Bất Diệt Thánh Linh

Chương 142: Ác độc




"Ong ong! ! !"
Một thân ảnh khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt của Tâm Vô Lệ, nó biến hóa thành một bức tường băng rắn chắc, thay nàng đón đỡ phong mang của Vân Phàm.
Cự linh huyền băng thú, vốn dĩ sinh sống tại Bắc cực vô cùng lạnh lẽo, hình dáng bên ngoài tựa như con rùa, đầu lại như đầu sói, thân phủ tinh giáp, cao ba trượng, có thể nói là phòng ngự vô song, được tiên đạo tu sĩ vinh danh là "Bắc cực chi bích" .
Tiên linh thứ hai của Tâm Vô Lệ chính là nó, cũng nhờ cha của nàng , người đứng đầu Đại Càn Thánh Địa hao tốn biết bao công sức mới bắt được.
Ban đầu vì muốn đem cự linh huyền băng thú luyện hóa trở thành tiên linh thứ hai, có thể nói Tâm Vô Lệ đã chịu đựng vô số cực khổ, nhưng hiệu quả đạt được làm cho nàng tương đối hài lòng.
Cự linh huyền băng thú có lẽ không có quá nhiều ưu điểm, nhưng thần thông phòng ngự của nó có thể nói vô song, hơn nữa lại có thuộc tính hàn băng, hoàn toàn phù hợp với thiên phú của Tâm Vô Lệ.
Kể từ sau khi Tâm Vô Lệ luyện hóa con linh thú này, nàng vẫn luôn âm thầm bồi dưỡng, trừ cha của mình ra, không người nào biết chuyện nàng đã luyện hóa con tiên linh thứ hai. Nàng vốn định đem nó làm thành thủ đoạn cuối cùng trong cuộc tranh đấu giữa tứ đại Thánh Địa, không ngờ đối mặt với phong mang của Vân Phàm, nàng đã phải bại lộ một chiêu này!
...
"Ha ha! Thì ra là Vô Lệ sư tỷ đã sớm luyện hóa tiên linh thứ hai, hơn nữa còn là cự linh huyền băng thú thần thông phòng ngự thuần túy! Lần này xem xem tên tiểu tử kia sẽ chết thế nào!"
Nguyễn Tâm Oánh lúc này vừa sùng kính vừa kích động, nét âm trầm trên gương mặt cũng thoáng chốc biến thành mừng rỡ.
Tô Vô Kế chỉ khẽ giật giật lông mày, vẫn bình tĩnh đứng nguyên, không ai đoán ra hỉ nộ.
Tiên đạo nhất phương khí thế đại chấn, mà võ giả lúc này thấp thỏm quan sát.
Nhưng vẻ mặt mừng rỡ của tiên đạo thế lực cũng không duy trì bao lâu, bị bức tường huyền băng ngăn cản, phong mang trên ngón tay của Vân Phàm thủy chung không hề yếu bớt nửa phần, hơn nữa còn dần dần thẩm thấu vào trong bức tường kia.
Phong mang chí cường, vách tường trong truyền thuyết, hiển nhiên người sau vẫn kém hơn một chút.
Nụ cười của Nguyễn Tâm Oánh khẽ cứng lại, cảm xúc sợ hãi lúc này không thể ngăn nổi chui vào sâu trong linh hồn.
Tâm Vô Lệ sắc mặt tái nhợt, nhìn phong mang từng điểm từng điểm phá vỡ phòng ngự huyền băng, cảm xúc tuyệt vọng cũng dâng lên.
"Không! Ta không thể thua, càng không thể chết ở nơi này, ta từ lúc sinh ra đã cao quý đứng trên toàn bộ chúng sinh, tương lai còn phải trở thành chúa tể một phương..."
Tâm Vô Lệ cảm thấy không cam lòng, tinh thần hỗn loạn, hai mắt bắn ra ánh sáng điên cuồng.
Chỉ thấy nàng khẽ vung tay lấy ra một kính một hoàn, đều là cực phẩm hồn bảo, sau đó thi triển từng đạo cấm thuật thủ ấn đánh vào trong hai kiện hồn bảo này, chuẩn bị đem ra công kích Vân Phàm!
Chỉ là như vậy nàng vẫn không yên lòng, do dự một hồi, lại từ trong tay áo lấy ra một viên hạt châu ánh lên màu máu... Kích thước hạt châu lớn cỡ nắm tay, bên trên khắc đầy phù văn thần bí cổ xưa, tán lộ ra tia máu khiếp người.
"Diệt Hồn Châu! ?"
Tiên đạo thế lực vang lên một tiếng thét kinh hãi, vô tận lạnh lẽo bao phủ trong lòng của mỗi người.
【 Diệt Hồn Châu 】 chính là cấm kỵ trong tiên đạo, cũng bởi vì thượng cổ tiên ma tranh đấu, ma đạo cường giả dùng nó để giết chết vô số tiên đạo tu sĩ, hơn nữa tất cả đều rơi vào kết quả hồn phi phách tán.
Bởi vì vật này quá mức ác độc âm tàn, cho nên bị tiên đạo liệt vào cấm kỵ, phát hiện ra lập tức sẽ bị tiêu hủy, nếu người nào dám giấu diếm, ắt hẳn sẽ trở thành công địch của tiên đạo.
Nhưng hiện thực lúc này vô cùng châm biếm, đệ nhất Thánh nữ của Thánh Địa lúc này đang sở hữu vật này, còn chuẩn bị đem nó dùng trên người của một vị võ đạo tông sư! ? Trong thoáng chốc, không ít người sinh lòng phản cảm cực điểm với Thánh Địa, thậm chí có người bắt đầu hoài nghi, ai mới là chính? Ai lại là ma?
"Thánh nữ mau dừng tay! Thánh Địa chính là địa phương tôn quý đứng đầu tiên đạo, làm sao có thể dùng ma bảo ác độc đến thế!"
Túc Không vội vàng kinh hô, muốn can ngăn Tâm Vô Lệ, nhưng nàng không thèm để ý chút nào.
Võ giả giật mình phản ứng, muốn ngăn cản Tâm Vô Lệ nhưng bọn họ lại không đủ thực lực nhúng tay, chỉ có thể nôn nóng bất an mắng chửi.
"Thánh nữ chó má, lại dám dùng cấm vật như Diệt Hồn Châu."
"Đứng đầu chính đạo cái gì chứ, hành vi tà đạo còn bỉ ổi hơn so với yêu ma!"
"Thánh Địa đàn bà thúi, cút ra khỏi Hoàng thành đi!"
"Thánh Địa chó má, tiên đạo chó má!"
...
Phần lớn võ giả vốn dĩ tính tình ngay thẳng, nói chuyện thô lỗ, căn bản không để tâm đến mặt mũi, mắng chửi Tâm Vô Lệ càng lúc càng khó nghe.
"Câm mồm —— "
Tâm Vô Lệ trong mắt càng thêm lạnh lẽo, nếu không phải đang trong thời khắc mấu chấu để thúc dục 【 Diệt Hồn Châu 】 , nói không chừng nàng đã xuất thủ giết chết toàn bộ võ giả bên dưới!
Bất quá, vì ngăn ngừa dư luận, Tâm Vô Lệ vẫn cố nén tức giận giải thích: "Trừ ác chính là hành thiện! Trên thế gian này, chỉ có nhân tộc cùng yêu ma mới được phân thành chính tà, Diệt Hồn Châu này là do bổn tọa giết chết một tên đầu sỏ yêu ma thu được, mặc dù là ma bảo, nhưng dùng để đối phó với ác đồ đúng là thích hợp..."
Dừng một chút, Tâm Vô Lệ lạnh lùng nhìn Vân Phàm đang công kích tường băng, sát ý lẫm lẫm nói: "Người này đi qua nơi nào, đều phát sinh giết chóc hủy diệt, là nghịch tặc làm loạn Đại Càn, nhất định là dư nghiệt của ma đạo rồi! Bổn tọa dùng Diệt Hồn Châu giết chết hắn, đúng là lấy độc công độc, thay trời hành đạo!"
"Thúi lắm!"
"Vô liêm sỉ!"
"Cưỡng từ đoạt lý!"
Lời này không riêng đông đảo võ giả đang chửi, tán tu cũng có không ít người bắt đầu căm giận bất bình.
Không nói đến việc Vân Phàm có ân đối với tán tu trong thiên hạ, cho dù vì mình, bọn họ cũng không thể giữ vững trầm mặc. Thánh Địa bá đạo như thế, nếu vẫn không phản kháng, cuộc sống của bọn hắn sau này sẽ càng lúc càng khó khăn! ?
Trong đám người, Thiên Hà coi như là mắng thậm tệ nhất, trên căn bản các dạng từ ngữ từ nhỏ đến lớn có thể mắng người đều đem ra dùng, cho đến khi đem tổ tông mười tám đời của Tâm Vô Lệ cũng thăm hỏi một lượt. Hắn không cần biết đối phương là Thánh nữ hay là Thặng nữ, mắng thì cứ mắng, cùng lắm là bị tát chết, còn hơn sống nhục nhã cả đời.
Vân Mục nắm chặt tay của Thiển Y, không nói một lời, chẳng qua nhìn chằm chằm phía trên quảng trường.
"Không phải sợ, chúng ta phải tin tưởng hắn."
Thiển Y vẫn duy trì tỉnh táo, mặc dù nàng không nhìn thấy, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, trong cơ thể Vân Phàm hàm chứa một loại lực lượng càng thêm kinh khủng, cho dù thử dò xét một chút, trong lòng của nàng nhất thời cảm giác lông tóc dựng đứng.
...
"Hô hô hô!"
Hai kiện cực phẩm hồn bảo cùng Diệt Hồn Châu đã tế luyện xong, Tâm Vô Lệ không chút do dự đánh tới Vân Phàm!
"Dừng tay —— "
Một tiếng quát vang vọng quảng trường, mang theo cảm xúc kinh sợ: "Nữ oa ngươi thật độc ác, thậm chí ngay cả Diệt Hồn Châu cũng dám dùng! Ngươi có biết thượng thiên có đức hiếu sinh, ngươi lại cả gan làm loạn như thế, thật sự nghĩ Thánh Địa các ngươi có thể dùng thúng úp voi sao! ?"
Trong lúc nói chuyện, hư ảnh một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, muốn đem hai kiện cực phẩm hồn bảo cùng Diệt Hồn Châu nắm trong tay.
Nhưng đang lúc ấy, hư ảnh một bàn tay khác bỗng nhiên hiện ra, ngăn cản hư ảnh trước đó.
"Oanh!"
Va chạm kịch liệt, đinh tai nhức óc.
Tu sĩ chung quanh cảm thấy sợ hết hồn hết vía, vội vàng thối lui thật xa, sợ gặp phải tai họa.
"Tiểu bối tranh đấu, để cho chính bọn hắn giải quyết đi, lão tửu quỷ nhà ngươi hãy đến ôn chuyện với lão phu?"
Lời còn chưa dứt, một đạo thân ảnh phá không mà đến, chậm rãi hạ xuống đỉnh 【 Tranh Hoàng Điện 】.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.