều là người trong trấn.”
Triệu Dật ừ một tiếng. Cái trấn này không tính là lớn, quán thịt nướng này lại là nhà làm ngon nhất trên đường. Sắp qua năm mới, bạn học trên trấn đều trở về, hẹn nhau ăn xiên nướng gì đó nên gặp nhau cũng rất bình thường. Dù sao chỗ này chỉ lớn có vậy, chỉ cần bạn đi qua đây là có thể gặp phải.
Thanh niên tên Ngô Ba kia nhiệt tình chào hỏi: "Cậu trở về khi nào vậy? Lại đây ngồi một lát, bạn học cũ đã lâu không gặp.”
Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua Triệu Dật, Triệu Dật cười cười: "Tùy cô.”
Bạch Nguyệt do dự nói: "Vậy ngồi một lát đi!”
Triệu Dật cũng không quan tâm lắm. Trong lòng lại đang suy đoán xem trong mấy người này có người theo đuổi Bạch Nguyệt hay không. Dù sao Bạch Nguyệt xinh đẹp như vậy, nói thời trung học cơ sở không ai thích thì mới là chuyện lạ. . Hãy tì𝘮 đọc t𝗋a𝑛g chí𝑛h ở || 𝘛𝗋ù𝘮𝘛𝗋uy ệ𝑛.𝘃𝑛 ||
Tình tiết Triệu Dật dự đoán cũng không xảy ra, Bạch Nguyệt cùng mấy bạn học cũ gặp mặt, mọi người vẫn cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Mấy người này hoặc là đã tốt nghiệp đại học đi làm nửa năm, hoặc là sinh viên đại học giống như Bạch Nguyệt đang chờ tốt nghiệp. Mọi người thảo luận về việc làm hoặc tìm việc làm quá gian nan, nhưng đều có một tiếng nói chung là cùng cảm thán cuộc đời.
Vì mọi người nói chuyện rất vui vẻ nên Triệu Dật cũng không ngại ngồi thêm một chút. Dù sao ở đây cũng không có hoạt động vui chơi giải trí nào khác, trở về cũng chỉ là chơi điện thoại di động.
Người trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ, đương nhiên là uống bia. Triệu Dật và Bạch Nguyệt ngồi khoảng hai giờ đồng hồ, Triệu Dật uống bốn chai, Bạch Nguyệt uống hai chai.
Lúc này Lưu Đường gọi điện thoại hỏi thăm, Bạch Nguyệt nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nên lập tức đứng dậy chào tạm biệt. Triệu Dật mượn cớ đi vệ sinh, thuận tay thanh toán luôn bàn ăn này.
Bạch Nguyệt đứng ở cửa, đương nhiên là đã nhìn thấy Triệu Dật tính tiền. Sau khi Triệu Dật đi ra, Bạch Nguyệt khoác tay Triệu Dật, khẽ nói: "Vốn nói là tôi mời anh ăn thịt nướng, kết quả còn bắt anh phải trả tiền mời bạn học của tôi, thật ngại quá..."
Triệu Dật cười nói: "Không sao! Nghe bạn học cô kể chuyện trước kia của cô, tôi cũng rất vui vẻ. Mời một bữa thịt nướng này cũng rất đáng giá nha! Nếu không, tôi vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết những chuyện này của cô.”
Bạch Nguyệt nhất thời đỏ mặt.
Bạn học cũ gặp nhau đương nhiên là tán gẫu đủ loại chuyện trong trường học. Trung học mà, ai thích ai gì đó cũng không khoa trương như vậy. Phần lớn cũng chỉ là suy nghĩ lại một chút, trò chuyện nhiều hơn đơn giản là những chuyện thú vị cùng với vài chuyện xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.