Bất Diệt Thánh Linh

Chương 22: Cổ lão "Hoàng"




Vân Phàm thân trong biển lửa, nhưng lại hồn nhiên quên đi bỏng rát trong linh hồn.
Lúc này, một hư ảnh mờ nhạt xuất hiện tại trong biển lửa.
"Ngươi là ai?"
Vân Phàm bỗng nhiên thất thần, hư ảnh truyền đến tinh thần ba động.
Ngay lập tức, một thanh âm cổ xưa vang vọng trong đầu Vân Phàm: "Hoàng, vĩnh hằng huy hoàng Hoàng, thiên uy huy hoàng Hoàng... Hoàng là từ lúc thiên địa sơ khai bổn nguyên ngưng tụ thành viên hỏa chủng đầu tiên, tích tụ trăm vạn đạo tín ngưỡng, tích lũy vô lượng công đức, có trách nhiệm truyền bá văn minh... Tuyên cổ đại kiếp, thiên ngoại vỡ vụn, rải rác vạn giới..."
Nghe thấy thanh âm này, Vân Phàm nhất thời cảm thấy giật mình. Lượng tin tức quá lớn, trong chốc lát hắn cũng chưa kịp bình phục tinh thần.
Hoàng? Hỏa chủng đầu tiên trong thiên địa?
Tín ngưỡng... Công đức... Văn minh... Đại kiếp... Diệt vong...
Những từ ngữ chủ chốt lần lượt lướt qua trong tâm chí của Vân Phàm, để cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác không minh cổ lão.
Liên tưởng tới hình ảnh mà khi viên hỏa chủng này xuất hiện, đột nhiên sinh ra một tia hiểu rõ.
Thiên địa sơ khai, văn minh chi hỏa nhận được một tia bổn nguyên lực lượng sinh ra đúng lúc. Nó mang đến quang minh cùng hi vọng cho vạn vật sinh linh, đồng thời cũng mang đến tai kiếp cùng hủy diệt cho thiên địa. Nó ngưng tụ tín ngưỡng của hàng tỉ sinh linh, đồng thời chất đầy vô tận năm tháng công đức.
Nhưng thời tuyên cổ, thiên địa gặp phải đại kiếp, hỏa chủng ở trong tranh đấu bị đánh tan, rải rác khắp các thế giới.
Chữ "Hoàng" này, ở trong phát âm thời cổ xưa, chính là thanh âm “hoàng hoàng” phát ra khi ngọn lửa thiêu đốt, vì vậy viên hỏa chủng có linh tính này, liền lấy "Hoàng" làm tên.
"Ngươi tên là Hoàng?"
"Phải, Hoàng."
Nhận được câu trả lời khẳng định của hư ảnh, Vân Phàm không khỏi tò mò: "Hỏa chủng cũng có thể sinh ra linh trí?"
"Thiên địa vạn vật đều có linh tính, Hoàng có công lớn đức, sống ở trong tín ngưỡng."
Hoàng khẽ chập chờn, lại có trận trận ba động truyền vào sâu trong linh hồn của Vân Phàm.
"Ngươi nói công đức là gì?"
"Công đức chính là thiên địa chi niệm... Nói chuẩn xác, là ý niệm của phiến thiên địa này, ngươi có cống hiến với sự phát triển của phiến thiên địa này, ngươi sẽ có công đức, có công đức, sẽ nhận được khí vận trong thiên địa gia trì, ngày sau có thể tìm hiểu tạo hóa, siêu thoát vô thượng."
Thanh âm của Hoàng không có nửa điểm cảm xúc, tựa như có linh trí, nhưng thiếu vài phần tâm tình.
"Chẳng lẽ có rất nhiều thiên địa hay sao?"
Vân Phàm trong lòng cảm thấy mơ hồ, không nén được hỏi thăm.
Hắn từng nghe Dương Tiếu Thiên giảng giải về võ đạo công đức, chính là ý niệm thiện ác trong bản tâm, lúc ấy hắn chỗ hiểu chỗ không. Mà hiện tại lại nghe Hoàng giải thích về công đức, hắn càng cảm thấy chuyện này quá ư mơ hồ.
Hoàng hồi đáp: "Trên tinh hà có vạn giới, mỗi viên tinh thần chính là một thiên địa, ta chính là từ ngoài tinh hà rơi xuống phiến thiên địa này."
"Tinh hà vạn giới..."
Vân Phàm chợt hiểu ra, không khỏi nghĩ lên lúc trước chính mình thường xuyên tới trên vách núi, nhìn ngắm tinh không.
Bởi vì mọi người thường nói, linh hồn của con người sau khi chết sẽ hóa vì sao trên bầu trời, cho nên Vân Phàm vốn hy vọng có thể trong tinh không đầy trời, tìm được cha mẹ của mình.
"Hoàng, người chết có phải sẽ hóa thành sao trên trời hay không?"
Nhìn thấy tâm tình Vân Phàm bỗng nhiên ủ rũ, Hoàng tỏ vẻ không giải thích được: "Vạn vật sinh linh nguyên bản ở trong thiên địa, sau khi mất đi tự nhiên tiêu tán trong thiên địa, mà một tia linh tính sẽ chuyển vào luân hồi chi bàn, sau đó một lần nữa ngưng tụ trở thành sinh mệnh."
"Luân hồi sao?"
Vân Phàm tâm thần run rẩy: "Thế gian này thật sự có luân hồi sao? Luân hồi đến cùng là gì?"
Hoàng không chút do dự nói: "Luân hồi là khởi điểm của tất cả sinh mệnh, cũng là kết thúc của tất cả sinh mệnh, tựa như một vòng tròn, đầu cuối tương liên, tuần hoàn không thôi. Không gian, thế gian, sinh mệnh, vạn vật trên thế gian này đều trong luân hồi."
Đối với câu trả lời của Hoàng, Vân Phàm không có quá nhiều hứng thú, hắn chỉ quan tâm một việc: "Người đã chết đi, còn có thể sống lại hay sao?"
"..."
Hoàng trầm mặc, như đang ngẫm nghĩ, không biết nên trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau, thanh âm của Hoàng lại vang lên: "Hoàng, không biết. Từ khi Hoàng ra đời tới nay, trải qua vô số năm tháng, chẳng bao giờ gặp được sinh linh luân hồi chuyển thế. Luân hồi đại biểu bắt đầu, cũng đại biểu kết thúc, mặc dù thật sự có thể luân hồi chuyển thế, đó cũng là một sinh mệnh hoàn toàn mới, bởi vì luân hồi chi bàn đã xóa đi toàn bộ dấu vết."
Vân Phàm trong lòng trầm xuống, tiếp tục hỏi: "Ngươi chưa từng gặp, làm sao lại biết những chuyện này?"
Hoàng hư ảnh dừng đung đưa, tăng thêm vài phần trang nghiêm khí tức: "Khai thiên chi chủ từng lưu lại đạo ấn, trình bày quy tắc vận chuyển của vạn vật trên thế gian, Hoàng là khai thiên sinh linh, cho nên Hoàng biết những chuyện này."
"..."
Vân Phàm cảm thấy váng đầu, dứt khoát không hỏi thêm gì nữa, hắn thậm chí cũng không hỏi khai thiên chi chủ là ai, bởi vì hắn phát giác chính mình cùng Hoàng nói chuyện, hoàn toàn không phải cùng đẳng cấp, rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ thông suốt.
Hoàng đột nhiên hỏi: "Vĩnh hằng bất hủ, thật sự tốt sao?"
"Ách! Ta... Không biết."
Vân Phàm ngạc nhiên, sau đó lắc đầu: "Ta chỉ hi vọng, thân nhân bằng hữu của ta, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta, nếu như không thể lâu dài, ta cần gì phải trường sinh."
"..."
Một người một linh đều lâm vào trầm mặc.
...
Lại qua một chốc, Vân Phàm thu liễm tâm tư, hướng về phía hư ảnh Hoàng nói: "Hoàng, ta có thể mượn lực lượng của ngươi ngưng luyện thần đan chứ?"
"Ngưng luyện thần đan? Đó là cái gì?"
"Ách... Ngưng luyện thần đan là tiên đạo tu hành công pháp."
"Tiên đạo là gì?"
"..."
Vân Phàm đột nhiên nghẹn họng: "Ngươi... Làm sao, chẳng lẽ trong văn minh truyền thừa, không có tin tức liên quan tới tiên đạo tu luyện sao?"
Hoàng thanh âm nghiêm nghị nói: "Tu đạo chính là tu đạo, thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, cuối cùng đều là vì chứng đạo, không có gì khác biệt. Ngươi nói tiên đạo, có lẽ chẳng qua là một đạo trong tam thiên đại đạo mà thôi, Hoàng không rõ ràng lắm."
"Tam thiên đại đạo là cái gì? !"
Vân Phàm tâm thần chấn động, càng nghe càng là cảm thấy hồ đồ. Trong thoáng chốc, hắn cảm giác mình chạm đến những lĩnh vực mà mình chưa từng biết tới, tựa như liên quan tới bí mật cực kỳ to lớn.
Trầm ngâm chốc lát, Hoàng lắc đầu nói: "Hoàng có trí nhớ không hoàn chỉnh, hình ảnh rất mơ hồ, không thể nào trả lời."
Vân Phàm hỏi tới: "Ta cần phải làm sao mới có thể giúp ngươi khôi phục?"
"Ở bên trong tinh hà vạn giới, thu thập hỏa linh mảnh nhỏ, dung hợp hỏa linh mảnh nhỏ thì Hoàng có thể khôi phục..."
Suy nghĩ một chốc, Hoàng tiếp tục nói: "Nhưng mà với thực lực bây giờ của ngươi, ngay cả phiến thiên địa này cũng còn không ra nổi, chớ đừng nói tới tinh hà vạn giới... Hoặc là, ngươi thu thập một chút tiên thiên linh hỏa, có chút tiên thiên chi khí, đối với Hoàng khôi phục có trợ giúp."
"Được, ta sẽ tận lực giúp ngươi khôi phục."
Nghe được Vân Phàm trả lời, hư ảnh lần nữa chập chờn: "Cảm ơn."
"Ách! Không... Không cần khách khí."
Cảm giác được Hoàng cảm kích, Vân Phàm không khỏi ngơ ngẩn, hắn còn tưởng rằng đối phương không có tình cảm, thì ra cũng biết cảm tạ: "Thật ra ngươi hiện tại cùng ta thần hồn nhất thể, giúp ngươi cũng chính là đang giúp chính mình. Hơn nữa, ta cần muốn nhờ linh hỏa lực lượng, tôi luyện thần hồn, ngưng luyện thần đan."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.