Bất Diệt Thánh Linh

Chương 109: Tương lai




"Đồng Đồng đi ra rồi sao, thế nào, có gặp nguy hiểm gì hay không?"
Thiên Hà hấp tấp chạy đến trước mặt Phương Đồng, đánh giá đối phương từ đầu đến chân, xác định đối phương không xảy ra chuyện mới buông lỏng tâm tình.
Thiết Đường đứng ở bên cạnh, thấy bộ dáng Thiên Hà như thế, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, mập mạp này thật sự quá mất thể diện rồi, còn chút tôn nghiêm của nam tử hay không chứ?
"Được rồi, đừng có ầm ĩ nữa!"
Phương Đồng đỏ bừng hai má, tức giận đánh Thiên Hà một cái, người sau chỉ cười ngây ngốc.
Tiếp theo, ba người lần lượt kể lại những chuyện đã xảy ra trong khảo nghiệm, trao đổi sôi nổi.
Thiên Hà tại trong tâm môn thấy được bản thân trong quá khứ, hèn yếu, tự ti, lười biếng, thời khắc tai nạn giáng xuống, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đồng tộc lần lượt chết trước mặt mình, chỉ có thể núp sau trưởng bối tham sống sợ chết. Rồi sau đó vì bảo vệ người mà mình quan tâm, mới có thể thức tỉnh bước ra khỏi ảo cảnh.
Phương Đồng tại tâm môn lại là rơi vào trong sát kiếp dày đặc, cuối cùng giữ được một tia thanh minh, thoát thân ra.
Thiết Đường tại trong tâm môn thì rơi vào giữa hồng trần, sau vài lần bị lạc mới tìm thấy bản tâm.
Bọn họ mỗi người đều trải qua và có kết thúc bất đồng, nhưng cảm ngộ của bọn hắn lại là trăm sông đổ về một biển.
...
"Di, qua ngày rồi sao lão Đại cùng Tạ gia tiểu nha đầu còn chưa ra."
Thiên Hà tò mò ngó nghiêng khắp nơi, nhưng không phát hiện điều gì.
Thiết Đường cùng Phương Đồng cũng nhìn nhau, tâm tình nổi lên nghi ngờ.
Tạ Lạc Nhi tuổi còn trẻ tâm tình khó vững, lâm vào 【 Tâm Môn 】 cũng trong dự liệu của bọn hắn, nhưng Vân Phàm đến hiện tại còn không đi ra ngoài, thật sự làm cho người ta khó hiểu!
Bất quá bọn hắn cũng không lo lắng quá nhiều, Tạ Lạc Nhi dám đến nơi này, khẳng định có thủ đoạn của mình.
Về phần Vân Phàm, bọn họ lại càng không cảm thấy đối phương sẽ có chuyện gì.
...
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, thân ảnh người thứ tư bước ra khỏi hành lang.
"Ách? ! Tại sao lại là ngươi?"
Ba người đồng thanh hỏi, lộ ra vẻ hết sức ngoài ý muốn. Bọn họ không nghĩ tới người bước ra lại là Tạ Lạc Nhi.
"Các ngươi sao vậy?"
Thấy ba người đồng loạt nhìn mình, Tạ Lạc Nhi cảm thấy rất bất ngờ.
"Ách, chuyện này..."
Thiên Hà lúng túng nói: "Ta còn tưởng rằng là Vân Phàm lão Đại cơ, không ngờ ngươi đi ra ngoài trước, đến hiện tại lão Đại cũng còn chưa có đi ra?"
"Cái gì? ! Vân đại ca còn chưa đi ra sao? !"
Tạ Lạc Nhi kinh ngạc nhìn chung quanh, đúng là không thấy thân ảnh của Vân Phàm.
"Xem ra, khúc mắc của Vân đại ca rất nặng a!"
Tạ Lạc Nhi chân mày nhíu chặt, mắt lộ ra vẻ sầu lo.
【 Tâm Môn 】 không phải khảo nghiệm sinh tử, không có tuyệt cảnh, trừ khi không nghĩ ra, hoặc là tâm đã phong kín, nếu không cuối cùng có thể tháo gỡ khúc mắc mà bước ra ngoài.
Cửa ải này muốn khảo nghiệm người thí luyện có đủ dũng khí, đối mặt với chính bản thân mình hay không. Nếu nói là khảo nghiệm, chẳng bằng nói là tâm tình lịch lãm, là một loại cơ duyên không nhìn thấy được, nếu như người thí luyện ngộ tính đầy đủ, tất nhiên có thể đạt được thu hoạch.
Mỗi người gặp gỡ bất đồng, tâm tình cũng sẽ bất đồng.
Đối với Thiên Hà bọn họ mà nói, mở ra tâm môn tương đối đơn giản, dù sao những chuyện bọn họ trải qua, không coi là quá gian nan.
Nhưng Vân Phàm lại hoàn toàn khác, hắn đã phong bế nỗi đau vào sâu trong tâm chí, là vô tận áy náy cùng tự trách. Chuyện này cùng tâm tình và ý chí không hề liên quan, thuần túy chỉ là muốn hay không muốn, nhất niệm chi gian.
...
"Thiên Hà huynh đệ, ở trên người Vân Phàm tông sư, rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì?"
Thiết Đường khẽ dùng tay vỗ Thiên Hà, thấp giọng hỏi. Hắn từ trên người Vân Phàm, luôn cảm giác được một loại cô độc ngăn cách với mọi người, mặc dù cùng cùng đứng chung một chỗ, Vân Phàm cũng giống như vĩnh viễn một mình cô độc .
Thiên Hà lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không biết rõ ràng, chỉ biết Vân Phàm lão Đại bị cừu nhân hãm hại, bất đắc dĩ trốn vào Cấm Đoạn sơn mạch, cuối cùng ngoài ý đi tới biên cảnh Đại Càn. Từ lúc quen biết lão Đại tới nay, ta cũng chưa từng nhìn thấy hắn cười, luôn luôn giữ bộ dạng u sầu."
Phương Đồng tiếp lời: "Phong Vũ lâu các ngươi không phải được xưng là biết hết chuyện thiên hạ sao? Nếu sau khi đi ra ngoài ngươi thử điều tra xem."
"Ai! Phương Đồng cô nương đừng trêu đùa tại hạ nữa..."
Thiết Đường cười khổ nói: "Phong Vũ lâu mặc dù thế lực không nhỏ, nhưng giữa các quốc gia vốn đã cách nhau khá xa, liên hệ tình báo cũng không dễ dàng. Hơn nữa, nếu Vân Phàm tông sư không muốn nói, chúng ta cần gì phải đi thăm dò, có một số chuyện, không biết nhiều thì tốt hơn."
"Nga!"
Phương Đồng thật tình suy nghĩ một hồi, yên lặng gật đầu.
...
————————————
Lại qua nửa ngày, Thiên Hà đám người càng chờ càng gấp gáp, lo lắng Vân Phàm không thể đi ra, vừa lo lắng Tống Tiểu Phong bị Thiên Âm lão quái thương tổn.
"Vân Phàm vẫn không ra, chúng ta cứ chờ như thế cũng không phải biện pháp a! Nếu không, chúng ta tiếp tục sấm quan đi?"
Phương Đồng đột nhiên hỏi mọi người, Thiên Hà vẻ mặt đau khổ nói: "Đồng Đồng, cho dù chúng ta đuổi theo kịp, ngươi cảm thấy trong chúng ta có ai là đối thủ của Thiên Âm lão quái sao?"
"Ách!" Phương Đồng lúng túng nhìn Tạ Lạc Nhi nói: "Vậy chúng ta cũng chỉ có thể đợi."
"Vậy thì chờ một chút đi!"
Tạ Lạc Nhi trong lòng lo lắng, nhưng không thể làm gì khác.
Thiết Đường khuyên nhủ: "Yên tâm đi, ta hiểu rõ Thiên Âm lão quái, chỉ cần Tống Tiểu Phong còn giá trị lợi dụng, sẽ tuyệt đối không sao đâu. Hơn nữa Thiên Âm lão quái thông minh giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, nhất định sẽ có biện pháp lẩn tránh nguy hiểm. Nói không chừng, cửa tiếp theo chúng ta có thể gặp gỡ bọn họ."
Thiên Hà bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta hiện tại rốt cuộc biết tại sao lão quái vật kia lại hói đầu rồi."
"Chuyện này cũng biết? Tại sao a?"
Thiết Đường khó nhịn được hỏi thăm, Phương Đồng cùng Tạ Lạc Nhi cũng rất tò mò.
Thiên Hà vui vẻ nói: "Ngươi không phải nói lão quái vật kia thông minh giảo hoạt sao? Cũng chính là ‘ thông minh tuyệt đỉnh ’ nha, ngươi nhìn tóc trên đầu hắn đã rụng sạch rồi, vừa nhìn cũng biết là rất thông minh !"
"Phốc xuy!"
Thiết Đường nghe vậy cười lăn lộn, Phương Đồng cùng Tạ Lạc Nhi cũng phải phì cười.
Không khí thâm trầm nhất thời hòa hoãn mấy phần, tâm tình mọi người cũng buông lỏng một chút.
...
Vừa lúc đó, trong đại điện trận trận ba động, một thân ảnh từ trong hư không cất bước đi ra, không phải Vân Phàm còn có thể là ai.
Thời khắc Vân Phàm bước ra, khí tức tang thương nồng đậm tràn ngập cả tòa đại điện.
"Lão Đại! ?"
Thiên Hà kích động vạn phần, hưng phấn tiến tớiđón: "Thật tốt quá, lão Đại đã đi ra rồi, không có việc gì sao?"
"Vân Phàm!"
"Vân đại ca!"
"Vân Phàm tông sư..."
Phương Đồng ba người chạy tới bên cạnh Vân Phàm.
"Ta không sao."
Vân Phàm thanh âm khàn khàn, ánh mắt nhẹ nhàng thu liễm, sau đó hướng phương hướng tế đàn đi tới.
Thiên Hà ngây người, nói nhỏ: "Lão Thiết, trạng thái của lão Đại có chút không đúng lắm a!"
"Đúng là có điểm gì là lạ..."
Thiết Đường nhún vai nói: "Quên đi, không có chuyện gì là tốt rồi, nghĩ chuyện khác làm gì."
"Phải."
Thiên Hà gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức đuổi theo Vân Phàm.
...
Năm người đi tới tế đàn, đồng dạng là thánh hồn hiện thân.
Phần thưởng lần này cùng cửa ải trước không có khác biệt quá lớn , bên tay phải nhất vẫn là một khối tàn phiến màu đen.
Thiên Hà đám người lựa chọn chính là đan dược hoặc tài liệu, Vân Phàm vẫn lựa chọn khối tàn phiến này.
Trước khi rời đi, Vân Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua đại điện một hồi.
Tâm môn thế giới rất tốt, nhưng nơi đó không thuộc về hắn, nơi đó không có tương lai mà hắn muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.