Bất Diệt Thánh Linh

Chương 160: Thượng cổ chiến trường




"Răng rắc!"
"Ùng ùng —— rầm rầm rầm —— "
Càng đi vào chỗ sâu, lôi đình càng thêm dày đặc.
Túc Không cùng các võ giả dưới sự hướng dẫn của Vân Phàm thận trọng, lo lắng đề phòng, cùng nhau đi tới càng cảm thấy kinh tâm động phách.
Mỗi một lần hàng vạn hàng nghìn lôi đình đua nhau lao tới, đều bị lôi thiền kim kén trên vai Vân Phàm cắn nuốt, mà mỗi lần chứng kiến cảnh tượng như vậy, võ giả đều giật mình, chỉ sợ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn sẽ lập tức hồn phi phách tán.
...
Xuyên qua hoang nguyên, lướt qua lôi trạch, tiếp tục đi về phía trước.
Ba ngày sau, Vân Phàm đám người đi tới dưới chân một ngọn núi, chỉ thấy ngọn núi trước mặt đâm xuyên qua lôi vực, cao vút tớn tận mây, liên miên vô tận.
Vách núi cao chót vót, sắc bén tựa như dao.
Được lôi đình rèn dũa, mỗi một góc đều vô cùng bén nhọn, chỉ cần sơ xẩy chút ít sẽ thương tích đầy mình.
Đi suốt hai canh giờ, Vân Phàm mới tới đỉnh núi, trước mắt là một quang cảnh thoáng đãng.
Nhưng khi nhìn kỹ cảnh tượng kia, mọi người cảm thấy mồ hôi lạnh cả sống lưng, thẩm thấu tới sâu trong linh hồn.
Lôi đình như biển cả, thê lương bao phủ.
Chiến xa cổ xưa, chiến thuyền hủy diệt, thiên hãm thâm thúy, chưởng ấn khổng lồ , phế tích tan hoang...
Dõi mắt nhìn khắp nơi đều là tàn binh đoạn khí bạch cốt thi hài.
Nơi này mà là lôi vực sao? Rõ ràng chính là lôi ngục, ngục trong địa ngục, ngục trong luyện ngục!
Quá khứ nơi này rốt cuộc là đâu? Rốt cuộc phát sinh cuộc chiến đấu thế nào, mới có thể lưu lại chiến trường kinh khủng như thế?
Trước thời thượng cổ, tiên ma chi tranh rốt cuộc là một thời đại hoành tráng mạnh mẽ đến chừng nào, là một thời đại thảm thiết kích động ra sao!
...
"Nơi này chính là chiến trường thời kỳ thượng cổ tiên ma hay sao?"
Trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng hỏi thăm, phảng phất như vang vọng trong lòng của mỗi người, đáng tiếc không có người nào có thể trả lời.
"Đi xuống xem xem."
Vân Phàm mở miệng, theo vách núi trượt xuống bên dưới.
...
Càng tới gần chiến trường, càng cảm giác hàn khí lạnh lẽo.
Từng bước từng bước đi trên con đường hình thành từ bạch cốt thi hài, trong lòng mỗi người vô cùng trầm trọng .
Bọn họ không phải chưa từng gặp qua người chết, không phải chưa từng trải qua chiến loạn, nhưng thi hài dưới chân chồng chất như núi, không biết cần bao nhiêu sinh mệnh mới có thể tạo thành.
"Mọi người theo sát Vân Phàm tông sư, đừng đi linh tinh..."
"Chú ý xương cốt dưới chân, đừng đụng vào thứ gì ở nơi này..."
"Còn có chung quanh có hố sâu, đừng để rơi vào trong đó, nếu không thần tiên cũng không cứu nổi các ngươi!"
Túc Không dẫn theo chúng võ giả đi theo phía sau Vân Phàm, thỉnh thoảng mở miệng nhắc nhở một chút, sợ có người hồ đồ phạm phải.
Có tác dụng của lôi thiền kim kén, mọi người tạm thời không lo lôi đình xâm nhập, chỉ cần chuyên tâm tìm đường, cho nên không ít người sinh ra tâm tư khác, hy vọng có thể tới nơi khác nói không chừng có thể bắt gặp cơ duyên trong truyền thuyết.
"Ách! ?"
Đội ngũ bỗng nhiên dừng lại, thì ra đã tới bên bờ của một cái hố sâu.
Chiếc hố này không giống như thiên nhiên tạo thành, chung quanh rõ ràng từng có ma sát hoặc rách nát dấu vết, liên tưởng tới chưởng ấn khổng lồ mà bọn họ chứng kiến từ trên đỉnh núi, trong lòng mọi người vô cùng căng thẳng , hô hấp trở nên dồn dập.
Đây mới thực sự là đại thần thông! Đại thủ đoạn!
Phải là bậc tôn sư mạnh mẽ tới thế nào, mới có thể đem mặt đất cứng rắn đánh thành một cái hố sâu đến thế.
Dọc theo con đường này, những hố sâu như thế tựa như đếm không hết, cơ hồ đã đem núi non dịch chuyển, Vân Phàm đám người chỉ có thể cẩn thận tránh né những hố sâu này.
Chiến xa cổ xưa chôn sâu trong đá vụn, bên trên đã rỉ sét hết rồi.
Chiến thuyền bị hủy diệt xé thành hai khúc, giống như bị người chém làm đôi.
Đứng trong chiến trường, một trận gió lạnh thổi qua phảng phất như kim qua thiết mã, tiên ma gầm thét.
Trong không khí, tràn ngập mùi vị tàn phá cũ kỹ, hủ hủ thê lương.
...
"Thần binh! ? Đó là thần binh!"
Đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hãi, mọi người dõi ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy trên chiến thuyền kia, rơi rụng đầy các loại tàn binh đoạn khí.
Võ giả đối với thần binh có cảm ứng đặc thù, những binh khí kia mặc dù không trọn vẹn, tuy nhiên hiển lộ khí tức sắc bén, làm cho huyết mạch cô đọng, chính là thần binh không thể nghi ngờ.
"Đây... tất cả đều là thần binh! ? Tất cả đều là! ? Làm sao có thể! ?"
Mọi người sững sờ tại chỗ, trên mặt tràn ngập khó tin.
Bỗng nhiên có một đạo thân ảnh vọt tới chiến thuyền, không ít võ giả thấy thế lập tức phản ứng, vội vàng chạy theo sau đó.
Tham lam, điên cuồng, lúc này đã xâm chiếm linh hồn của bọn hắn, hồn nhiên quên mất mình đang trong tuyệt địa.
"Cẩn thận!"
"Trở lại!"
Túc Không cùng mấy vị đại tông sư vội vàng mở miệng quát lên, đáng tiếc những người đó hoàn toàn không để ý đến.
"Răng rắc!"
"Rầm rầm rầm —— "
Từng đạo lôi minh tuôn đến, trực tiếp công kích trên người ba võ giả.
Bởi vì ba người kia xông đến quá nhanh, thoát khỏi phạm vi Vân Phàm có thể che chở , cuối cùng thì bị lôi đình đánh thành phấn vụn.
Ba sinh mệnh thoáng chốc đã tan biến!
Những võ giả còn lại thấy thế, sợ hãi mặt không một chút máu, vội vàng lui lại.
Từ xưa lợi ích vốn có thể làm người mờ mắt, dưới sự kích thích của thần binh, lại có mấy người có thể nén lòng?
Vân Phàm sắc mặt trắng bệch, cảm thấy đau lòng khó nói thành lời.
Túc Không cùng mấy vị võ đạo đại tông sư cũng không có cảm giác hả hê, chỉ thấy không khí càng thêm trầm trọng .
Rất nhiều người chính là như vậy, lúc hoạn nạn mọi người có thể đồng tâm hợp lực, mà đối mặt với ích lợi thì không giữ nổi bản tâm.
"..."
Yên tĩnh không tiếng động, mọi người trầm mặc.
Những người vừa rồi cũng định xông ra, trong lòng không khỏi sinh ra một tia xấu hổ.
Qua một lát, đợi mọi người bình phục tâm tình, Vân Phàm dẫn theo võ giả đi lên chiến thuyền.
"Ba !"
Vân Phàm đưa tay nắm chặt một thanh trường mâu đã gãy rời, đang muốn cầm lên tra xét, không ngờ một đạo lãnh mang lóe lên, nửa đoạn trường mâu ở trong tay Vân Phàm trực tiếp hóa thành từng sợi quang sái, theo gió phiêu tán.
"Đây... Đây là phong hoá rồi! ?"
Túc Không cùng các võ giả ngơ ngác nhìn quang sái chung quanh , vốn dĩ tâm tình tràn ngập hưng phấn kích động, hóa thành làn nước lạnh băng, cả người phảng phất run lên.
Có võ giả không tin tưởng, vội vàng đem tàn binh dưới đất nhặt lên, đáng tiếc kết quả cuối cùng không ngoài dự tính, tất cả hóa thành quang sái phiêu tán.
Tuyệt thế thần binh thiên chuy bách luyện cũng không thoát khỏi năm tháng ăn mòn.
"Không có ! Người cũng mất! Thật là tiền mất tật mang!"
Từ mừng rỡ chuyển thành đau khổ, không ít võ giả nổi lên tâm ma, ánh mắt dần dần tan rã , đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Thấy tình hình như vậy, Túc Không vội vàng vận khí rống to, dùng thanh âm để thức tỉnh những võ giả này.
Võ giả tỉnh lại tựa như đại biến, mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt co quắp lại.
"Túc tiền bối, có phải ta không nên dẫn mọi người tới đây hay không?"
Vân Phàm đang trầm mặc đột nhiên mở miệng hỏi thăm, trong mắt hẳn là khổ sở.
Mười vạn dặm lôi vực, đây chỉ là mới bắt đầu, người thì rời đi, người thì tử vong, võ đạo đội ngũ ban đầu lúc này dường như đã phân liệt hoàn toàn.
Túc Không không biết Vân Phàm nghĩ thế nào, chẳng qua dựa vào cảm thụ của mình nói: "Phát sinh chuyện như vậy, hoàn toàn không liên quan tới Vân Phàm tông sư, chúng ta mấy người mặc dù là võ đạo tông sư, định lực phi phàm, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc chúng ta không có dục vọng, mà hoàn toàn ngược lại, quyền lực tài phú trong thế tục có lẽ chúng ta sẽ không để ý, nhưng dục vọng đối với thần binh lợi khí, thiên tài địa bảo càng thêm mãnh liệt... Ý nghĩ và ước nguyện ban đầu của ngươi rất tốt, muốn bảo vệ chúng ta, muốn cho chúng ta cơ duyên, đáng tiếc có người không thể nào đối kháng với dục vọng của bản thân, tự đi về phía hủy diệt, cho nên tất cả không liên quan tới Vân Phàm tông sư, một chút quan hệ cũng không có, tất cả là lựa chọn của bọn họ."
Vân Phàm gật đầu, không nói thêm gì, chẳng qua càng thêm trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.