Bất Diệt Thánh Linh

Chương 141: Chí cương chí cường




Cực cảnh khai thiên, phong mang tuyệt thế!
Lúc này, thân thể Vân Phàm tựa như một thanh thần kiếm vừa ra khỏi vỏ, hàn quang khẽ lóe lên, phong mang lộ rõ, sát ý ngập trời, khí thế như muốn chém tan trói buộc trong thập phương cửu thiên!
Cảm nhận được ý chí bén nhọn của Vân Phàm, võ đạo nhất phương tinh thần đại chấn, tiên đạo thế lực thì sắc mặt đại biến, âm thầm lo lắng thay cho Tâm Vô Lệ.
So sánh với cảm xúc của người ngoài cuộc, Tâm Vô Lệ giờ phút này đối diện trực tiếp với nó, cũng càng thêm kinh khủng.
Việc này đã vượt xa khỏi cực hạn của Nhân tộc, hoàn toàn không phải chuyện của người bình thường có thể làm được. Tâm Vô Lệ cảm giác mình sẽ chết, thật sự chết đi, chết dưới phong mang của Vân Phàm.
"Ngươi... Vô liêm sỉ!"
Cảm giác cực độ khuất nhục dâng lên trong lòng của Tâm Vô Lệ, nàng chưa bao giờ thấy sợ hãi như lúc này. Nàng thậm chí còn ngửi được khí tức của tử vong, đó là tử khí từ dưới hoàng tuyền ở tận cửu u dâng lên bao trùm lên tâm chí .
"Kẻ loạn nghịch, tất cả đều đáng chết! Đáng chết!"
Tâm Vô Lệ hiện tại không cần để tâm tới khí độ, trong lòng nàng dâng lên một ý niệm, mau chóng đánh chết Vân Phàm, tuyệt đối không thể để cho người này ra tay.
Thừa dịp Vân Phàm còn đang tụ lực, Tâm Vô Lệ không hề do dự bộc phát thủ đoạn mạnh nhất của mình.
Tiên linh hóa hình, thần thông ngự kiếm.
Băng tuyết thiên hạc khổng lồ dung nhập vào trong cơ thể Tâm Vô Lệ, một điểm linh quang xuyên thấu qua mi tâm bám vào trên thân kiếm, tản ra quang mang kim ngân xen kẽ.
Tiếp theo, từng đạo ấn quyết cổ quái bay tới trên hồn kiếm, hồn kiếm khẽ reo vang, không gian chung quanh tựa như vặn vẹo, giống như không thể thừa nhận lực lượng của hồn kiếm.
"Ong ong ông!"
Thân kiếm run rẩy, khí tức khủng bố tràn ngập thiên địa.
Không giống như phong mang cực cảnh của Vân Phàm, hồn kiếm đem đến cảm giác hủy diệt khủng bố!
Cảm ứng được khí tức như thế, không ít người có dự cảm không tốt!
...
"Túc Minh chủ, nữ nhân kia muốn làm gì vậy! ?"
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hỏi thăm của một võ giả, Túc Không vẻ mặt ngưng trọng đáp lời: "Nàng không dám chắc mình có thể tiếp nhận được công kích của Vân Phàm tông sư, cho nên muốn thừa dịp Vân Phàm tông sư ngưng tụ ý chí, tiên hạ thủ vi cường... Hơn nữa, nàng còn muốn dùng toàn lực đánh chết Vân Phàm tông sư, vì vậy chuẩn bị tự bạo thanh cực phẩm hồn bảo hồn kiếm kia!"
"Cấm thuật tự bạo hồn bảo ư!"
"Không ổn rồi! Chẳng phải Vân Phàm tông sư sẽ gặp nguy hiểm sao! ?"
"Túc Minh chủ, nhanh nhanh nghĩ biện pháp đi, không thể để cho nữ nhân kia làm như thế, nếu không võ đạo sẽ không còn ngày quật khởi đâu!"
Chung quanh võ giả mỗi người một câu, trong lòng lo lắng vạn phần, nhất là sau khi biết được Tâm Vô Lệ chuẩn bị tự bạo cực phẩm hồn bảo, lại càng cảm thấy trái tim băng giá, nữ nhân này quả thật quyết đoán, ngay cả cực phẩm hồn bảo cũng không tiếc .
"Không còn cách nào, lão phu cũng không có cách!"
Túc Không buồn rầu lắc đầu, cảm thấy mình thật bất lực. Dựa vào tu vi của hắn, căn bản không thể nào nhúng tay vào cuộc tranh đấu của tiên đạo đại năng, đừng nói chi là ngăn cản công kích của Tâm Vô Lệ.
Không chỉ Túc Không không có biện pháp, toàn bộ võ giả nơi đây dùng toàn lực, sợ rằng cũng không thể tạo thành thương tổn cho Tâm Vô Lệ.
Có cực phẩm hồn bảo phòng ngự, Tâm Vô Lệ căn bản không cần để tâm tới công kích dưới Thần Hải đại năng và võ đạo vương giả. Nhân số đối với tiên đạo đại năng mà nói, chỉ là mấy chữ vô dụng mà thôi.
"Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải ra sức thử một lần, tranh thủ thêm thời gian cho Vân Phàm tông sư."
Một thanh âm khàn khàn từ trong đám người truyền đến, chúng võ giả theo âm thanh nhìn lại, người nói chuyện lại là Yến Vô Hồi.
Nhìn thấy hạ vị tông sư như Yến Vô Hồi cũng dám đứng ra, đối kháng với uy thế của tiên đạo đại năng, không ít võ giả tu vi tương đối cao thâm âm thầm xấu hổ.
"Sợ cái chim, cùng lắm là chết, lão tử học võ, chính là muốn tranh cường háo thắng, không tranh không đánh có cái rắm gì!"
"Không sai, chúng ta đều là người học võ, nên dũng mãnh tinh tiến vượt khó mà lên!"
"Lên! Mọi người cùng nhau đánh tới, lão tử cũng không tin, con đàn bà thúi của Thánh Địa kia có thể đánh chết tất cả mọi người!"
...
Đại nghĩa ngay trước mắt, quần chúng càng thêm mãnh liệt.
Túc Không cùng với sáu vị đại tông sư khác nhìn nhau gật đầu, võ đạo nhất phương hiển nhiên đã bị đẩy vào tuyệt lộ, không hợp lực chính là chết, mà liều mạng còn một đường hi vọng.
Đao quang kiếm ảnh, ý chí dâng cao.
Toàn bộ võ giả lúc này bỏ đi tạp niệm trong lòng, trên dưới một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng nhau thi triển thủ đoạn mạnh nhất công kích Tâm Vô Lệ.
"Láo xược!"
Tâm Vô Lệ mặt như phủ băng, tâm niệm khẽ động, thập nhị phẩm bạch liên dưới chân bỗng nhiên sáng ngời, toàn bộ thế công cũng bị chắn ngoài một tấm lá chắn vô hình.
Cùng lúc đó, tiên đạo thế lực không dám chậm trễ, vội vàng gia nhập chiến cục, cùng võ đạo hỗn chiến với nhau.
...
"Loạn nghịch Vân Phàm, hôm nay là ngày chết của ngươi, chịu chết đi!"
Một tiếng quát giận dữ vang khắp quảng trường, cấm thuật ấn quyết trong tay Tâm Vô Lệ thi triển xong, hồn kiếm hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Vân Phàm!
Tâm Vô Lệ đã hoàn toàn không để ý quy củ do tổ tiên Đại Càn định ra, một lòng chỉ muốn chém giết Vân Phàm. Vì vậy, trong nháy mắt hồn kiếm bắn ra, nàng gần như tưởng tượng ra bộ dáng Vân Phàm chết thảm, ý niệm trong đầu thông suốt.
"Bạo cho ta!"
"Rầm rầm rầm oanh —— "
Hồn kiếm bạo liệt, kinh thiên động địa!
Chỗ đứng của Vân Phàm ầm ầm nổ tung, trong thoáng chốc khí lãng mãnh liệt, cát bay đá chạy, cuồng phong cuồn cuộn, bụi mù tràn ngập.
"..."
Toàn trường yên tĩnh, tiên vũ tranh đấu lần nữa ngừng lại.
Kết thúc, tất cả đã kết thúc!
Trên mặt mỗi võ giả đều lộ rõ đau thương, tại sao ông trời tàn khốc như thế, cho bọn hắn hi vọng, chỉ trong chốc lát lại cướp đi hi vọng ấy.
So với võ đạo nhất phương, tiên đạo thế lực mọi người lộ rõ vẻ mừng rỡ như điên, bọn họ bất kể Vân Phàm sống hay chết, chỉ cần Tâm Vô Lệ có thể thắng lợi, tiên đạo số mệnh sẽ ngưng tụ, hơn nữa càng ngày càng thâm hậu.
Nhưng mà thật sự kết thúc rồi sao?
Lúc đại đa số mọi người biểu lộ đủ loại cảm xúc, Thiển Y đám người lại chẳng hề bất an hay lo sợ.
Bọn họ rất hiểu Vân Phàm, cũng như bọn họ tin tưởng Vân Phàm, không có tận mắt nhìn thấy Vân Phàm té xuống, bọn họ tuyệt đối không tin Vân Phàm thất bại.
Tín niệm như vậy, Vân Mục cùng Thiên Hà càng thêm kiên định.
...
"Xuy!"
Một đạo hàn mang hiện ra, từ trong bụi mù phá không mà đến, bay thẳng về phía Tâm Vô Lệ, không phải Vân Phàm còn có thể là ai!
Mà lúc này, Tâm Vô Lệ cùng tiên đạo thế lực đang chìm đắm trong niềm vui thắng lợi, làm sao ngờ tới biến hóa như thế, mọi người tất cả đều sửng sờ.
Người như phi đao, tuyệt thế vô song.
Chỉ như phong mang, chí cương chí cường.
Thập nhị phẩm bạch liên tự động ngăn cản cho chủ, muốn cản bước của Vân Phàm.
Đáng tiếc khai thiên chi mang, sắc bén không thể đỡ, chỉ thấy đầu ngón tay Vân Phàm lóe lên hàn mang, đâm rách lá chắn của thập nhị phẩm bạch liên, thậm chí cắt nó thành hai nửa.
"Huyền băng hóa hình, mau ngăn trở hắn cho ta!"
Tâm Vô Lệ lúc này sợ đến hồn phi phách tán, làm gì còn tâm trạng lo lắng cho cực phẩm hồn bảo, trực tiếp triệu hồi tiên linh thứ hai ngăn trở ở trước người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.