Bất Diệt Thánh Linh

Chương 87: Ấn ký quang minh




Đại diệt! Đại diệt!
Thiên địa tan vỡ, vạn vật thê lương, tinh trầm nhật nguyệt, sinh linh câu diệt!
Chỉ thấy, mặt trời máu chậm rãi dung nhập vào Vân Phàm, giống như điểm khởi đầu của tận thế, lại giống như hóa thân của hủy diệt.
"Vù vù vù!"
Một quyền mà ra, không nhanh không chậm, bình thản không có gì đặc sắc nhưng lại làm cho người ta một ảo giác núi lớn áp xuống, tan vỡ trời đất!
Tâm thần bị Hắc Bạch kinh sợ, sững sờ ở đương trường, Sài phụ cũng vô cùng ngưng trọng.
"Hắc Bạch Nhị Lão, các ngươi mau chóng mang theo thiếu soái rời đi!"
Sài phụ tiện tay đẩy hai người ra một bên, chính mình đối mặt xông tới.
"Ong ong ~~~ "
Không gian nơi mặt trời máu đi qua khẽ run rẩy, đá vụn xung quanh hóa thành bột phấn.
"Bùng!"
"Oanh —— oanh —— oanh —— "
Cát bay đá chạy, khí lãng mãnh liệt!
Hai đạo thân ảnh tiếp xúc trong khoảnh khắc phát ra tiếng vang rung trời động đất, bụi mù cuốn lên thổi vào Hắc Bạch Nhị Lão khiến cho bọn chúng ngã trái ngã phải.
Bởi vì tiên linh bị Tà Thần đánh tan khiến cho Phong Linh Hoàn bị thương nặng dẫn đến thực lực Sài phụ hạ thấp nhiều, chỉ có thể dựa vào lực lượng thân mình chống chọi với Vân Phàm! Tuy hắn cũng là tiên linh sư cửu tinh, nhưng không có tiên linh phụ trợ thì lực lượng này sao có thể là đối thủ của Vân Phàm.
Vẻn vẹn chỉ một quyền khiến cho hóa thân Sài phụ nhất thời bị đánh cho nổ tung ngay tại chỗ, ngay cả kêu lên một tiếng thảm thiết cũng không có, rồi hư ảnh liền tiêu tan thành vô hình.
"Đại. . . Đại soái! ?"
"Không! Không thể!"
Nhìn thân ảnh Vân Phàm chậm rãi đứng lên từ trong bụi mù, Hắc Bạch Nhị Lão kinh hãi muốn chết. Một quyền đánh nổ tung hóa thân của cường giả tiên đạo, đây là điều bọn họ ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng!
Sự thật ở trước mắt, khiến cho bọn họ không thể không tin, càng không thể không sợ!
"Chạy! Chạy mau!"
Hắc Bạch Nhị Lão phản ứng không chậm, vội vàng túm lấy Sài Thiệu Kiệt rồi phóng về phía ngoài sơn cốc, sợ bị đuổi theo.
. . .
Bụi mù tan đi, Vân Phàm đứng yên lặng trong đống loạn thạch, tóc tai rũ rượi, cả người bê bết máu. Trong tay hắn nắm một tảng đá đen như mực, đúng là thứ Sài phụ lưu lại sau khi chết.
Hai mắt màu đỏ tươi nhìn về phía Hắc Bạch Nhị Lão thoát đi, Vân Phàm đang chuẩn bị đuổi theo đi thì tiếng nổ vang kịch liệt trên tế đàn lại hấp dẫn sự chú ý của hắn.
"Oanh oanh oanh —— "
Đánh nhau càng ngày càng kịch liệt khiến mọi thứ gần như sụp đổ.
Không có nghĩ nhiều, Vân Phàm thu hồi tảng đá rồi xoay người đi tới phía tế đàn.
Cho dù bản thân bị trọng thương nhưng hắn bước đi rất vững, lưng rất thẳng.
. . .
Phía trên tế đàn, tà sát như mây bao phủ Thiển Y ở trong đó.
"Tiểu cô nương, hà tất phải đau khổ chống đỡ làm gì, chỉ cần ngươi không chống cự thì bản tôn đảm bảo cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý bất tận, thậm chí tu tiên thành đạo, trường sinh bất lão, bản tôn có thể cho ngươi hết thảy những gì ngươi muốn!"
"Nói lời yêu tà linh tinh, cứ bình yên là sẽ được chính đạo!"
"Hừ! Chính đạo! Cái các ngươi gọi là chính đạo chính là vứt bỏ tà ác ở bên ngoài, không chịu thừa nhận suy nghĩ cùng hành vi độc ác của bản thân. Ngươi nghĩ bản tôn sinh ra bằng cách nào? Chính là do suy nghĩ độc ác của tu sĩ tiên đạo các ngươi biến thành đó! Cạc cạc cạc cạc ~~~ "
". . ."
"Không nói? Xem ra chính ngươi cũng biết rõ, bọn tu sĩ tiên đạo các ngươi luôn cao cao tại thượng, chúa tể hết thảy, tự cho là đại biểu chính đạo, nhưng là các ngươi còn dơ bẩn hơn so với bất kỳ ai! Các ngươi vĩnh viễn cũng không biết cái gì là vô cùng đau khổ! Bản tôn bồi hồi trên thế gian hơn vạn năm, nếm đủ chua cay, cảm thụ vô số tối tăm, trải qua sống sống chết chết, luân hồi vĩnh viễn không ngừng nghỉ. . ."
". . ."
"Xú nha đầu, bản tôn xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu. . . A? ! Có người đến đây! ?"
Tà Thần đang nói đột nhiên chuyển sang ý khác với vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Thiển Y cảm giác được một đợt tiếng bước chân quen thuộc đến gần, từng bước một đi lên tế đàn, tựa hồ vô cùng gian nan.
"Là ngươi! ?"
Đoán được người đến là ai, tâm thần Thiển Y run lên: "Ngươi. . . Ngươi tới nơi này làm gì?"
"Đi! Đi mau! Đi mau a!"
Thiển Y đột nhiên hô to, khuôn mặt vốn đạm mạc trở nên vô cùng lo lắng, lôi kiếm trên không trung chợt bạo phát mãnh liệt.
"Ta đi thì ngươi làm sao bây giờ?"
Giọng nói khàn khàn của Vân Phàm lộ ra vẻ kiên định, mỗi bước đi của hắn tựa hồ cũng dùng hết lực lượng toàn thân, nhưng hắn thủy chung không dừng lại.
Hắn đi thẳng về phía trước, bước trên đỉnh tế đàn, lướt qua Thiển Y, đi tới giữa tế đàn.
Hắn đứng ở địa phương tà sát bao phủ, mặc cho tà khí ăn mòn.
Hắn nhìn bầu trời, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
"Ngươi. . ."
Thiển Y nghẹn ngào, muốn nói lại thôi, nước mắt chảy xuống hai má.
Ta đi thì ngươi làm sao bây giờ. . . Một câu nói bình thường như vậy giống như là bạn tốt đã quen biết nhiều năm, cảm giác quyến luyến sâu nặng này xúc động đến linh hồn của Thiển Y.
Nếu không thể cùng sống sót rời đi, vậy liền cùng nhau chết ở chỗ này.
Vân Phàm nhẹ nhàng nhìn lại Thiển Y, vừa lúc đối phương cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt không linh kia khẽ lóe ra, giống như muốn đem thân ảnh Vân Phàm khắc sâu ở trong lòng.
"Tiểu tử, ngươi lại dám đến tìm chết! Cạc cạc cạc cạc ~~~ "
Trong tiếng cười bén nhọn, Tà Thần mang theo vài phần kinh hỉ ngoài ý muốn: "Sát khí thật nặng nề! Huyết mạch khí thật nồng đậm! Hảo hảo hảo! Đúng lúc bản tôn mượn thân thể ngươi để nhập vào!"
"Ong ong ~~~ "
Tà sát lượn lờ bao phủ Vân Phàm ở trong đó.
Tình huống vạn phần nguy cấp nhưng Thiển Y đành bất lực, các ý niệm phẫn nộ tự trách nảy lên trong lòng, vô cùng phức tạp.
"Không —— "
Đúng lúc Thiển Y cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì một tia sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện!
"Bồng!"
"Xuy xuy xuy ~~~ "
Một vòng quang hoàn từ đỉnh đầu Vân Phàm mọc lên, tựa như ánh trăng sáng tỏ tản ra ánh sáng vô cùng tinh thuần!
Thiên phú, đây đúng là thứ cuối cùng mà Vân Phàm dựa vào.
. . .
Nơi có quang minh thì hắc ám lui đi.
Lúc Vân Phàm tại rừng rậm mù sương đã biết được thiên phú của mình vốn khắc chế vật âm tà, nhưng hắn cũng không rõ thiên phú ấn ký mình có hiệu quả với tà linh vương hay không
Mà chuyện đến lúc này cũng không cho phép Vân Phàm suy nghĩ nhiều hơn nữa, cho dù cơ hội chỉ có một phần vạn thì hắn cũng không buông tha. Điều duy nhất khiến hắn không yên lòng chính là muội muội Vân Mục, nếu bản thân mình khó tránh khỏi cái chết thì sau này muội muội sẽ sống thế nào?
Có đôi khi người ta không thể bận tâm đến tương lai, vậy chỉ có thể bận tâm đến trước mắt.
Liều mạng vì Thiển Y, Vân Phàm không hối hận.
. . .
"Ong ong ông!"
Quang mang của Phong Linh Hoàn dưới sự bao phủ của tà sát giống như ánh sáng đom đóm, có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng đúng là điểm ánh sáng nhạt này lấy thế như ngọn lửa được châm dầu, không ngừng lan tràn, mở rộng, thiêu đốt, cuối cùng nở rộ hòa quang chiếu sáng trưng cả sơn cốc, khiến cho nơi đây giống như ban ngày.
"Đây. . . Đây là thứ gì! ?"
Thanh âm Tà Thần rõ ràng mang theo một tia khủng hoảng, tựa hồ so với chứng kiến còn khiếp sợ hơn!
Hắn quyết đoán bỏ xuống Thiển Y, khống chế xương sọ cực lớn hung hăng đánh về phía Vân Phàm.
"Oanh —— "
Một tiếng nổ vang lên, Vân Phàm vẫn bình yên vô sự, mà bộ xương khô ngược vang lên tiếng vỡ, không có chút bất ngờ nào.
Biến hóa thình lình xuất hiện khiến Thiển Y sững sờ ở đương trường, trong khoảng thời gian ngắn không rõ tình hình ra sao.
"A a a —— "
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn ở trên không trung, chỉ nghe Tà Thần rít gào oán độc: "Sao có thể như thế, thân ngươi tràn đầy sát khí! Sao ngươi có thể có ấn ký quang minh như thế! Không thể —— không thể —— "
"Ong ong ông ~~~ "
Tế đàn lay động kịch liệt, thập môn cự trụ xung quanh chợt nở rộ lãnh quang!
Càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng tan vỡ!
. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.