Bất Diệt Thánh Linh

Chương 86: Danh vọng của Vân Phàm




Vạn Tiên tập từ trong ra ngoài, sớm bị tán tu của Tiên Vũ Minh vây kín.
Mọi người nhô đầu ngẩng cổ nhìn quanh, muốn nhìn trộm xem muội muội của Vân Phàm có bộ dáng thế nào.
Chỉ là Phương lão gia tử không muốn tin tức lộ ra ngoài, đã đem cả gian phòng ngăn cách cùng ngoại giới. Cho dù Lương Khâu cùng Đoạn Thiểu Minh đám người cũng không thể nào nhích tới gần.
...
————————————
Trong phòng, Vân Mục hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên mới vừa khóc xong.
Thiển Y đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực, nhỏ giọng trấn an , trong mắt chớp động lên một tia quang thải thương yêu.
Tiểu Hỏa Vân lặng yên ôm cổ Vân Mục, giống như cảm thụ được cảm giác của nàng.
...
Sau khi xác nhận xong thân phận của Vân Mục, Phương Lôi bắt đầu kể chuyện Vân Phàm đi tới Lạc Nhật thành, đã phát sinh ra những việc gì.
Từ tiêu diệt Tam Quang đạo thổ phỉ, cứu Thiên Hà cùng Phương Đồng, đến Vân Phàm xuất thủ phế bỏ Thiên Võ minh thiếu minh chủ...
Từ trợ giúp giải vây cho Phương Lôi đám người, đắc tội với Tán Tu minh, đến Vân Phàm giúp Phương Lôi giải trừ ma độc... Đến về sau Thú triều xâm nhập, Vân Phàm cứu trị hơn ngàn tán tu, một mình trấn thủ khuyết khẩu cửa thành...
Tiếp theo, để trợ giúp tán tu lấy lại công bằng, Vân Phàm không tiếc cùng Thập Nhị đồng minh xung đột, nổi giận chém hai vị tiên đạo cường giả, dùng lực cưỡng ép Thánh Địa đệ tử... Yêu ma làm loạn, Vân Phàm dùng sức một người tiêu diệt yêu ma hóa thân, cứu thoát cả Lạc Nhật thành...
Nhất là khi hai người nghe được Phương Lôi kể đến chuyện, Vân Phàm đột phá võ đạo cực hạn, trở thành thiếu niên tông sư, một quyền đánh bại cửu tinh tiên linh, Thiển Y cùng Vân Mục trong lòng rung động không dứt, thẫn thờ thật lâu.
Lại nói đến Vân Phàm rời đi, Phương Lôi mới ngừng lại.
...
Thiển Y cùng Vân Mục nào có thể ngờ, trong khoảng thời gian ngắn, Vân Phàm đã làm ra những chuyện tình kinh tâm động phách như vậy .
"Tiền bối, vậy ngươi có biết Vân Phàm đi đến nơi nào chứ?"
Thấy Thiển Y hỏi thăm tin tức về Vân Phàm, Phương Lôi cũng không giấu diếm: "Phải, Vân Phàm tiểu hữu muốn giúp một người bạn đi Đại Càn cố đô phó ước tiên vũ đại hội, hiện tại tính toán, hẳn là sắp ra khỏi hoang mạc biên giới đi!"
"Thiển Y tỷ tỷ, vậy chúng ta lập tức lên đường, nhất định có thể đuổi theo ca ca ta ."
Vân Mục mắt rơm rớm, vội vã kéo Thiển Y.
"Được."
Thiển Y đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên cảm giác được dị trạng ngoài phòng , càng ngày càng nhiều tu sĩ hội tụ ở nơi này, tâm tình rung động phi thường cường liệt.
Thấy tình hình này, Thiển Y không khỏi nhíu mày: "Tiền bối, mọi người phía ngoài muốn làm gì?"
Phương Lôi nét mặt bất đắc dĩ nói: "Đạo hữu chớ trách, bọn họ biết muội muội của Vân Phàm tiểu hữu tới, cho nên chỉ muốn muốn tỏ vẻ hoan nghênh một chút, cũng không có ác ý. Dù sao Vân Phàm tiểu hữu đã cứu bọn hắn, cũng cứu cả tòa biên thành này, vì bọn họ bảo vệ một phần hi vọng... Nếu có thể, hãy đi gặp bọn họ một chút, bọn họ chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho tiểu nha đầu."
"..."
Thiển Y trầm mặc, muôn vàn tư vị xông lên đầu. Nàng nhìn Vân Mục vẻ mặt mờ mịt, nhẹ nhàng kéo đối phương đi ra ngoài.
...
————————————
"Dát chi!"
Cửa phòng mở ra, hai thân ảnh từ trong phòng đi ra ngoài.
"Cửa mở ra cửa mở ra!"
"Biết rồi, đừng hô loạn lên, vạn nhất dọa cho tiểu cô nương sợ thì làm sao bây giờ?"
"Ngươi thúi lắm, đây chính là muội muội của Vân Phàm đại tông sư, lá gan làm sao có thể nhỏ chứ?"
"Được rồi, đừng cãi đừng cãi, mau nhìn người đi ra!"
...
"Di! Làm sao có hai cô nương đi ra ngoài? Ai là muội muội của Vân Phàm huynh đệ a?"
"Khốn kiếp! Nhị man tử ngươi ngu thật hay ngu giả vậy? Thế cũng nhìn không ra, rõ ràng là tiểu cô nương kia rồi!"
"Vậy cũng không nhất định, vạn nhất Vân Phàm huynh đệ có hai muội muội thì sao!"
"Ách! Nhưng tử y cô nương nhìn không giống muội muội Vân Phàm a!"
...
Chung quanh mọi người nghị luận ầm ĩ, tựa như ngàn vạn con muỗi ở bên tai ông ông bay loạn.
Lương Khâu cùng Đoạn Thiểu Minh mấy từ đám người đi ra, hưng phấn đi tới trước mặt Thiển Y cùng Vân Mục.
"Các ngươi chính là muội muội và bằng hữu của Vân Phàm sao! Thật hân hạnh gặp các ngươi!"
"Đúng vậy đúng vậy, Vân Phàm huynh đệ mặc dù chưa bao giờ nhắc tới chuyện của mình, nhưng hắn thường xuyên nhìn về phía bắc ngây người, nhất định là nhớ các ngươi sao!"
"Nếu Vân Phàm huynh đệ biết các ngươi tới tìm hắn, nhất định sẽ thật vui vẻ đấy!"
"Ta tên là Lương Khâu, mạng của ta chính là do Vân Phàm huynh đệ cứu về. Tên cao lêu nghêu này gọi Đoạn Thiểu Minh, còn tên đầu gỗ này gọi là Trữ Mạc Viễn, đây là Đổng Kỳ Chính, đây là lão Ngũ, đây là Đông Lai..."
Lương Khâu giới thiệu lần lượt mấy người, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra mấy cái giới tử đại, đưa tới trên tay Vân Mục: "Vân Mục muội muội, đây coi như một chút tâm ý của chúng ta, mặc dù không có thứ gì tốt, nhưng hi vọng ngươi sẽ không ghét bỏ... Đây là chúng ta mấy người, nga nga, Đông Lai cũng có một phần..."
Tiếp theo, Lương Khâu lại lấy ra mười mấy cái giới tử đại: "Còn có những thứ này, tất cả đều là lễ ra mắt của hơn hai mươi vạn tán tu ở Lạc Nhật thành."
"..."
Nhìn trong tay đầy giới tử đại, Vân Mục có chút không biết làm sao, ngay cả Thiển Y cũng không nhịn nổi động dung.
Hơn hai mươi vạn tán tu, mặc dù mỗi người chỉ có một chút, vậy cũng đã không ít.
Thiển Y thần niệm quét qua mấy giới tử đại, âm thầm chắc lưỡi hít hà! Những cái này phần lớn cũng là linh bối, hồn tinh, cũng có một chút đặc thù khoáng thạch, cùng các loại linh dược. Nếu như đem tất cả đều đổi thành linh bối, ít cũng có năm ba ngàn vạn!
Như thế tài phú, có lẽ không sánh bằng Thánh Địa Thánh nữ như Thiển Y, nhưng mà so với Thánh Địa đệ tử bình thường lại vượt xa nhiều lắm.
...
"Vân Mục muội muội, ngươi hãy nhận lấy đi!"
"Đúng vậy đúng vậy a, đây đều là một chút tâm ý của chúng ta, ngươi không thể không thu a!"
Thấy Vân Mục không phản ứng, Lương Khâu đám người nhất thời nóng nảy.
"..."
Vân Mục sợ hãi nhìn Thiển Y, người sau nhàn nhạt gật đầu, hai mắt không linh hiện lên ý cười. Vân Phàm thanh danh cũng thật ghê gớm, ngay cả nàng là Thánh Địa Thánh nữ cũng chưa từng được đãi ngộ như thế.
Bất quá, Thiển Y cũng cảm thấy Vân Mục nên nhận lấy, đó đều là lễ vật mà ca ca nàng để lại cho nàng!
Vân Mục yên lặng nhận lấy lễ vật của mọi người, trong mắt nước mắt không tự chủ được trào ra, là đau lòng cho huynh trưởng, cũng là cảm động cho huynh trưởng, trong lòng còn cảm thấy kiêu ngạo khó nói thành lời, hắn chính là ca ca của mình, vô luận đi đến chỗ nào, cũng sẽ có người hoan nghênh, có người tôn kính.
...
Thấy Vân Mục nhận lễ vật, Lương Khâu đám người vô cùng mừng rỡ.
"Đông Lai, ngươi tới đây."
Lương Khâu đám người đem Đông Lai gọi tới trước mặt, hướng về phía Thiển Y nói: "Vị cô nương này, ta biết các ngươi chuẩn bị đi tìm Vân Phàm, bất quá Đại Càn cổ quốc rất nhiều quy củ, để miễn đi một chút phiền toái không cần thiết, ta nghĩ để cho Đông Lai tiểu tử cùng các ngươi cùng đi, không biết hai vị nghĩ như thế nào?"
"..."
"Các ngươi đừng thấy tiểu tử này còn nhỏ tuổi, nhưng hắn là tiên sĩ sinh trưởng ở Đại Càn, hơn nữa đã từng ở Tứ Phương tiên viện cầu học, đối với Đại Càn tương đối quen thuộc."
Lương Khâu vừa giới thiệu, vừa vỗ bả vai Đông Lai, thần sắc người sau tràn đầy phức tạp.
Nơi này tán tu phần lớn đều biết, Đông Lai rất có thiên phú, không nên bị kiềm giữ ở nơi đây. Ban đầu khi Vân Phàm rời đi, Lương Khâu bọn họ đã từng khuyên Đông Lai đi cùng Vân Phàm, đáng tiếc đối phương còn nhiều băn khoăn, không nỡ rời đi mà bỏ lỡ.
Hôm nay có cơ hội, Lương Khâu tự nhiên muốn giúp Đông Lai.
Vân Mục cũng cảm thấy không sao cả, Thiển Y dùng thần niệm lướt qua trên người Đông Lai, cuối cùng mặc nhiên gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.