Bất Diệt Thánh Linh

Chương 93: Thượng cổ di tích




Vạn dặm giang sơn cảnh, hoa lạc ly nhân sầu.
Nhật xuất Đông Nam vực, dạ lai Phong Vũ lâu.
...
Bách Bảo các cùng Phong Vũ lâu vốn có bản chất khác nhau, người trước là minh, người sau trong ám.
Hai bên đều là thế lực trung lập ở trên Thánh Linh đại lục, sẽ không tham dự vào tranh đấu giữa các thế lực, cũng rất ít đắc tội với các thế lực.
Chẳng qua là Phong Vũ lâu dùng thu thập tình báo làm chủ, buôn bán tình báo, chuyển đưa tình báo mà sống, cơ hồ mỗi một địa phương, không có thế lực nào không có tai mắt của bọn họ, bao gồm cả tứ đại Thánh Địa, tứ đại Đế quốc, Cấm Đoạn sơn mạch, Đông Hải cực vực.
Có thể nói không hề khoa trương, trên thế gian này có rất ít tin tức mà Phong Vũ lâu bọn họ không thăm dò được.
Vì vậy, nhìn thấy bộ dạng tự tin của Thiết Đường, Thiên Hà lập tức nhiệt tình hơn .
"Ai nha nha! Ta còn cứ nghĩ không biết vì sao Thiết Đường huynh đệ oai hùng bất phàm như vậy, thì ra là người của Phong Vũ lâu, thất kính thất kính a!"
Đối mặt với nét cười vô cùng khoa trương của Thiên Hà, Thiết Đường lại vô cùng phối hợp: "Không có gì không có gì, Thiên Hà huynh đệ cũng thật là cơ trí cảnh giác!"
"Hai tên ngu ngốc, thật dối trá!"
Phương Đồng tức giận trợn mắt nhìn hai người, liền không hề để ý tới.
"Thiết Đường huynh đệ nói nhanh lên, chỗ của ngươi có tình báo gì rồi?Bên trong hoang mạc có phải thật sự có động thiên tàn cảnh hay không? Nguy hiểm không vậy? Lại có vật gì tốt? Có đường tắt hay không ...? Gió cát lớn như thế, nên đi vào như thế nào a?"
Thiên Hà liên tiếp hỏi mấy câu, Thiết Đường thấp giọng nói: "Thật ra ta cũng không chắc chắn bên trong hoang mạc có động thiên tàn cảnh hay không, bất quá có một cái địa cung di tích thì là sự thật. Nghe nói là chỗ ở của một bộ lạc vương tộc thời thượng cổ, sau một hồi tai kiếp bị gió cát chôn vùi. Năm đó tổ tiên của Tạ gia cùng Tống gia chính là ở thượng cổ di tích nhận được nửa cuốn truyền thừa, sau mới thành tiên đạo thế gia số một số hai."
"Nga! Ngươi ngay cả chuyện tình bí ẩn như thế cũng biết? !"
"Đúng thế, Phong Vũ lâu chúng ta chính là dựa vào bản lĩnh này kiếm cơm chứ sao..."
Thiết Đường cười hắc hắc nói: "Dĩ nhiên, chuyện tình bí ẩn như vậy, người trong Phong Vũ lâu cũng không biết nhiều, ta cũng phải dùng không ít cống hiến mới đổi được tin tức như thế ."
"Ừ, ngươi nói tiếp."
Thiên Hà không ngừng gật đầu liên tục, Thiết Đường nói tiếp: "Thượng cổ di tích mặc dù là thật, nhưng bên trong dày đặc cơ quan nguy cơ tứ phía, muốn đi vào nội bộ địa cung, phải trải qua vô số khảo nghiệm. Về phần đường tắt các loại, ta còn thật không rõ lắm, có lẽ chỉ có Tạ Tống hai nhà di cô mới biết chút ít nội bộ tình huống sao!"
Nói đến đây, Thiết Đường như có như không liếc nhìn Vân Phàm một cái, trong mắt tràn đầy u oán. Thật vất vả mới gặp gỡ hai tên tiểu tử kia, cư nhiên bị đối phương thả đi, đây không phải là tặng không chỗ tốt cho người khác hưởng sao?
"Thiết Đường huynh đệ, ngươi đã biết như thế, vậy còn chờ cái gì a?"
Thiên Hà không kìm nổi nói: "Mau nói nhanh xem vượt qua bình chướng kia thế nào, chúng ta nhất định phải đi vào trước mấy thế lực kia! Nếu không sợ là chỗ tốt cũng không lấy được ."
"Ai trước ai sau cũng giống vậy thôi."
Một thanh âm khẳng định từ bên cạnh truyền đến, Thiên Hà đám người không khỏi sửng sốt.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi từ trong đống cát chui ra, cả người đầy cát bụi.
Lúc này, trên mặt hai người đều mang theo mặt nạ, hơn nữa đã đổi trang phục, vì vậy sự xuất hiện của bọn hắn không khiến cho mọi người chung quanh chú ý.
...
"Lúc trước đa tạ đại ca đã xuất thủ cứu giúp, chỗ đắc tội xin hãy tha lỗi."
Tống Tiểu Phong đi lên trước hướng Vân Phàm bái tạ, hắn cũng là người dám làm dám chịu, biết mình trách lầm Vân Phàm, lúc này trịnh trọng nói lời xin lỗi.
Vân Phàm hiển nhiên nhận ra hai người, chân mày hơi nhíu lại: "Các ngươi, tại sao không đi?"
"Đi? Biết đi nơi đâu?"
Tạ Lạc Nhi thanh âm trầm tĩnh, khó nén cảm xúc kích động: "Sau khi trong nhà gặp chuyện không may, mọi chuyện đã không giống như lúc trước, những gia tộc từng giao hảo liền trở nên lạnh lùng, lần lượt lộ ra bộ mặt dã tâm, chỉ muốn từ trên người chúng ta đạt được ích lợi, khắp nơi đâu đâu đều có người muốn bắt chúng ta... Trời đất bao la, chúng ta có thể đi nơi đâu? Huống chi, huyết hải thâm cừu, nếu không báo liền để cho thân nhân đã chết thất vọng biết chừng nào? !"
"..."
Vân Phàm trầm mặc, hắn có thể đồng cảm với tâm tình của Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong . Huyết hải thâm cừu, bất cộng đái thiên. Ngay cả chính hắn cũng không thể buông bỏ, có tư cách gì khuyên bảo người khác đây.
"Ngươi... Lại là các ngươi?"
Nghe thấy song phương nói chuyện, Thiết Đường còn đoán không ra lai lịch hai người, vậy thì hắn quá ngu ngốc rồi . Mới vừa rồi hắn còn nhắc tới hai tiểu tử này, không ngờ lập tức xuất hiện, chuyện này cũng quá trùng hợp sao! ? Dù sao Thiết Đường không tin đây là trùng hợp!
"Đừng nói nhiều lời!"
Phương Đồng cắt lời Thiết Đường, người sau hậm hực bĩu môi.
"Vị đại ca này..."
Tạ Lạc Nhi hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình của mình, mới nói: "Ta... Ta muốn vào hoang mạc cùng với các ngươi, chúng ta nơi đây có một chút tin tức tổ tiên lưu lại, có thể giúp đỡ bọn ngươi thuận lợi bước vào địa cung di tích. Bất quá làm trao đổi điều kiện, ta hi vọng các ngươi có thể dẫn chúng ta đi vào, hơn nữa bảo vệ an toàn cho chúng ta. Dĩ nhiên, cái này cũng không coi như điều kiện gì, các ngươi có thể coi đây là tỷ đệ chúng ta thỉnh cầu, chúng ta phải báo huyết hải thâm cừu, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!"
Thiếu nữ nói vô cùng thành khẩn, mọi người nghe được cũng cảm thấy đau lòng, Phương Đồng lại càng rưng rung nước mắt, cảm giác đồng bệnh tương liên .
Đồng dạng là gia tộc chịu khổ, đồng dạng là huyết hải thâm cừu. Bất đồng duy nhất chính là Phương gia còn có phương Lôi lão gia tử trấn giữ, còn có Phương Đồng cùng những đệ tử khác còn sống, chỉ cần bọn họ còn sống, Phương gia cũng sẽ không đoạn tuyệt.
So sánh ra, Tạ Tống hai nhà hôm nay chỉ còn lại hai đứa trẻ này, hoàn cảnh bi thảm cỡ nào.
"Báo thù... Báo thù..."
Vân Phàm lẩm bẩm tự nói, giống như thất thần.
"Cừu hận" hai chữ, thật sự quá mức trầm trọng, có đôi khi ép tới mức làm người ta không thở nổi.
"Các ngươi, đã nghĩ thật thông suốt sao?"
Vân Phàm thật tâm nhìn về phía Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi, hai người kiên định gật đầu.
...
Cùng lúc đó, không ít tán tu rốt cục không thể kiềm chế nữa, nhanh chóng tế lên hồn bảo cùng tiên linh lao tới phong cát bình chướng.
Thấy tình hình này, thế lực khắp nơi cũng không cam lòng chậm chân một bước, cũng thử các loại biện pháp, muốn đi vào trong hoang mạc.
Chỉ tiếc, mặc cho bọn họ làm như thế nào, cuối cùng tất cả đều bị cuồng phong xé thành phấn vụn, mất đi tính mệnh!
...
"Hừ! Thời giờ còn chưa tới đã muốn đi vào, những người này đều là muốn chết!"
Tống Tiểu Phong trong mắt hiện lên lãnh ý, không để tâm sinh tử của người khác. Trải qua biến cố lớn như thế , hiện tại trong lòng của hắn chỉ còn lại nỗi hận, đạm mạc sinh tử.
Tạ Lạc Nhi muốn nói lại thôi, trong mắt hiện lên lo lắng.
Vân Phàm nhìn trong mắt, cũng không nói điều gì.
Lúc này, Thiên Hà giống như nghĩ đến chuyện gì, vội hỏi Tống Tiểu Phong nói: "Tiểu tử, ngươi vừa nói ai trước ai sau cũng giống nhau, đến tột cùng là có ý gì? Đúng rồi, các ngươi khẳng định biết vượt qua bình chướng thế nào, còn không mau chóng nói đi! Chúng ta muốn là người đầu tiên đi vào, nhất định có thể đạt được rất nhiều ích lợi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.