Bất Diệt Thánh Linh

Chương 20: Cửu Khổ chân ý




Mục đích trước nhất của Vân Phàm là tới Đại Càn cố đô, thay Dương Tiếu Thiên tham gia tiên vũ đại hội.
Bọn họ ở dưới địa cung nơi hoang mạc đã hao phí không ít thời gian, vốn định mua một chiếc phương chu để di chuyển, đáng tiếc phương chu là đồ vật không phải có tiền có thể mua được, cho dù là vạn bảo lâu, cũng rất hiếm khi bán ra, hơn nữa phần lớn đều dùng hình thức đấu giá để bán ra.
Vân Phàm bọn họ tự nhiên không thể đợi quá lâu, vì vậy muốn ngồi thương thuyền đi tới cố đô.
Nếu Lam gia là thương đạo thế gia, nói vậy hẳn phải có thương thuyền của mình mới đúng, cho nên Vân Phàm thuận miệng hỏi thăm xem.
. . .
Suy tư chốc lát, Lam Nhược Tuyết có vẻ khó xử nói: "Thương thuyền thì có, nhưng Lam gia thương đội chúng ta bình thường hoạt động nơi biên cảnh, không có thương tuyến tới cố đô."
"Như vậy sao?"
Vân Phàm khẽ cau mày, Thiên Hà liền vội vàng hỏi: "Vậy Tề Lương thành ắt hẳn phải có thương thuyền khác đi tới cố đô chứ?"
Vạn Vĩnh Niên tiếp lời: "Có thì cũng có, nhưng phải ba tháng chạy một lần, mà hiện tại là thượng tuần tháng sáu, thương thuyền lên phương bắc đã quá ngày rồi, thương thuyền tiếp theo lên đường, phải đợi hơn hai tháng nữa."
"Cái gì? Hơn hai tháng nữa sao? Cộng thêm thời gian đi đường, chẳng phải sẽ bỏ lỡ tiên vũ đại hội sao?"
Thiên Hà buồn rầu nhìn Vân Phàm, có chút thất vọng nói: "Vân Phàm lão Đại, thật sự không được rồi, chúng ta đành phải đi ngự thú các mua mấy con linh cầm để di chuyển thôi, mặc dù cực khổ một chút, nhưng đi đường cũng không quá chậm."
Trong tình huống bình thường, linh cầm chỉ phù hợp phi hành cự ly ngắn mà thôi.
Thứ nhất linh cầm là vật sống, mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi; thứ hai linh cầm cần có người khống chế, người khống chế sẽ rất cực khổ, hơn nữa tính an toàn của linh cầm kém xa phi hành linh bảo như phương chu, cho nên Vân Phàm bọn họ mới tính đến việc sử dụng thương thuyền.
"Mấy vị chờ chút!"
Trong lúc Vân Phàm bọn họ chuẩn bị rời đi, Lam Nhược Tuyết bỗng nhiên gọi đối phương: "Xin hỏi Vân Phàm tông sư, các ngươi tới Đại Càn cố đô có phải là vì tham gia tiên vũ đại hội hay không?"
"Ách?"
Không đợi Vân Phàm trả lời, Thiên Hà ánh mắt cảnh giác nói: "Lam đại tiểu thư hỏi chuyện này làm gì?"
"Vị đạo hữu này không nên hiểu lầm. . ."
Lam Nhược Tuyết tự biết mình đường đột, vội vàng giải thích: "Ta đang nghĩ, nếu như các ngươi tới tham gia tiên vũ đại hội, có thể dẫn theo đệ đệ muội muội của ta cùng đi hay không? Về chuyện thương thuyền, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Thiên Hà vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Ngươi không phải nói không có thương thuyền sao? Ngươi có thể nghĩ biện pháp gì?"
Lam Nhược Tuyết thành thật nói: "Ta có thể tạm thời điều phối sử dụng thương thuyền của Lam gia, đi tới cố đô."
"Tạm thời điều phối sử dụng?"
Thiên Hà đang định hỏi, Vạn Vĩnh Niên vội vàng khuyên can nói: "Đại tiểu thư nghĩ lại đi! Lam gia thương đội không bước ra khỏi biên cảnh, đây là quy củ đã nhiều năm, ngươi làm như vậy, những người hành thương khác sẽ trách ngươi phá bỏ quy củ."
"Quy củ?"
Lam Nhược Tuyết nhìn Vạn Vĩnh Niên, thản nhiên nói: "Lam gia chúng ta chính vì quá mức quy củ, nếu không cũng không thành yếu đuối nghèo túng tới mức ai cũng muốn dẫm đạp thế này. Ban đầu lúc lão tổ tông còn tại, thế lực khắp nơi lấy lòng, Nam Cung gia cũng không dám làm loạn, hôm nay lão tổ tông đã mất, nếu Lam gia không thay đổi, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu vong."
Nhìn trước mắt nữ tử lạnh lùng quyết đoán, Vạn Vĩnh Niên trong lòng khẽ nóng lên.
Vân Phàm đột nhiên mở miệng nói: "Trên người của ta có rất nhiều rắc rối, sao có thể để cho đệ đệ muội muội ngươi đi theo ta?"
"Nếu như ta nói, là muốn cho bọn họ có thêm kiến thức, Vân Phàm tông sư có tin không?"
Lam Nhược Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, Vân Phàm lại không thay đổi biểu tình.
Thấy tình hình này, Lam Nhược Tuyết không khỏi thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói: "Ta biết Vân Phàm tông sư đắc tội với không ít người, hơn nữa đắc tội với các thế lực rất mạnh, nhưng không thể phủ nhận, thực lực của ngươi cũng rất mạnh, nếu không đại tiểu thư của Nam Cung gia cũng sẽ không chịu thiệt thòi bỏ đi như thế. Ta sở dĩ để cho đệ đệ muội muội đi cùng với ngươi, chính là nhất thời nảy lòng tham. . ."
"Ấu Như cùng Vũ Sơn từ nhỏ tới lớn chỉ ở trong nhà, tính tình đơn thuần, không rõ hung hiểm trên thế gian này, hôm nay bọn họ đã mạo phạm Nam Cung gia, cho dù Nam Cung gia không ra mặt trả thù, chỉ cần chút thủ đoạn cũng có thể lấy đi tính mạng bọn chúng. . . Cho nên, ta hi vọng bọn chúng có thể đi tới cố đô, thuận tiện chứng kiến tiên vũ đại hội."
Dừng một thoáng, Lam Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói: "Dĩ nhiên, đối ngoại mà nói, Lam gia chúng ta bản thân không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chẳng qua chỉ ngồi thương thuyền của Lam gia mà thôi, chỉ đơn giản như vậy."
"Lão Đại, lần này mua bán có lời, không phải chỉ cần chiếu cố hai đứa con nít hay sao? Giao cho ta là được, bảo đảm bọn họ không thiếu một cọng tóc!"
Nghe Thiên Hà hùng hổ bảo đảm, Phương Đồng không nhịn được đá hắn một cước: "Mập mạp chết bầm, ngươi đừng nói bậy nói bạ! Ngươi bảo đảm sao? Ngươi lấy cái gì ra bảo đảm, chỉ dựa vào bản lĩnh mèo cào của ngươi ư? Nhỡ dọc đường có huy hiểm thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, chúng ta còn chưa chắc tự bảo vệ được mình, đừng nói chi tới việc chiếu cố người khác."
Không trách Thiên Hà tự tin như thế, sau khi trở thành tiên đạo cường giả, lòng tự tin của hắn bành trướng cực độ. Hắn hiện tại đang có tâm thái Vân Phàm lão Đại đứng đầu, lão tử thứ hai thiên hạ.
"Tốt, ta đồng ý điều kiện của ngươi ."
Vân Phàm gật đầu, trực tiếp đồng ý: "Lam gia thương thuyền lúc nào sẽ lên đường?"
"Ngươi đồng ý! ?"
Lam Nhược Tuyết ngẩn người, sau đó mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Nàng hiển nhiên đã hiểu rõ tính cách của Vân Phàm, không hề lo lắng đối phương sẽ nuốt lời. Một người chịu vì tán tu của Lạc Nhật thành ra mặt, một người dám xả thân chém giết yêu ma, một người dám đắc tội Thánh Địa, có lẽ là ác nhân, nhưng tuyệt đối không phải tiểu nhân.
Rèn sắt ngay khi còn nóng, Lam Nhược Tuyết ngỏ lời mời: "Điều động thương thuyền cần hai ba ngày, không bằng chư vị tới thương hành của chúng ta nghỉ ngơi trước, chờ bố trí tốt mọi chuyện, sẽ lập tức lên đường, tuyệt không trì hoãn."
Vân Phàm đám người nhìn nhau gật đầu, dù sao hiện tại bọn họ cũng không có chỗ đặt chân.
. . .
————————————
【 Lam Thị Thương Hành 】 ở khu vực trung tâm của Tề Lương thành, chính là khu vực phồn hoa nhất .
Dưới sự hướng dẫn của Lam Nhược Tuyết , Vân Phàm đoàn người trực tiếp bước vào thương hành, mà sau khi Thiên Âm lão quái xuất hiện ở nhất phẩm hương cư cũng tự mình rời đi.
Sau một hồi, chỗ ở sắp xếp xong xuôi.
Thiên Hà cùng Phương Đồng mang theo Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong đi ra ngoài đi dạo phố, Vân Phàm thì một mình trở lại trong phòng, tiếp tục tu hành.
. . .
Trải qua thí luyện của thượng cổ bộ lạc, thần hồn lực của Vân Phàm đã hoàn toàn bão hòa, mà bên trong động thiên tàn cảnh, Giản tộc bộ lạc lịch đại truyền thừa xuống tu hành kinh nghiệm, càng giúp cho Vân Phàm có thêm đầu mối.
Thật ra tiên pháp 【 Cửu Khổ 】 cũng không phải không có công pháp tu hành tiếp, chỉ là người tu luyện Cửu Khổ, cho tới bây giờ cũng chưa tìm hiểu được chân ý trong Cửu Khổ mà thôi.
Cửu Khổ chân ý không phải là đắm chìm trong thống khổ, mà là siêu thoát cực lạc, từ trong thống khổ cảm ngộ vui vẻ chân chính.
Nói đơn giản, chính là ý ức khổ tư điềm.
Trên thực tế, Cửu Khổ luyện thần vốn là một bộ công pháp tu hành đầy đủ, cảm ngộ thất tình lục dục nhân sinh khổ lạc.
Cảm ngộ càng sâu, thần hồn càng thêm cường đại, cho đến khi cảnh giới biến hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.