Bất Diệt Thánh Linh

Chương 91: Phong gia Lão tổ




Ban đầu Vân Phàm đem ba bộ thượng cổ truyền thừa công khai, một là muốn tạo cơ hội cho tán tu, hai là muốn ứng đối với thiên địa đại kiếp sau này. Cho nên hắn chưa từng nghĩ tới việc hồi báo, cũng không muốn người khác cảm kích chính mình.
Trên thực tế, có rất nhiều người muốn cảm tạ Vân Phàm, nhưng cũng không ít kẻ vô cùng tham lam, bọn họ còn muốn nhiều ích lợi hơn từ trên người của Vân Phàm.
Hôm nay, có được ba bộ thượng cổ truyền thừa, tán tu hoàn toàn có thể trở thành một phương thế lực, nhưng nếu thật muốn sánh ngang với lục đại tiên tông và Tiên Đạo Tổng Minh như vậy, vẫn còn có chút miễn cưỡng, dù sao gọi là đại biểu tán tu này, cũng không có thực lực sánh ngang với tiên đạo thế lực, chứ đừng nói đến sau lưng bọn họ còn có một con quái vật lớn như Thánh Địa làm chỗ dựa.
Nhưng tình huống bây giờ đã có nhiều biến hóa, Vân Phàm ngang trời xuất thế, ngay cả Thánh Địa cũng phải thúc thủ vô sách, nếu có người này dẫn dắt, tán tu thế lực tự nhiên có thể thuận lợi hơn nhiều, vững vàng phát triển.
Nguyên nhân chính vì như thế, Thiển Y mới cảnh báo đám đại biểu tán tu của Đại Càn các cảnh này có hiềm nghi đang muốn lợi dụng Vân Phàm.
Đối với chuyện này, Vân Phàm cũng không để ý nhiều, người khác làm thế nào nghĩ ra sao, cũng không liên quan tới hắn, hắn sẽ không vì người khác mà ảnh hưởng hay thay đổi tới lập trường của mình, còn đối với việc tranh đấu giữa các thế lực, Vân Phàm cho tới bây giờ cũng không hứng thú.
...
"Chư vị nếu quả thật muốn cảm tạ ta, một ngày nào đó, nếu Lạc Nhật thành gặp cảnh gian nguy, hi vọng chư vị có thể tận lực ra tay tương trợ."
"Ách!"
Nghe Vân Phàm thỉnh cầu, Kỳ Liên Sơn mấy người hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên nói cái gì.
"Vân Phàm tông sư đã nói như vậy, bọn ta xin ghi nhớ, sau này nếu Lạc Nhật thành gặp nạn, bọn ta chỉ sợ cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, cũng tất sẽ gắng sức ra tay trợ giúp."
Kỳ Liên Sơn đám người đều là người cơ mẫn, biết Vân Phàm nhìn thấu tâm tư của mình, chỉ là không nói toạc ra mà thôi. Nhưng đối với thỉnh cầu của Vân Phàm, bọn họ vẫn ghi nhận lại, dù sao thiếu một phần nhân quả lớn như thế, lúc nào nên trả thì sẽ phải trả.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không ngu ngốc, sao có thể tự đâm đầu vào lửa, vì vậy bọn họ cũng không thề thốt điều gì, chỉ nói hai chữ "gắng sức", sợ rằng gắng tới mấy phần sức lực chỉ có trong lòng bọn họ mới rõ ràng thôi.
"Nếu Vân Phàm tông sư không có gì phân phó thêm, vậy chúng ta cũng không quấy rầy nữa."
"Đúng vậy a, Vân Phàm tông sư còn nhiều việc, bọn ta xin cáo từ trước."
"Cáo từ cáo từ."
...
Tự biết chuyện không thể thành, Kỳ Liên Sơn đám người cảm thấy lưu lại cũng không có ý nghĩa nhiều, nhanh chóng cáo từ rời đi.
Từ đầu tới cưới, đám tán tu này trừ động miệng lưỡi ra, cơ hồ không có nửa điểm hành động thực tế tỏ vẻ chính mình cảm tạ.
Thiên Âm lão quái cũng là tán tu, thấy tình huống như thế không khỏi cảm thấy trên mặt nóng lên, nhưng hắn lại không thể làm gì. Tán tu thiếu đi ước thúc, trọng lợi ích, trong tình huống không có lợi ích thì đừng hòng mong bọn họ ra tay .
Đợi cả đám tán tu rời đi, Vạn Vĩnh Niên mang theo Lam gia tỷ đệ từ bên cạnh đi lên phía trước.
"Vân Phàm tông sư, chuyện này... Ta, ta muốn mang theo thiếu gia cùng tiểu thư tham gia tiên đạo pháp hội ngày mai, để cho bọn họ tăng thêm kiến thức, không biết có được hay không?"
Vạn Vĩnh Niên có chút lúng túng, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu, sợ mình tùy tiện thỉnh cầu sẽ chọc giận Vân Phàm.
Vốn dĩ theo thân phận cùng tu vi của Vạn Vĩnh Niên đám người, không có tư cách tham gia tiên vũ đại hội , Vân Phàm có thể dẫn bọn hắn đi vào, đã coi như cơ duyên hiếm thấy, tới bây giờ tùy tiện muốn rời đi, về tình về lý cũng không quá hợp. Nhưng bọn họ đều là tiên đạo tu sĩ, nếu như bỏ lỡ tiên đạo pháp hội, chẳng phải đáng tiếc hay sao.
Vạn Vĩnh Niên chính mình cũng không cảm thấy thiệt thòi, nhưng hắn hy vọng có thể giúp cho Lam gia tỷ đệ đạt được thêm nhiều cơ duyên hơn nữa.
Thật ra Vạn Vĩnh Niên đúng là không biết quá nhiều về con người Vân Phàm, nếu không cũng sẽ không hỏi như thế .
Vân Phàm cho tới bây giờ cũng sẽ không đem áp đặt ý kiến của mình lên người khác, cho nên chuyện mà Vạn Vĩnh Niên thỉnh cầu trong lòng Vân Phàm lại là chuyện đương nhiên, căn bản không cần được sự đồng ý của hắn.
Hơn nữa, Vân Phàm vẫn ngắm đang quan sát đồng bạn chung quanh, dường như trừ mình ra, những người khác cũng là người trong tiên đạo, cũng không thể ép họ đi cùng với mình.
"Ách, các ngươi muốn đi thì cứ đi đi, không cần nói với ta đâu."
Nghe được Vân Phàm trả lời khẳng định, Vạn Vĩnh Niên gương mặt lộ ra nét cười, liền tranh thủ đem Lam gia tỷ đệ triệu đến bên cạnh, thật tâm dặn dò một phen.
Cùng lúc đó, Thiên Âm lão quái, Thiên Hà, Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong cũng tụ tập lại thương thảo với nhau, chuẩn bị ngày mai cùng nhau đi tham gia tiên đạo pháp hội.
Vân Mục nhìn mọi người một lúc, lại nhìn Vân Phàm một lúc, sau đó không chút do dự đứng bên cạnh Vân Phàm, lôi vạt áo Vân Phàm không muốn rời đi.
Vân Phàm yêu thương vuốt ve đầu muội muội, đem ánh mắt nhìn sang Thiển Y. Hắn cũng rất muốn giữ muội muội bên người, nhưng hắn đối với tiên đạo tu luyện vốn dĩ không hiểu nhiều, tự nhiên không muốn làm ảnh hưởng tới việc tu hành của nàng.
Lúc này, Thiển Y mở miệng nói: "Vân Phàm, ta cũng dẫn Mục Mục đi quan sát một phen, tiên đạo pháp hội cả nước tụ hội như này thật sự rất hiếm thấy, lúc ta ở Thiên Khung Thánh Địa cũng có nghe qua, tin tưởng lần này sẽ có thu hoạch..."
Dừng một chút, Thiển Y nói tiếp: "Nếu như ngươi sắp xếp chuyện của võ đạo xong xuôi, đi sang tiên đạo nhất phương tìm chúng ta đi, nếu ngươi lựa chọn tiên vũ đồng tu, như vậy nghe một chút tiên đạo cảm ngộ của người khác sẽ giúp ngươi tiến bộ nhanh hơn chút ít."
"Tốt lắm, Mục Mục đến lúc đó nhờ cậy vào ngươi."
Vân Phàm thật tình gật đầu, sau đó vỗ vỗ đầu muội muội.
Trong lúc mấy người thương nghị, lai một đám người hướng phương này đi tới, nhìn bộ dạng hùng hổ của đối phương, hình như là lai giả bất thiện.
...
"Hạt nữ, không ngờ ngươi lại thành Thiên Khung Thánh nữ!"
Một thanh âm nữ tử truyền đến, nhất thời làm cho mọi người chung quanh chú ý.
"Linh Vi, không được vô lễ."
Một thanh âm già nua khác vang lên, Phong gia đoàn người dưới dẫn dắt của Lão tổ Phong Thiên Tiếu, đi tới trước mặt Thiển Y.
"Nhị nha đầu, những năm qua ở bên ngoài có khổ không?"
Phong Thiên Tiếu vẻ mặt hòa ái, mang theo vẻ xấu hổ cùng tự trách: "Chuyện của ngươi, nhị tổ cùng tam tổ đã nói với đại tổ, cùng đại tổ về nhà đi! Năm đó đại tổ xem xét không chu đáo, làm cho ngươi bị ủy khuất, là đại tổ không đúng... Bất quá, Phong gia mặc dù có rất nhiều điều phải xin lỗi ngươi, nhưng mà Phong gia vĩnh viễn là cội nguồn của ngươi, tất cả mọi người mong đợi ngươi trở về a!"
Nghe Phong Thiên Tiếu khuyên nhủ, không ít người cũng cảm nhận được lão nhân thành khẩn.
Một lão tổ tông của gia tộc, có thể ăn nói nhẹ nhàng xin lỗi vãn bối, cũng khuyên vãn bối trở về, đã đứng ở đạo đức cùng đại nghĩa chí cao, vô luận trong chuyện này có bao nhiêu mâu thuẫn, cũng hẳn nên hòa hoãn sao!
Đáng tiếc Thiển Y không nhúc nhích chút nào, chẳng qua cánh tay buông xuống hơi run lên.
Trước mặt nhiều người như vậy, thừa nhận gia tộc sai lầm, làm sao có chuyện khuyên nàng, rõ ràng là muốn ép nàng.
Không ít người nhìn ra chút ít đầu mối, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, sau đó hứng thú xem náo nhiệt.
Vân Phàm cất bước một cái, che chắn trước mặt Thiển Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.