Bất Diệt Thánh Linh

Chương 112: Dục cầu




Trong hư không, tinh thần lóng lánh.
Lúc này, Vân Phàm như đặt mình giữa cả bàn cờ, thiên địa làm bàn, tinh thần làm quân cờ, còn hắn chính là người đánh cờ.
Chỉ khẽ phất tay, vô tận thương khung vì hắn mà yên diệt.
Tâm niệm khẽ động, mênh mông tinh hà nhờ hắn được tái sinh.
...
Mỗi người đều có dục vọng, đều có ước mong.
Cho nên, khi một người đột nhiên có thể nắm giữ lực lượng mạnh mẽ tới mức có thể thay đổi thiên địa, thường thường sẽ trầm luân trong dục vọng, lạc lối bên trong lực lượng.
Vân Phàm chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày cường đại như thế, giống như chúa tể của thiên địa , nắm trong tay hàng tỉ vận mệnh. Chẳng qua hắn cũng không thích thú gì cảm giác như thế.
Không sai, Vân Phàm khát vọng trở nên cường đại, khát vọng có được lực lượng. Hắn có rất nhiều lý do để nói với chính mình, vì trở nên mạnh mẽ, hắn có thể trả một cái giá thật đắt, thậm chí từ bỏ tính mạng của mình.
Nhưng Vân Phàm sẽ vĩnh viễn không bao giờ vì lực lượng mà đánh mất đi nhân tính.
Đứng trong tinh không, chung quanh không phải là những cảnh vật rực rỡ, mà là cô độc cùng lạnh lẽo.
Nếu như bên cạnh không có người làm bạn, đứng đầu thiên địa thì có ích gì?
Nếu như trải qua trăm triệu năm cô độc, trường sanh bất lão thì có ích gì?
Nếu như không có hỉ nộ ai nhạc thất tình lục dục, vô địch thiên hạ thì có ích gì?
Hoặc là mất đi tất cả, nhận được mọi thứ liệu có ích gì?
...
Mặc nhiên một hồi lâu, Vân Phàm nhẹ nhàng phất tay xé rách phiến thiên địa này, hàng tỉ tinh hà hóa thành bụi mù.
Vạn vật tan biến, tan thành mây khói.
Hư không vặn vẹo, Vân Phàm xuất hiện bên trong đại điện.
Cũng giống như vượt qua mỗi một tòa đại điện trước đây, Vân Phàm lẳng lặng đứng một chỗ, mà chung quanh chưa thấy Thiên Hà đám người.
Xem ra, Vân Phàm là người đầu tiên vượt qua cửa ải thứ ba.
"Phong trần vạn năm, đây là lần đầu tiên có người lực phá hư không, từ trong ảo cảnh thoát ra. Tiểu tử, ý chí và tâm tính của ngươi làm cho bổn tôn cảm thấy rất kinh ngạc!"
Một thanh âm già nua vang lên bên tai của Vân Phàm, người sau vẻ mặt hơi ngưng đọng, bỗng nhiên nhìn về tế đàn.
Chỉ thấy một đạo hư ảnh di động, đáng tiếc không thấy rõ chân thật.
"Thánh Linh! ?"
"Quyền lực và dục vọng, chính là hai loại tâm tình khó khắc chế nhất trên thế gian này, mà ngươi có thể nhanh chóng thoát ra như vậy..."
Thanh âm già nua nhưng mờ ảo vang vọng trong đại điện: "Nếu như ngươi là tu sĩ khổ tu nhiều năm, hoặc là ẩn giả trải qua sóng gió, bổn tôn cũng không thấy bất ngờ, nhưng ngươi còn rất trẻ, toàn thân lại dâng lên cảm giác cô độc vô cùng... Bổn tôn không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, nhưng thật sự ngươi không có hứng thú với quyền lực và dục vọng hay sao?"
"Ngươi không phải thánh hồn, rốt cuộc ngươi là ai?"
Vân Phàm khẽ nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên vài phần cảnh giác.
Thánh hồn trong hai tòa đại điện lúc trước, không có chút tâm tình ba động nào, phảng phất như một con rối, mà "thánh hồn" ở cửa thứ ba bỗng nhiên hiện thân, rõ ràng không đúng lẽ thường.
"Đừng lo lắng, bổn tôn không có ác ý, chỉ muốn hàn huyên một chút với ngươi..."
Thánh hồn giọng nói tĩnh lặng: "Ngươi có thể coi bổn tôn là thánh hồn, trên thực tế thánh hồn trong các đại điện ở địa cung này, đều là một luồng tàn hồn phân thân, chịu trách nhiệm chủ trì vận chuyển trong địa cung."
"..."
"Nhưng mà, tàn hồn thủy chung là tàn hồn, không có căn nguyên, chỉ có thể tồn tại dựa vào trận pháp, vĩnh viễn thủ hộ một mảnh hoang vu này."
Thánh hồn giọng nói lộ ra sầu não, lây nhiễm sang linh hồn Vân Phàm, giống như đã đợi chờ thiên thu vạn thế, trầm mặc vô tận năm tháng.
Vân Phàm tâm thần run rẩy, không khỏi dò hỏi: "Thánh hồn tiền bối, năm đó có chuyện gì xảy ra ở nơi này?"
Trầm mặc chốc lát, thánh hồn chậm rãi mở miệng nói: "Vạn cổ năm tháng, chúng ta bách tộc bộ lạc gặp phải ma họa, long trời lở đất, vĩnh viễn trầm luân dưới đất. Vì không để cho truyền thừa văn minh của bộ lạc đoạn tuyệt, cứ cách ngàn năm sẽ mở ra tòa đại điện thí luyện truyền thừa này, hy vọng có thể hấp thu một chút đệ tử thiên tài, thừa kế giản tộc huyết mạch, kéo dài giản tộc truyền thừa, tái hiện huy hoàng của giản tộc..."
Thánh hồn không kể rõ ràng về ma họa, chỉ khẽ lướt qua việc này.
Vân Phàm gật đầu cũng không hỏi nhiều, sau đó lấy ra hai đạo tàn phiến: "Thánh hồn tiền bối, tàn phiến này rốt cuộc là vật gì?"
"Không thể nói, không thể nói."
Thánh hồn thanh âm tăng thêm vài phần nghiêm nghị: "Bổn tôn chỉ là tàn hồn, có thệ ước trong người, chịu trách nhiệm điều hành thí luyện. Vì công bình trong thí luyện, bổn tôn sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào về thí luyện, về phần các ngươi có thể ở bên trong thu hoạch bao nhiêu, đều dựa vào cơ duyên của mình."
Đột nhiên chuyển chủ đề, thánh hồn nói tiếp: "Nhưng làm thánh hồn, bổn tôn muốn nhắc nhở ngươi, đây là một vật vô cùng quan trọng, ngươi lựa chọn nó, cũng đồng nghĩa ngươi sẽ từ bỏ đi rất nhiều phần thưởng của mình, hiện tại có lẽ ngươi sẽ không cảm thấy tiếc nuối gì, nhưng càng về sau, phần thưởng sẽ càng ngày càng trân quý. Nếu như ngươi không thể hoàn thành khảo nghiệm cuối cùng, lựa chọn đồ vật này mà nói, đối với ngươi sẽ không có ý nghĩa gì."
"Khảo nghiệm cuối cùng là gì?"
"Không thể nói, không thể nói. Bổn tôn nói đến thế thôi, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt!"
Lời còn chưa dứt, thánh hồn hư ảnh khẽ vặn vẹo , sau đó tiêu tán mất tích.
...
Một hồi lâu sau, người thứ hai vượt qua khảo nghiệm xuất hiện tại trong đại điện, lại là người có tu vi thấp nhất Tạ Lạc Nhi.
"Vân đại ca? !"
Nhìn thấy Vân Phàm đã đi ra ngoài, Tạ Lạc Nhi hơi giật mình, sau đó yên lặng đi tới bên cạnh Vân Phàm.
"Nghỉ ngơi một chút đi, chờ bọn hắn."
"Vâng."
Tạ Lạc Nhi nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu như nói, trên thế gian này còn có người nào đáng giá để cho Tạ Lạc Nhi tin cậy, trừ Tống Tiểu Phong ra, chỉ có thiếu niên trầm mặc trước mắt này.
...
Không lâu sau, hai đạo thân ảnh cơ hồ đồng thời bước ra ngoài, chính là Thiết Đường cùng Phương Đồng.
"Hắc hắc, các ngươi đi ra trước ta, xem ra rất thuận lợi!"
Thiết Đường cười ha ha chạy tới, trạng thái coi như không tệ.
Phương Đồng nhìn chung quanh một hồi, không phát hiện thân ảnh của Thiên Hà: "Di, Thiên ca còn chưa ra ngoài sao?"
Thấy Phương Đồng hỏi, Thiết Đường không nhịn được mà trêu ghẹo: "Nhất định là đang hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp hạnh phúc! Cho nên lưu luyến quên mất đường về! Hắc hắc hắc ~~~ "
"Đàn ông các ngươi thật xấu xa!"
Phương Đồng hung hăng trợn mắt lườm Thiết Đường, người sau nhất thời nhìn Vân Phàm mà không phản bác.
"..."
Vân Phàm cũng cảm thấy đau đầu, chính mình có thể nói cũng nằm trong phạm vi của câu mắng này .
...
Lại qua một hồi, đại điện không gian vặn vẹo .
"Oành!"
Nhất thanh muộn hưởng, thân thể béo mập của Thiên Hà rơi xuống trên mặt đất, giống như bị đá văng ra ngoài vậy.
"Con mẹ nó! Dám đạp mập gia ta, chờ mập gia ta học xong tuyệt thế tiên thuật, nuôi dưỡng tuyệt thế tiên linh, sẽ đem tất cả bọn ngươi thu vào..."
Tựa như nhận thấy hoàn cảnh có gì không đúng, mấy câu mắng chửi của Thiên Hà đột nhiên dừng lại, lúng túng nhìn chung quanh.
"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa trầm mê vào..."
Thiên Hà vẻ mặt trong nháy mắt nghiêm nghị, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Cũng may thời khắc mấu chốt, ta nghĩ tới Vân Phàm lão Đại tài bồi, nghĩ tới lão gia tử dặn dò , nghĩ tới Đồng Đồng chờ đợi, cuối cùng mới thoát khỏi ảo cảnh được!"
"Ta thấy là bị người đá văng ra đúng hơn?"
Thiết Đường đảo cặp mắt trắng dã, cố ý trêu chọc nói: "Ta nói này Thiên Hà huynh đệ, ngươi có cần phải nói mấy câu đáng buồn nôn thế không, đừng làm chúng ta ghê tởm nữa? Ngươi nói thật đi, nói thật thì chúng ta còn là bạn tốt..."
"Ta nói toàn bộ đều rất thật! Rất buồn nôn sao? Lão Đại?"
"Nôn!"
Phương Đồng nôn khan một hồi, Tạ Lạc Nhi ngây ngẩn sửng sốt, Vân Phàm càng đau đầu hơn.
"Không được gọi ta là lão Đại."
"Vâng lão Đại! Tuân lệnh lão Đại!"
Thiên Hà thái độ dị thường đoan chánh, cười hì hì đi tới bên cạnh Vân Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.