Bất Diệt Thánh Linh

Chương 146: Liên tiếp




Hoàng thành rộng lớn như thế nhưng trong nháy mắt hoàn toàn yên lặng, không có một chút thanh âm.
Cùng lúc đó, tiếng hò reo cổ vũ trong tứ phương thành cũng hoàn toàn biến mất, không khí quỷ dị khó nói thành lời. Các nơi tửu lâu quán trà phảng phất như bất động, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên hải thận quang ảnh, trên mặt đều cùng là bộ dáng kinh dị.
Ai có thể ngờ được đường đường là đệ nhất Thánh nữ cao cao tại thượng, tiên đạo đại năng tưởng chừng không gì không làm nổi, cuối cùng thất bại trong tay tiên đạo đại năng.
Đây là từ khi tiên vũ chi tranh tồn tại tới nay, lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng võ đạo tông sư đánh bại tiên đạo đại năng, tuyệt đối chưa từng có, làm cho người ta kinh ngạc vô cùng.
Không, không chỉ đánh bại, đối phương thật sự đã động sát tâm, không chỉ là nghĩ, mà còn dám làm, thực sự đã làm!
Tâm Vô Lệ bị trọng quyền đánh trúng, tiên cương hộ thể bể bát, bổn mạng tiên linh bị hủy diệt, cho dù không chết ắt cũng trở thành tàn phế!
. . .
Tiếng gió xẹt qua, thổi tan bụi mù.
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngẩn, một nam tử tuổi còn trẻ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Tâm Vô Lệ, đem nàng nhẹ nhàng đỡ lấy, sau đó nam tử lại đem một đạo tiên linh khí tinh khiết truyền vào trong cơ thể của nàng, giúp nàng ổn định thương thế.
Người tới mặc một bộ trường bào màu đen, phong độ hiếm thấy, tài trí bất phàm, chỉ có trên trán ẩn ẩn lệ khí.
"Là ngươi sao! ?"
Tâm Vô Lệ vừa mở miệng, lại phun ra một ngụm máu, nhiễm đỏ vạt áo như tuyết trắng.
"Vô Lệ sư tỷ đã bị đánh tan tiên linh, thần hồn hao tổn, bớt nói chuyện thì tốt hơn, nghỉ ngơi nhiều thêm một chút!"
Giọng nói của nam tử vô cùng ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân.
Gương mặt tái nhợt lạnh lùng của Tâm Vô Lệ nổi lên một tia đỏ ửng, trong mắt ánh lên nét xấu hổ.
Nam tử khóe miệng bỗng nhiên kéo thành một nụ cười tà dị: "Vô Lệ sư tỷ bây giờ không phải nên nổi giận hay sao, chẳng những bị loạn tặc đánh thành trọng thương, còn bị một nam nhân mà xưa nay ngươi vẫn coi thường ôm vào trong lòng."
"Ngươi. . ."
Tâm Vô Lệ đang muốn giãy dụa, nam tử chỉ cười nhạt: "Nếu như không muốn chết, liền đem viên Thuần Dương Dung Hồn đan này ăn vào, không thì dù có hồn ấn của Thánh chủ che chở, chỉ sợ cũng sẽ đả thương căn cơ, sau này không dễ phục hồi đâu."
Vừa nói, nam tử đem một viên linh đan màu vàng nhét vào miệng Tâm Vô Lệ, người sau đành phải bất đắc dĩ nuốt vào.
【 Thuần Dương Dung Hồn Đan 】 còn gọi là hoàn hồn đan, chính là dùng thuần dương tiên khí dung nhập cùng rất nhiều thiên tài địa bảo luyện hóa mà thành, đan thành Bát phẩm, người bình thường mà nuốt mào, có thể ngưng tụ tiên cơ, mà người tu tiên phục dụng, đối với thần hồn đạt được lợi ích cực lớn, chỉ cần thần hồn không tiêu tan, sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Bát phẩm linh đan như thế, xưng danh tiên đan cũng không quá đáng, trừ Thánh Địa ra, không một thế lực nào có thể có được.
Linh đan vừa vào miệng lập tức tan ra, tựa như quỳnh tương ngọc dịch hòa vào trái tim, tẩm bổ cho thần hồn.
Chỉ chừng ba giây sau, gương mặt tái nhợt của Tâm Vô Lệ đã khôi phục màu hồng, vết rách ở mi tâm dần dần khép lại, trừ tiên linh đã tan vỡ ra, trạng thái nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu.
. . .
"Di? ! Nam nhân kia là ai vậy! ?"
"Không biết, chắc là Thánh tử, xem ra cũng là tiên đạo đại năng!"
"Người này ta đã gặp rồi, hẳn là Đông Lăng Tiểu vương gia Khương Thừa Tổ, nhưng không phải nghe nói hắn đã bị Vân Phàm tông sư đánh chết rồi sao?"
"Nghe nói lúc ấy hắn chưa chết, chẳng qua thân thể bị hủy, thần hồn lại được Trưởng lão Thánh Địa cứu đi."
"Thánh Địa quả nhiên cường đại, ngay người chết còn có thể sống lại!"
"Nói như vậy, Khương Thừa Tổ cùng Vân Phàm tông sư là tử địch rồi?"
"Thù hận sát thân, không đội trời chung a, hai người này gặp lại, nhất định sẽ không chết không thôi."
"Thật sự đáng tiếc, Vân Phàm tông sư liều mạng công kích, mà vẫn không giết được đối phương."
"Không có cách nào, ai bảo Thánh Địa nhiều cao thủ như vậy!"
. . .
Nhìn thấy Tâm Vô Lệ được cứu, tiên đạo thế lực không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đông đảo tán tu âm thầm đáng tiếc, chỉ có võ đạo nhất phương thì tâm tình phức tạp.
Võ giả có tư cách tham gia tiên vũ chi tranh làm gì có người nào không phải tinh anh của đế quốc? Bọn họ đại đa số người đều có ý nghĩ như Đậu Xuất, một mặt cảm thấy Thánh Địa ngang ngược, hi vọng Vân Phàm có thể trực tiếp đánh chết Tâm Vô Lệ, mặt khác bọn họ lại sợ nếu Tâm Vô Lệ chết đi, võ đạo sẽ phải thừa nhận lửa giận của Thánh Địa.
Lãnh thị huynh muội thấy Tâm Vô Lệ không sao, thần tình trên mặt khẽ hòa hoãn. Nhưng Đậu Xuất cùng Khương Công Vọng thủy chung không thối lui, sợ hai người họ nổi điên , liều lĩnh lao tới quảng trường đánh chết Vân Phàm.
"Thiển Y tỷ, ca ca đã thắng! Thật sự thắng rồi!"
Vân Mục nước mắt chảy ròng ròng, nhưng nàng không lau đi, bởi vì nàng cảm giác mình phải kiêu ngạo, kiêu ngạo vì huynh trưởng của mình. Khó khăn nhiều hơn nữa, trở ngại nhiều hơn nữa, cũng không ngăn được cước bộ, không ngăn được quyết tâm của hắn.
Thiển Y nhẹ nhàng gật đầu, chẳng qua là trên mặt vẫn còn nét sầu lo.
. . .
Tiên đạo Phong gia, Phong Linh Vi kinh ngạc đứng nhìn Khương Thừa Tổ, lệ nóng tuôn ra khóe mắt, nàng rất muốn xông tới phía trướcôm lấy đối phương, nhưng khi nhìn Tâm Vô Lệ đang trong ngực hắn, cuối cùng vẫn cố nhịn, vẻ mặt ngược lại ảm nhiên.
Phong Linh Vi ở Phong gia có thể coi là thiên chi kiêu nữ, nhưng nếu đem so với Thánh nữ, trong lòng nàng cảm thấy tự ti mặc cảm, cảm giác mình kém Tâm Vô Lệ quá nhiều, không xứng đáng với Khương Thừa Tổ.
. . .
Trên quảng trường, Vân Phàm lẳng lặng nhìn Tâm Vô Lệ cùng Khương Thừa Tổ đang ở cách đó không xa.
Tất nhiên hắn nhận ra Khương Thừa Tổ, người kia là truyền kỳ thiên kiêu ở Tề Lương biên thành cùng hắn nổi lên tranh đấu, sau đó bị hắn đánh chết. Nói chuẩn xác, đối phương không chết mà thần hồn được Thánh Địa Trưởng lão cứu đi.
Nhìn hai người ánh mắt cừu hận, Vân Phàm do dự một lát, thủy chung không có rời khỏi phạm vi quảng trường.
Hắn biết rõ chính mình đang làm gì, mới vừa rồi tranh đấu cũng là vì tranh đoạt đệ nhất. Nếu như hiện tại bước ra khỏi giới tuyến, hắn sẽ mất đi tư cách tranh đoạt. Mặc dù hắn rất muốn đánh chết Tâm Vô Lệ, nhưng mà hắn tuyệt đối không vì đối phương mà thay đổi ước nguyện ban đầu.
"Tiểu tặc, ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? !"
Nguyễn Tâm Oánh thấy Vân Phàm hướng phía mình đi tới, tâm thần run rẩy, trong mắt sợ hãi. Ngay cả Vô Lệ sư tỷ cũng không phải là đối thủ của người này, thiếu chút nữa còn bị đánh chết, làm sao mình có thể chống tại nổi.
Mà Tô Vô Kế khẽ cau mày, mặt không chút thay đổi rời khỏi quảng trường.
Vân Phàm dừng bước, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Vô Kế.
Thấy cảnh này, Nguyễn Tâm Oánh sao có thể không biết mình phải làm gì, không chút nghĩ ngợi theo Tô Vô Kế rời khỏi tranh đấu trên quảng trường.
Lúc này, trên Hoàng thành quảng trường đã không còn ai có thể đối địch với Vân Phàm.
Võ đạo nhất phương khí thế tăng mạnh, tiên đạo thế lực thì rầu rĩ. . . Rất hiển nhiên, tranh đấu lần này tiên đạo lại thua, hơn nữa thua toàn diện.
. . .
"Chậm đã, vị trí kia không phải thuộc về ngươi."
Đang lúc Vân Phàm chuẩn bị bước lên đệ nhất tôn cửu long ngọc đài, một thân ảnh trực tiếp xông vào trong trong sân rộng, chính là truyền kỳ thiên kiêu Khương Thừa Tổ.
Ngay sau đó, lại có hai đạo huyền quang xẹt qua phía chân trời, nhất tề đáp xuống quảng trường, ngănn cản trước mặt Vân Phàm.
"Vân Phàm tiểu tặc, chúng ta lại gặp mặt, ha ha ha!"
Một người trong đó cất tiếng cười cuồng ngạo, ẩn chứa oán hận vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.