Bất Diệt Thánh Linh

Chương 117: Truyền thừa đại điện




Thiên địa có luân hồi, vạn vật đều tại bên trong,
Mỗi bước là sinh tử, quay đầu tất cả không?
...
Một sinh mệnh đi đến chung kết, đại biểu cho một sinh mệnh khác bắt đầu, tuần hoàn liên tục, sinh sôi không dứt.
Đó chính là luân hồi!
Cửa ải thứ chín trong thí luyện chi địa chính là luân hồi chi cảnh!
Thời khắc mà Vân Phàm bước vào đại điện, thân thể của hắn đã biến mất không còn thấy gì, chỉ còn ý thức vẫn đang tồn tại.
Trong bóng tối, vô số điểm sáng lấp lánh, tựa như vô tận tinh thần trên bầu trời đêm.
Vân Phàm bước xuyên qua vô số điểm sáng, mơ thấy mình biến thành thảo mộc, biến thành chim thú, thậm chí hóa thành mây bay, nước chảy.
Mỗi lần trải qua, cũng là một thể nghiệm vô cùng kỳ diệu.
Nhưng theo thời gian dần trôi, Vân Phàm dần dần không phân rõ được đâu mới là mình, chân thật là thế nào.
Sinh mệnh sẽ bắt đầu thế nào, cuối cùng lại kết thúc ra sao?
Là luân hồi? Hay là lặp lại?
Bất tri bất giác, Vân Phàm hãm sâu vào bên trong.
...
Thí luyện chi địa, truyền thừa đại điện.
Nơi này chính là địa phương quan trọng nhất của địa cung, bốn phương trụ lớn chống đỡ đại điện, lưu ly thất thải lóe lên, chiếu sáng bừng toàn bộ không gian.
...
"Ong ong ông ~~~ "
Sau một hồi lâu, không gian vặn vẹo , một thân ảnh xuất hiện bên trong đại điện.
"Hắc hắc hắc, không ngờ lão phu lại là người đầu tiên đặt chân tới chỗ này!"
Thiên Âm lão quái ngắm nhìn chung quanh, phát hiện không có một bóng người nào trong đại điện, trong lòng khó nén được vạn phần đắc ý.
Tới trước được trước, đồng nghĩa với đoạt được tiên cơ, nếu có vật gì tốt có thể ưu tiên lựa chọn.
Khẽ thu liễm tâm tình, Thiên Âm lão quái mới cẩn thận quan sát tình thế trong đại điện...
Bốn bề tường cao khắc vô số bích hoạ đủ loại hình thù, bốn phương trụ lớn thì trạm trổ đầy phù văn thần bí cổ xưa.
Phía trước nhất là một tòa tế đàn cao đến chín tầng, bên trên có hai cỗ khô cốt kim thân cao hơn một trượng, dâng lên một cỗ khí tức xưa cũ cổ lão, làm cho người ta cảm thấy thật thần thánh.
"Đây là đồ chơi gì vậy! ?"
Thiên Âm lão quái cau mày, trên mặt hiện lên nghi hoặc. Tình thế nơi này lại không như chính mình vẫn tưởng tượng. Không có đại lượng thiên tài địa bảo, không có đại lượng linh đan diệu dược, càng không có cơ duyên truyền thừa như trong truyền thuyết.
Trong lúc suy tư, Thiên Âm lão quái đem tầm mắt nhìn về phía tế đàn, sau đó quan sát thật kĩ hai cỗ khô cốt kim thân thần thánh.
"A! ? Đó là..."
Thiên Âm lão quái ánh mắt ngưng tụ, trên mặt lập tức mừng rỡ như điên. Bởi vì hắn thấy trên ngón tay của kim thân, đều có một chiếc giới chỉ cũ kỹ, mặc dù không hề chói mắt, nhưng nhìn qua lập tức không thể nào quên.
"Truyền thừa giới chỉ! ? Chẳng lẽ đó chính là truyền thừa giới chỉ? !"
Dưới sự kích động, Thiên Âm lão quái giống như muốn lao về phía tế đàn! Nhưng hắn vừa bước ra một bước, lập tức ngừng chân, ánh mắt do dự khó quyết.
Hắn bản tính đa nghi, không thể nào tin thượng cổ truyền thừa lại đặt ở nơi dễ nhìn như thế, càng không tin có thể dễ dàng lấy được như vậy, nói không chừng bản thân tế đàn kia chính là một cái bẫy, chỉ chờ chính mình bước tới sẽ phát động công kích.
Trong lòng suy tính thiệt hơn, Thiên Âm lão quái ánh mắt khẽ lóe lên, nhìn về phía trụ lớn trong góc, sau đó rất cẩn thận mà đi tới.
...
Chung quanh trụ lớn không có điểm gì dị thường, nhìn dáng vẻ tương đối an toàn.
Thiên Âm lão quái mới lấy ra một tấm áo choàng màu xám, sau đó phủ kín từ đầu tới chân, không lộ một khe hở nào.
Chỉ thấy màu sắc áo choàng dần dần phai nhạt, sau đó hòa vào màu sắc hoàn cảnh chung quanh, không có chút nào khác biệt.
Sau đó, đại điện trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu, tựa như nơi đây chưa từng có người nào xuất hiện.
...
...
Hơn nửa canh giờ trôi qua, không gian trong đại điện nổi lên rung động.
Chỉ thấy một đạo quang ảnh lóe lên, một vị thanh niên khôi ngô xuất hiện tại trong đại điện, tò mò quan sát chung quanh... Người tới chính là một trong các đầu lĩnh của thế lực biên quân Phiền Bình.
Chỉ là còn chưa chờ Phiền Bình nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, trong đại điện đã có người đến.
Đầu tiên là thế lực biên quân Điền Hồng Chí, tiếp theo là Thiên Vương trại Cát Thiên Vương cùng Ngụy Minh.
Tiếp theo là đứng đầu Cửu La môn La Bằng, còn có lão đại Lê Hướng Thiên.
Cùng những người khác so sánh, sắc mặt La Bằng lúc này vô cùng khó coi, tả hữu trưởng lão ở trong ảo cảnh mất đi liên lạc, đến nay sống chết không rõ, chuyện này làm cho hắn cảm thấy có chút lo âu. Cửu La môn vốn dĩ mạnh nhất trong tứ đại thế lực, nhưng bây giờ biến thành áp chót, hơn nữa chỉ còn một mình hắn, có thể nói là cô chưởng nan minh.
Mà Lê Hướng Thiên tựa như không quan tâm tới sinh tử của đồng bạn, ngược lại hưng phấn nhìn đại điện tình huống.
"Di, lão quái kia cùng đồ đệ của hắn còn chưa xuất hiện sao?"
Ngụy Minh dõi mắt chung quanh, không phát hiện thân ảnh Thiên Âm lão quái cùng Tống Tiểu Phong, không khỏi có chút kỳ quái.
La Bằng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: "Một lão gia hỏa sắp xuống lỗ, một tên tiểu tử đầu còn chưa mọc hết tóc, quan tâm bọn hắn làm gì! Ngay cả tả hữu trưởng lão của Cửu La môn chúng ta cũng lâm vào trong đó, nói không chừng bọn họ đã chết bên trong ảo cảnh rồi."
Mọi người trầm mặc gật đầu, không hề có ý niệm phản bác .
Một đường sấm quan đến tận nơi này, bọn họ rất rõ ràng, địa cung thí luyện quả thật vô cùng gian khó, dù bọn hắn là tiên đạo cường giả, cũng cất bước duy gian. Nếu như là tiên đạo tu sĩ bình thường, sợ rằng ngay cả cửa thứ nhất cũng khó có thể vượt qua!
Dĩ nhiên, mặc dù thí luyện gian khó, nhưng đối với bọn hắn mà nói, thu hoạch đã thừa sức đền bù cho công sức bỏ ra.
Trên thực tế, thực lực của bọn họ không tăng trưởng rõ ràng, nhưng ngược lại tâm cảnh đột nhiên tăng mạnh.
Không khó nhìn ra, thượng cổ bộ lạc đối với tu sĩ chọn lựa, trên căn bản cũng là lấy căn cơ làm chủ, lực lượng làm phụ, coi trọng tâm tính, sau đó mới là lực lượng.
...
"Ha ha ha, vẫn là lão tử lợi hại nhất, là người đầu tiên đi ra ngoài!"
Phiền Bình đắc ý cười to, nhìn chung quanh mọi người khinh thường thường.
Điền Hồng Chí liếc nhìn Phiền Bình, thản nhiên nói: "Phiền huynh đệ, ngươi hãy khiêm tốn một chút, đừng trở thành tấm bia cho mọi người công kích."
"Co đầu rụt cổ , thật không thoải mái... Đúng rồi, không phải nói sẽ có phần thưởng truyền thừa sao? Làm sao không có cái gì?"
Phiền Bình nhỏ giọng nói thầm mấy câu, sau đó hướng phương hướng tế đàn hò hét: "Uy! Có người nào hay không a! Lúc trước thánh hồn đâu rồi? Nhanh đi ra ngoài đi! Lão tử qua cửa rồi, phần thuởng của chúng ta đâu?"
"Ngu ngốc!"
La Bằng lạnh lùng phun ra hai chữ, không hề để ý tới Phiền Bình, ánh mắt nhìn về tế đàn!
"A! Đây là cái gì! ?"
Phiền Bình hiển nhiên cũng chú ý tới hai cỗ khô cốt kim thân trên tế đàn, đặc biệt là hai chiếc giới chỉ trên tay.
"Không thể nào, thứ vớ vẩn đấy là phần thưởng sao? Quá keo kiệt đi!"
Phiền Bình lẩm bẩm tự nói, mọi người chung quanh hô hấp càng lúc càng nặng, trong mắt lóe ra hưng phấn cùng tham lam.
"Chẳng lẽ đó là cái gì tốt sao! ?"
Thấy vẻ mặt mọi người khác thường, Phiền Bình đảo con ngươi, dứt khoát cất bước xông tới!
Không cần biết có phải đồ tốt không, đoạt lấy trước rồi nói.
"Man tử ngươi dám!"
Thấy Phiền Bình dẫn đầu xông về tế đàn, những người còn lại không do dự, quát lớn rối rít đuổi theo.
Đến lúc này, bọn họ cũng bất chấp có gặp phải nguy hiểm hay không, nếu như bỏ lỡ cơ duyên, nhất định cả đời hối tiếc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.