Trình Lan quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật, nói: "Ừ."
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi không phải chưa từng nhìn thẳng vào mắt ai, cũng không phải chưa từng bị người ta nhìn như thế.
Nhưng trong phút chốc, hắn bỗng cảm thấy nghẹn họng, cảm thấy những gì mình vừa nói thật nực cười, lời biện minh ngu ngốc.
Mặt Lâm Dật đỏ gay, cơ bắp căng cứng: "Cậu ừ cái gì."
"Ừ."
Lâm Dật nghe vào tai, hiểu mà như không hiểu, sức lực trên tay cũng buông lỏng.
Trình Lan lại quay người đi.
Lâm Dật đi sát đằng sau, hỏi dồn dập: "Này! Ý cậu là sao? Hay là cậu đang nhờ tôi che chở cậu ở trường? Cậu muốn tôi làm hậu thuẫn đúng chứ? Cũng được, nhưng tôi chỉ che chở cho bạn gái mình thôi!"
Trình Lan mặc xác hắn.
Lâm Dật chuyển từ thấp thỏm sang khấp khởi mừng vui, những lần trước hắn đề nghị như vậy Hà Trình Lan toàn từ chối thẳng "Tôi không muốn làm bạn gái cậu". Hắn nói "Cậu không nói gì tức là đồng ý rồi đúng không? Nói một câu đi chứ? Cậu làm bạn gái tôi? Bạn gái à? Mà tại sao cậu lại qua bên đó, đấy là nơi mấy thằng cấp ba chuyên đánh nhau. Cái chỗ cậu vừa ngồi, lần sau đừng ngồi lại, tuy là tôi không ngán mấy thằng trẻ trâu đấy nhưng.."
Trình Lan không thèm đáp lại hắn, đi thẳng đến nhà, mở cổng rồi đi vào, còn thuận tay khóa lại, chặn Lâm Dật ở ngoài.
Lâm Dật đứng ngoài cổng nói vọng vào: "Nhà cậu ở đây à? Tôi biết rồi! Cách chỗ tôi hơi xa nhưng mai tôi sẽ qua đón cậu đi học! Nhớ chờ tôi! Ây dà, ngại ngùng chứ gì."
006 vừa kịp online lúc Lâm Dật bắt đầu lải nhải, bình loạn: "Cậu ta.. Đầu óc hơi có vấn đề à?" Người ta chưa nói gì đã vẽ ra kịch bản tình yêu rồi, còn "tới đón cậu đi học" nữa?
006 thấy Trình Lan không đáp lời nó, cũng quen rồi, lại lôi ra một bảng chi chít chữ, nói: "Xét thấy cô lười quá thể nên cấp trên đã phát cho bảng nhiệm vụ phụ. Thỉnh thoảng tôi sẽ phát một cái, yêu cầu hoàn thành trong thời gian nhất định, nếu không được thì sẽ bị reset lại, nhiệm vụ phụ cũng tăng thêm một cái."
Trình Lan: "?" Vô lý!
006 đi guốc trong bụng Trình Lan, nói: "Không hề vô lý. Mỗi thế giới đều sẽ có vật phẩm quý giá, cô sẽ phải tìm ra để trợ lực cho đối tượng cốt lõi. Thật ra bên trên đã tính cả rồi, làm những nhiệm vụ đó thì sẽ tăng thêm khả năng hoàn thành tiêu chuẩn! Cô cố gắng một chút!"
Trình Lan: "Không bằng làm luôn nhiệm vụ định hướng."
006 cười trên nỗi đau của kẻ khác: "Ha ha, ai bảo cô không chịu làm, nhiệm vụ định hướng không dễ quản lý như nhiệm vụ phụ, hơn nữa không làm theo cũng không bị phạt gì cả, nên bên trên mới cho ra quyết sách này đấy chứ."
Trình Lan thở dài. Muốn làm cá mặn khó vậy sao?
Cùng lúc đó, ở ghế đã nơi Trình Lan vừa ngồi, cậu nhóc ôm hộp lẩu tự sôi trong tay. Đồ trong đó còn chưa hết, một thời gian đã trôi qua, hộp lẩu cũng nguội bớt, cậu nhóc vừa nhìn hộp lẩu vửa trông ngóng nhìn về cổng trường phía xa xa.
Tới khi một bóng người cao gầy mặc áo sơ mi trắng xuất hiện, hai mắt cậu nhóc sáng lên, trông rất vui vẻ.
Tạ Quân đi về phía em trai, xoa đầu cậu nhóc: "Nay lớp tự học tan muộn. Em đợi lâu chưa, có lạnh không?"
Tạ Hoài Văn lắc đầu, đặt hộp lẩu xuống ghế, làm thủ ngữ: "Không lâu ạ, em có cái này, ngon lắm." Nói rồi chỉ vào hộp lẩu tự sôi trên ghế.
Tạ Quân nhìn qua, nhíu mày, thứ này được bán rất nhiều ngoài cổng trưởng của anh, bình thường Tạ Quân sẽ không mua, mà Tạ Hoài Văn cũng không dám mua. Anh hỏi: "Ai cho em thứ này? Anh đã dặn không được ăn đồ của người lạ cơ mà."
Tạ Hoài Văn rụt rụt cổ, dùng thủ ngữ nói với anh mình: "Một chị gái rất xinh đẹp đã cho em."
Tạ Quân: "Chị gái nào?"
Tạ Hoài Văn nhớ lại, cố gắng mô tả: "Chị gái gầy gầy, không cao lắm, mặc áo màu xanh bơ, khoác áo bông, tóc dài, trông rất xinh!"
Tạ Quân nhìn em trai khua tay, không tưởng tượng được người đó, nhưng thiết nghĩ có lẽ không phải người xấu. Anh xoa đầu Tạ Hoài Văn, nói: "Được rồi, lần sau thích thì bảo anh mua cho em, không được nhận đồ của người lạ nghe chưa."
Tạ Hoài Văn tròn mắt gật đầu.
Tạ Quân dắt tay cậu về nhà.
Bàn tay nhỏ bình thường lạnh buốt vì phải đợi anh, hôm nay lại phá lệ ấm áp. Tay còn lại của Tạ Hoài Văn vẫn bưng hộp lẩu tự sôi.
Hai người đi ra bến xe, đợi một lát rồi lên xe bus về nhà.
* * *
Hôm sau Trình Lan tới trường, vứt câu nói tối qua của Lâm Dật ra sau đầu. Bởi vì cặp sách còn để trên lớp, Trình Lan chỉ đơn giản là lê thân đến trường.
Hai tay cô đút trong túi áo, lúc bước ra ngoài ngõ, vừa vặn gặp lại cậu nhóc hôm qua. Trình Lan không để ý tới, mà cậu nhóc lại nhớ kĩ.
Nhóc lay mạnh cánh tay anh trai, hưng phấn mà khua khoắng: "Anh ơi, là chị gái kia, cho em đồ ăn ngon!"
Tạ Quân đưa mắt nhìn, chỉ thấy được bóng lưng. Áo khoác của trường Trung học cơ sở sao?
Anh cúi xuống nhìn em trai mình, mỉm cười: "Ừ, đi thôi không muộn."
Tạ Hoài Văn gật đầu.
Trình Lan tới sớm, lớp học còn vắng, lác đác vài ba bạn học ngẩng đầu lên nhìn Trình Lan sau đó lại cúi xuống làm việc của mình. Trình Lan cũng không để ý tới họ, dựa theo ký ức mà đi tới bàn học.
Hà Trình Lan ngồi bàn cuối cùng. Cặp sách vẫn còn trên ghế. Trình Lan đi qua cầm balo lên, định kiểm tra điện thoại và ví tiền. Chợt, cô dừng tay lại, cầm balo đi tới chỗ của Hứa Tường, sau đó dốc ngược balo xuống. Bên trong rơi ra một đống rác, có cả xác của mấy con sâu, rơi hết lên mặt bàn của Hứa Tường.
Mấy bạn trong lớp hít một hơi khí lạnh, vội lấy điện thoại bấm bấm gì đó.
Trình Lan không để ý bọn họ, làm xong việc thì về chỗ ngồi.