Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 132: Trừng Phạt?




Lâm Dịch nói xong những lời này, trong nháy mắt hắn đã cảm giác được bầu không khí chung quanh có chút không đúng, trong ánh mắt của các tu sĩ nhìn hắn mang theo một tia phẫn nộ không rõ, Tô Thất Thất thì cũng ra vẻ ngươi tự cầu phúc đi.
Vốn ý định ban đầu của Lâm Dịch là khiêm tốn một chút, thế nhưng không ngờ hắn lại khinh bỉ tu sĩ toàn tông này một lần.
Đệ tử ngoại môn trong tông tấn chức đệ tử nội môn có một yêu cầu, đó chính là phải chịu đựng sát khí ở Luyện Tâm trận trong tầng một Luyện Tâm điện.
Mà trong đệ tử nội môn, người có thể thuận lợi leo lên tầng năm của Luyện Tâm điện cũng chỉ có một người Minh Không. Trong đệ tử hạch tâm, chỉ có ba người có thể chịu đựng sát khí ở tầng năm Luyện Tâm trận mà thôi.
Hơn ba ngàn tên đệ tử, cũng chỉ có Đông Phương Dã và Tô Thất Thất mới có khả năng chịu đựng sát khí ở Luyện Tâm trận tầng sáu.
Lâm Dịch dễ dàng liên tiếp phá hủy sáu tầng đại trận, chuyện này cũng không có gì đáng trách, chỉ có thể chứng minh hắn có nghiên cứu đối với trận pháp nhất đạo, không ai bằng. Nhưng ở tầng bảy Luyện Tâm điện, rõ ràng người này không phá giải trận pháp, mà là đang chịu đựng sát khí ở tầng bảy Luyện Tâm trận.
Vừa so sánh qua, quả thực trong nháy mắt đã giết chết một đám tu sĩ.
Điểm đáng giận nhất chính là, tu sĩ này còn giả bộ là người vô tội, hình như thông qua sát khí ở Luyện Tâm trận tầng bảy là một chuyện không tầm thường chút nào.
Tất cả đệ tử đều biết, trong tông môn có một môn bí thuật kinh thiên, nếu như tu sĩ muốn thu được tư cách truyền thừa bí thuật thì phải chịu đựng sát khí ở Luyện Tâm trận tầng sáu mới được.
Điểm đáng để suy nghĩ sâu xa nữa là, không ngờ tu sĩ này có thể chịu đựng được sát khí ở tầng thứ bảy, chuyện này không phải có nghĩa là, người này sẽ trở thành đệ tử hạch tâm, có thể trực tiếp được truyền thừa bí thuật của tông môn hay sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt của mỗi một tu sĩ nhìn Lâm Dịch đều lộ ra một tia ước ao.
Trong lòng Lâm Dịch biết rất có thể bản thân đã nói sai, hắn ho nhẹ một tiếng, trầm ngâm nói:
- Ta mới tới quý tông, đối với rất nhiều chuyện còn không biết, cho nên nếu có chỗ đắc tội, xin các vị đạo hữu thứ lỗi.
Tô Thất Thất lên tiếng nói:
- Ngươi không biết Luyện Tâm điện, cũng không biết yêu cầu thí luyện nhập môn, việc này cũng không trách được ngươi.
Các tu sĩ đều nghe thấy ý bảo vệ Lâm Dịch trong lời nói này của Tô Thất Thất, thế nhưng cả đám vẫn lộ ra một tia không cam lòng.
Lý Trấn Hải hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Thật là tu sĩ cuồng vọng, y theo loại tâm tính này của ngươi, nếu như xông xáo Tu chân giới, nhất định sẽ chịu khổ, gặp tai họa bất ngờ.
Địch ý của Lý Trấn Hải đối với Lâm Dịch rất rõ ràng, Lâm Dịch lại chưa từng gặp qua người này, nhưng nhìn người này sóng vai đứng thẳng cùng Lăng Dược, cho nên trong lòng hắn cũng đã suy đoán ra được đại khái.
Ánh mắt của tông chủ Hoắc Sâm nhìn Lâm Dịch lộ ra một tia cổ quái, nhẹ giọng nói:
- Ngươi nói vãn bối bất tài, hừ hừ, ta lại thấy ngược lại, ngươi có biết yêu cầu và dụng ý của thí luyện nhập môn hay không?
Lâm Dịch lắc đầu, lúc này trong lòng hắn đã suy đoán ra được không sai biệt lắm, nhưng lại không thể thừa nhận, cho nên mới ra vẻ kinh ngạc như vậy.
Hoắc Sâm trầm giọng nói:
- Thí luyện nhập môn là khảo nghiệm tâm tính định lực của tu sĩ, có thể chịu đựng được sát khí ở tầng một Luyện Tâm điện hay không. Chỉ cần có thể kiên trì một khắc đồng hồ mà không bị bắn ra bên ngoài Luyện Tâm điện, như vậy đã coi như hợp cách.
Mặt của Lâm Dịch hiện lên vẻ bừng tỉnh, than thở:
- Thì ra là thế, hóa ra là ta đi nhầm đường, ài.
Sau đó Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nói:
- Nhưng mà ta trực tiếp thông qua sát khí của Luyện Tâm trận tầng bảy, liệu có coi như là thông qua thí luyện nhập môn hay không?
Khóe miệng Hoắc Sâm lần đầu lộ ra ý cười, hắn gật đầu nói:
- Đương nhiên là được tính, hơn nữa ngươi thông qua rất tốt, không người nào có thể so sánh được.
Chẳng biết tại sao, Lâm Dịch thấy nụ cười ở khóe miệng của tông chủ, trong lòng của hắn lại xuất hiện một chút bất an, suy nghĩ của hắn ở dưới ánh mắt giống như lợi kiếm của tông chủ không có bất kỳ chỗ ẩn giấu nào.
Quả nhiên, Hoắc Sâm vừa nói xong đã chuyển giọng, cất giọng nói:
- Nhưng mà, đại trận trong Luyện Tâm điện là báu vật mà tổ tông truyền xuống, ngươi phá hỏng sáu đại trận của Luyện Tâm điện, chuyện này nhất định phải trừng phạt.
Lý Trấn Hải lập tức phụ họa nói:
- Tông chủ anh minh, không diệt sự kiêu ngạo của người này thì hắn sẽ không biết trời cao đất rộng ra sao!
Minh Không khẽ nhíu mày, do dự có nên giúp đỡ Lâm Dịch nói nói mấy câu hay không. Thế nhưng Tô Thất Thất lại ném cho Minh Không một ánh mắt an tâm một chút, đừng nóng. Ý bảo nàng yên lặng theo dõi kỳ biến.
Trong lòng Lâm Dịch có chút thấp thỏm, thử dò xét đối phương, hỏi:
- Tông chủ định trừng phạt Mộc Thanh ra sao?
Lâm Dịch rất cẩn thận khi nói ra lời này, hắn vẫn không mang theo Hải Tinh, rất sợ trừng phạt quá nặng, làm phiền tới Hải Tinh.
Hoắc Sâm chậm rãi nói:
- Ta thấy ngươi rất có thiên phú đối với trận pháp nhất đạo, cho nên cũng không muốn mai một nhân tài, cho nên sẽ trừng phạt ngươi một lần nữa khắc lại sáu tầng trận pháp trong Luyện Tâm đại trận!
Các tu sĩ nghe xong, trong lòng không khỏi xuất hiện một câu hỏi, đây mà là trừng phạt sao, làm sao bọn hắn lại có cảm giác như là một loại trò đùa, còn có ý tứ rèn luyện người này vậy chứ.
Hai người Lý Trấn Hải, Lăng Dược ngạc nhiên thất thần, vốn bọn họ cho là chắc chắn Mộc Thanh này sẽ phải chịu trừng phạt thật nặng. Ném tới Luyện ngục cấm bế là chuyện cũng có thể, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ, cái gọi là trừng phạt chính là đi tu sửa lại sát khí Luyện Tâm trận.
Lâm Dịch cũng nghe ra được ý tiếc nuối của tông chủ với hắn, hắn trầm ngâm một phen nói:
- Không biết trừng phạt chữa trị trận pháp này có kỳ hạn hay không? Phá hỏng còn đơn giản hơn chữa trị trận pháp, mặc dù ta phá giải rất đơn giản, nhưng đi tu sửa lại sợ rằng sẽ phải nghiên cứu nhiều hơn.
Hoắc Sâm đột nhiên lấy ra một cái ngọc giản phong cách cổ xưa ở trong túi trữ vật rồi tiện tay ném cho Lâm Dịch, nói:
- Đây là ngọc giản tiền bối trong tông môn để lại, ẩn chứa cảm ngộ lý giải đối với trận pháp, còn có rất nhiều giới thiệu về đại trận thời Thái Cổ, Viễn Cổ, bên trong cũng có giải thích về trận văn của sát khí Luyện Tâm trận, ngươi cứ cầm nghiên cứu đi. Về phần kỳ hạn, cứ lấy một tháng thời gian.
Lúc này trong mắt các tu sĩ vây xem nhìn về phía Lâm Dịch đều mang theo một phần ước ao. Lúc này sao mọi người còn không nhìn ra được nữa chứ, rõ ràng tông chủ muốn truyền thừa cho người này trận pháp đại đạo, cái gọi là trừng phạt, kỳ thực là cơ duyên mà thôi.
Lâm Dịch cũng không ngốc, hắn tiếp nhận ngọc giản, trong lòng xuất hiện một tia cảm động, không nghĩ tới tông chủ lại khai sáng như vậy, chẳng những không trách cứ đối với hắn, trái lại còn truyền thừa trận pháp mà tiền bối tông môn để lại cho hắn, không giữ lại một chút nào.
Trong lòng Lâm Dịch biết rất rõ tầm quan trọng của phần ngọc giản trận pháp này.
Thứ liên quan tới trận pháp nhất đạo, Lâm Dịch không xem qua các sách cổ đặc biệt, ở trong Dịch Kiếm tông cũng chỉ có Trận pháp sơ giải của sư phụ mà thôi. Nhưng ở trong đó không có thứ gì quá phức tạp cao thâm, đều là một chút tri thức cơ sở, trái lại ở trong Diễn Thiên đại trận Thần ma chi địa, Lâm Dịch đã lĩnh ngộ được rất nhiều thứ.
Nghiên cứu của Lâm Dịch ở trên trận pháp kỳ thực đã dần dần đi tới bình cảnh, hắn thiếu rất nhiều kinh nghiệm đối với trận pháp nhất đạo, ánh mắt không đủ rộng, mà ngọc giản này lại vừa vặn bù đắp phần thiếu hụt này.
Vẻ mặt Lâm Dịch nghiêm chỉnh, khom người nói:
- Đa tạ tông chủ, nhất định Mộc Thanh sẽ toàn lực mà làm, mau chóng chữa trị sáu tòa sát khí Luyện Tâm trận.
Đường trưởng lão ở bên cạnh nhịn không được mà lên tiếng đề nghị:
- Tông chủ, nếu như trong vòng một tháng mà người này không thể chữa trị sát khí Luyện Tâm trận, không biết sẽ ra sao? Dù sao cũng là bởi vì người này cho nên mới dẫn đến sau này các tu sĩ tông môn sẽ không thể tham gia thí luyện ở Luyện Tâm điện nữa.
Lý Trấn Hải lập tức tiếp lời, nói:
- Đường trưởng lão nói rất đúng, gần đây tâm tính của Trấn Hải có chút tinh tiến, có lẽ cũng có thể thông qua tầng sáu Luyện Tâm điện, nhưng bởi vì người như vậy mà lùi thí luyện của Trấn Hải về sau một tháng, như vậy tổn thất trong này sẽ rất lớn.
Sắc mặt Hoắc Sâm không thay đổi, mắt liếc nhìn Lý Trấn Hải, nhẹ giọng nói:
- Ồ? Nếu như ngươi muốn thí luyện, ta có thể tự mình bày binh bố trận cho ngươi, ngươi muốn thử một chút không?
Lời nói này tuy rằng rất bình thản, nhưng sau lưng của Lý Trấn Hải lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác da đầu tê dại từng trận một, hắn lúng túng cười cười, không lên tiếng nữa.
Ánh mắt Lâm Dịch xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào Đường trưởng lão, trong mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, nói:
- Đường trưởng lão, đánh cược giữa ta và ngươi... Ngươi đã thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.