Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 6: Cậu đừng giận nữa




Tiết Vật lý, thầy Trịnh Kỳ đứng trên bục nghiêm túc giảng bài, trong phòng học ngoại trừ giọng nói của thầy thì không còn âm thanh nào khác.
Chu Song Song mịt mù nghe không hiểu thầy nói gì, không bao lâu sau cô liền bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Lặng lẽ ngáp một cái, trong hốc mắt đã nổi lên hơi nước.
Tề Thư bên này cúi đầu xem video trên điện thoại cười đến mặt đỏ bừng.
Chu Song Song do dự, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Cố Hề Đình ngồi bên cạnh cô.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt nhắm hờ, gương mặt trắng sáng có phần mệt mỏi.
Chu Song Song nhìn anh chưa được bao lâu thì anh đã mở to mắt nhìn chằm chằm cô.
Lại lần nữa tương tư bị bắt tại trận, cơ thể nhỏ bé của Chu Song Song run lên trong nháy mắt, nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Có phải cậu ấy đang tức giận không nhỉ?
Cô thầm nghĩ.
Chu Song Song vẫn chưa quên buổi tối hai hôm trước, ở trong kết giới, cái đuôi màu trắng bạc dây dưa trên eo cô, dáng vẻ anh hung tợn mà cô chưa từng nhìn thấy.
So với hồ ly thì anh giống như một con sói hơn.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh luôn lộ ra cái đuôi hồ ly lông xù.
Cuối cùng anh cũng bỏ qua cho con mèo rừng kia, chẳng qua là mí mắt thêm chút phiền muộn.
Cô còn nhớ lúc anh trực tiếp xoay người, rời đi mà không quay đầu lại, cái đuôi đằng sau như tức giận mà vẫy thật mạnh.
Hai hôm sau, ngay cả một ánh mắt anh cũng không thèm nhìn.
Giống như đang coi cô là người vô hình.
Chu Song Song vùi đầu xuống bàn thật lâu, cuối cùng không nhịn được mà lấy từ cặp sách ra một hộp sữa bò.
Cô cầm lấy hộp sữa, ngón tay hơi dùng sức, bắt đầu khẩn trương một cách khó hiểu.
Do dự một lúc lâu, cô lấy dũng khí thử đưa tay ra thăm dò, lặng lẽ kéo lấy một góc áo của anh.
Cố Hề Đình đang suy nghĩ vài chuyện, bất thình lình vạt áo bị kéo, anh theo bản năng hạ mắt, nhìn vào cổ tay nhỏ trắng nõn rồi mới ngước mắt nhìn thẳng vào người ngồi bên cạnh.
Anh không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn cô.
Gò má của cô hơi hồng, đôi mắt to tròn kia thấy anh liền sợ hãi, cả người thấp thỏm bất an.
Môi cô hơi mấp máy, nhưng cũng không nói lời nào.
Cố Hề Đình có chút không kiên nhẫn, lại thấy cô bỗng nhiên đưa tay ra.
Trong tay cô là một hộp sữa bò.
"...?" Cố Hề Đình ngẩn ra, thật không hiểu tư duy của cô bạn nhỏ này.
Chu Song Song nhét hộp sữa vào tay anh.
Có lẽ vì cô quá khẩn trương nên tay cô hơi run, ngón tay vô tình đụng phải lòng bàn tay của anh, Chu Song Song như là bị bỏng, nhanh chóng thu tay về.
Giống như đụng vào cây xấu hổ.
Cố Hề Đình còn chưa kịp làm gì liền nghe giọng nói bên cạnh anh, mềm nhũn lại run run, "Cậu đừng giận nữa..."
Trong chớp mắt, Cố Hề Đình cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó châm vào.
Hơi tê dại.
Anh nhìn gò má trắng nõn của cô một hồi, trong đôi mắt màu hổ phách tựa như có ý cười, anh bỗng nhiên cúi người lại gần cô, giọng nói lành lạnh, "Bạn nhỏ ngồi cùng bàn, cậu nghĩ một hộp sữa là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện sao?"
Nếu không phải vì cô thì con mèo rừng kia có lẽ đã tàn phế.
Cánh mũi của Chu Song Song ngập tràn mùi hương của anh, cô hơi đỏ mặt, lông mi nồng đậm run rẩy, đôi mắt trong sáng nhìn anh, cô nhấp môi nói, "Vậy... vậy..."
Cố Hề Đình tựa trên bàn học, một tay chống cằm nhìn cô nói lắp.
Chu Song Song bỗng nhiên đưa tay tìm cặp sách của mình, sau đó lấy ra một viên kẹo xinh xắn.
Cố Hề Đình chưa kịp phản ứng thì Tề Thư bên cạnh thấy kẹo trong lòng bàn tay Chu Song Song liền đưa tay ra nhanh chóng lấy mất.
Chu Song Song cả kinh, nhìn lại thì thấy Tề Thư cười hì hì.
"Bạn cùng bàn, cho tôi ăn nhé?" Cậu nháy mắt mấy cái với cô.
"Đúng lúc mình bị thấp máu đường, để tôi ăn bồi bổ được không?"
Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên, thầy Trịnh Kỳ trên bục giảng chào hỏi một tiếng rồi đi về văn phòng.
"Cậu dám bỏ vào miệng thử xem?" Cố Hề Đình liếc mắt nhìn Tề Thư đang cười với Chu Song Song, cười lạnh một tiếng.
Anh không có tận lực hạ thấp giọng nên hơn nửa ánh mắt trong phòng học đều tập trung lại đây.
Tề Thư đang định bỏ viên kẹo vào miệng thì động tác cứng đờ, "Đình ca?"
Tại sao cậu cảm thấy dạo gần đây Đình ca hơi nóng nảy hung tàn nhỉ?
Viên kẹo trong tay cậu cũng run một cái, xém nữa là rớt xuống đất.
Chu Song Song lấy lại tinh thần, thấy gương mặt anh hơi âm trầm, cô vội vàng lấy ra một viên kẹo khác, cẩn thận đưa cho anh, "Mình còn mà."
Cố Hề Đình nhìn viên kẹo trong tay cô, thần sắc nhạt nhẽo.
Chu Song Song thấy anh không nói lời nào, cô nghĩ tới điều gì đó rồi lại cúi đầu lục lọi trong cặp sách.
Đến khi lấy ra một đóng quà vặt nhỏ để trước mặt anh, cô dè dặt nói, "Đều cho cậu cả."
"...?"
Cố Hề Đình thấy trong tay cô là vô số quà vặt nho nhỏ, không hiểu cô là đang đi học hay đi chơi.
Anh giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của cô, con ngươi trong suốt phản chiếu rõ bóng hình anh, chút tia nắng nhỏ giọt trong ánh mắt sáng tựa những vì sao.
Chậc.
Đúng là có chút đáng yêu.
Cố Hề Đình nhắm mắt lại, phiền não đứng dậy, hơn nửa người trong phòng học soi mói nhìn, anh cũng chẳng để tâm mà cứ thế cất bước ra ngoài.
Tề Thư vội vàng mở cửa sổ, trực tiếp nhảy ra.
"Đình ca, cậu đi đâu đấy?'
Chu Song Song đang cầm mấy quà vặt mà cô thích nhất, nhìn bóng lưng anh biến mất ở phòng học mà trong lòng mất mát.
Trừ Tề Thư, cơ hồ tất cả mọi người trong lớp đều cho là Cố Hề Đình đang nổi giận với Chu Song Song.
Bọn họ đều biết Cố Hề Đình xưa nay luôn lạnh lùng, tính khí lại rất nóng nảy. Lúc này thấy cô bạn nhỏ đến từ miền Nam bị khi dễ cũng thấy đồng cảm.
Ngoài Nhậm Hiểu Tĩnh ra còn có vài bạn nữ lại gần, bắt đầu an ủi Chu Song Song.
Có lẽ vì dáng cô nhỏ bé, giọng nói dịu dàng dễ nghe, tính cách lại hay xấu hổ, không chỉ những bạn nam trong lớp có cảm tình với cô mà ngay cả các bạn nữ cũng thế.
Cuối cùng, quà vặt của Chu Song Song đều phân phát cho các bạn gái xung quanh.
"Song Song, cậu cố nhịn vài ngày nữa nhé, đợi kiểm tra lần sau xong lại có thể đổi chỗ." Nhậm Hiểu Tĩnh vừa ăn kẹo của Chu Song Song vừa nhỏ giọng nói với cô.
Chu Song Song rũ mắt, lông mi run lên một cái.
Cô một chút cũng không muốn đổi chỗ ngồi.
Vài ngày trôi qua, các bạn trong lớp 11-3 phát hiện, bạn nhỏ cùng bàn của Cố Hề Đình mỗi ngày đều để một hộp sữa bò trên bàn anh.
Mà thường thì bọn họ sẽ thấy Cố Hề Đình hừ cười một tiếng, sau đó đem hộp sữa cho Tề Thư.
Nhưng dù như vậy, Chu Song Song vẫn đều đặn hằng ngày đem sữa cho anh.
Tề Thư không thích uống sữa mà mỗi ngày đều phải nhắm mắt nuốt xuống, cậu uống nhiều đến mức có thể ói ra cả sữa.
Một ngày nọ không chịu được nữa, thừa dịp Cố Hề Đình không có ở lớp, cậu đau khổ nói với Chu Song Song, "Bạn cùng bàn, chúng ta thương lượng được không? Cậu đừng đưa sữa cho Đình ca nữa, tôi sắp chết rồi..."
Chu Song Song không để ý đến cậu, lấy một hộp sữa từ cặp sách ra, để trên bàn học Cố Hề Đình.
"..." Tề Thư nhìn hộp sữa kia liền cảm thấy muốn ói.
Cố Hề Đình một tay để trong túi quần, chân nhẹ bước vào lớp học, ngẩng mắt đã nhìn thấy hộp sữa trên bàn, khóe miệng anh khẽ mỉm nhưng lại thấy Chu Song Song đang nói chuyện với Ngô Tư Dự đằng trước.
Cô giống như đang viết gì trên giấy, được hai ba dòng, rồi ngừng lại ngẩng đầu mờ mịt nhìn Ngô Tư Dự, trông rất đáng thương.
Môi anh khẽ động, Cố Hề Đình mặt vô cảm đi tới.
Chu Song Song đang nghe Ngô Tư Dự giảng bài Toán học, nghe vào không hiểu nhưng lại nghe rõ tiếng kéo ghế bên cạnh.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, đối diện với con ngươi lạnh lùng của anh.
Anh chỉ liếc cô một cái, rồi theo lẽ thường ném hộp sữa cho Tề Thư.
"..." Tề Thư cầm hộp sữa một hồi lâu mới thử dò hỏi, "Đình ca, tôi không uống có được không..."
"Không được." Cố Hề Đình chẳng bận tâm.
Từ lúc Cố Hề Đình ngồi xuống, Chu Song Song liền muốn nhìn anh nhưng sợ bị bắt gặp nên chỉ có thể cứng cổ kiềm nén suy tư trong lòng, cũng không có cách nào tập trung nghe Ngô Tư Dự giảng.
"Song Song, cậu đã hiểu chưa?" Ngô Tư Dự giảng đề xong hỏi cô.
Chu Song Song ngẩng đầu, "Hả?"
Ngô Tư Dự sửng sốt một lúc, "Cậu còn chưa hiểu sao?"
Gò má Chu Song Song đỏ lên, không dám nói rằng lúc nãy cô không chú ý.
Chợt, người bên cạnh cô cười hừ.
Thanh âm rất nhẹ nhưng cô nghe rất rõ.
Chu Song Song nhấp môi dưới, giương mắt nhìn về phía Ngô Tư Dự, "Cảm ơn cậu."
Ngô Tư Dự nghe cô nói cảm ơn xong gãi đầu, "Không, không có gì."
Chờ Ngô Tư Dự quay lên, Chu Song Song nhìn bài tập Toán của mình mà thở dài một cái.
Cô thử lấy giấy nháp ra làm nhưng cũng không rõ mình đang làm gì.
Cho đến khi bút trong tay cô bỗng nhiên bị người bên cạnh lấy đi.
Cô nhìn về phía anh, lại thấy anh đã lấy giấy nháp của cô, ngón tay thon dài của anh cầm bút viết, đầu bút tùy ý lưu loát, chỉ trong một phút sau trên giấy nháp đã là một bài giải cặn kẽ.
Anh viết xong liền trực tiếp trả giấy bút về cho cô, động tác làm liền một mạch, ngay cả giương mắt nhìn cô một cái cũng lười.
Chu Song Song nhìn tờ giấy nháp trước mặt.
Mặt chữ trên giấy rõ ràng, khí phách, cũng chói mắt y hệt như anh.
Cách làm của anh vừa rõ ràng vừa dễ hiểu, thậm chí còn đơn giản hơn so với cách của Ngô Tư Dự.
Chu Song Song còn đang nhìn chữ trên giấy nháp, Tề Thư bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, tinh thần đang uể oải bỗng nhiên sáng láng, "Đình ca, chúng ta có hẹn này, đi không?"
Cố Hề Đình "Chậc" một tiếng, sau đó nói: "Đi."
Nghe anh nói xong, Tề Thư mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Cố Hề Đình đứng lên, liếc mắt thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn đang giương gương mặt trắng nõn nhìn anh, đôi mắt trong suốt, anh cười khẽ, "Nhớ chăm chỉ học tập đấy, đồ ngốc."
Nói xong anh liền bước ra ngoài.
Cho dù lúc này anh không khác gì người thường nhưng khi nhìn thấy bóng lưng anh, Chu Song Song luôn cảm thấy sau lưng anh chắc chắn có một cái đuôi đang quơ quơ chạm vào mặt đất.
Buổi tối về đến nhà, Chu Song Song rửa mặt xong ngồi ở trước bàn đọc sách, dưới ánh đèn, cô nghiêm túc phác thảo một chàng trai đang nghiêm túc viết chữ.
Cô đem tờ giấy nháp lúc sáng cẩn thận bỏ vào trong hộp, để phía dưới chai nước suối.
Trong lòng vui mừng không thôi, cô viết trên mặt giấy:
"Chữ của cậu cũng thật là đẹp..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.