Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 174: Tông chủ đan hà phái




Chỉ thấy người tới mặc một đạo bào màu đen, thân thể khô gầy như que củi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn Lâm Dịch hai người mang theo sát khí lành lạnh, rõ ràng là tới không có ý tốt.
Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy Lâm Dịch không chút do dự ngăn cản ở trước người mình, trong lòng ấm áp, cảm giác đau khổ mới vừa rồi cũng đã giảm đi được một chút.
Tu vi nguyên thần của Lâm Dịch không kém tu sĩ Kim Đan một chút nào, thần thức đảo qua, sắc mặt của hắn không khỏi đại biến, người vừa tới chính là tu sĩ Kim Đan viên mãn.
Lâm Dịch thấy tiêu ký trên ống tay áo của hắn thì trong lòng đã hiểu rõ, tu sĩ Kim Đan này nhất định là trưởng bối trong Đan Hà phái, chắc là tới để báo thù thay cho Tống Minh, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đối phương đã tìm được tới đây.
Ma chỉ bị đoạn kiếm thần bí gắt gao trấn áp, hóa ma đã trở thành chuyện không có khả năng. Hôm nay tu vi của Lâm Dịch chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, cho dù không tiếc bại lộ thân phận, con bài chưa lật ra hết thì cũng không có khả năng chém giết được một tu sĩ Kim Đan viên mãn.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch đã sinh lòng thối ý.
Lâm Dịch truyền thanh nói với Mộc Tiểu Yêu:
- Mộc cô nương, một lát nữa ngươi mau chóng đào tẩu, ta sẽ đi ngăn chặn hắn trong chốc lát, ngươi chạy được bao xa thì chạy bấy xa, chúng ta không phải là đối thủ của người này.
Không đợi Mộc Tiểu Yêu đáp lại lời của Lâm Dịch, thanh âm xót xa của tông chủ Đan Hà phái vang lên:
- Tiểu bối, ngươi không cần truyền âm, không chạy khỏi cảm ứng của ta đâu! Hôm nay hai người các ngươi cũng đừng nghĩ muốn chạy!
Đối mặt với cường địch, Lâm Dịch trở nên tỉnh táo dị thường, hai mắt không rời khỏi đối phương, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, tự hỏi đối sách để thoát thân.
- Ngươi là người của Đan Hà phái đúng không? Tống Minh là ta giết, nếu như muốn báo thù, cứ tìm ta là được, không có quan hệ gì với vị cô nương này.
Trong lòng Lâm Dịch biết nói lời này cũng không tạo ra được tác dụng lớn bao nhiêu, thế nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, nếu như có thể để cho Tiểu Yêu Tinh chạy đi, hắn cũng có thể an tâm hơn rất nhiều.
Tông chủ Đan Hà phái lạnh lẽo cười cười, lạnh giọng nói:
- Tiểu bối, ngươi rất can đảm! Tống Minh là nhi tử độc nhất của ta, ngươi giết hắn, ta sẽ giết cửu tộc của ngươi, tàn sát tông môn của ngươi, để cho ngươi tận mắt nhìn thấy thân nhân của mình mất mạng. Khà khà, ngươi càng muốn thả nha đầu này đi thì ta lại càng không để cho nàng đi, ta còn muốn để cho ngươi xem ta hành hạ nàng, cho đến chết mới thôi!
Hai mắt của Lâm Dịch híp lại, bên trong mơ hồ có lạnh kiếm quang như băng di chuyển.
Giờ này khắc này, nghe thấy người này muốn đả thương Tiểu Yêu Tinh, đầu óc của Lâm Dịch không khỏi phát nóng, muốn tiến lên liều mạng.
- Nếu như có thể cận thân, có lẽ thân thể của tên Kim Đan viên mãn này cũng không thể chống cự nổi Bất diệt kiếm thể của ta, đây là cơ hội duy nhất.
Lâm Dịch theo bản năng lợi dụng Dịch Kiếm thuật, bắt đầu dự đoán hướng đi của chiến cuộc, nắm chặt tất cả các nhân tố có thể dẫn tới chiến thắng.
Mộc Tiểu Yêu lắc mình đi ra, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào tông chủ Đan Hà phái, cười nhạo nói:
- Đan Hà phái các ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Ban đầu có tu sĩ sát phạt cướp đồ, không việc ác nào không làm, vừa vặn bị bản cô nương nhìn thấy, ra tay ngăn cản. Hừ hừ, loại tu sĩ này có bao nhiêu ta sẽ giết bao nhiêu. Không nghĩ tới nhi tử của ngươi lại không có tiền đồ như vậy, lại dám tìm mười mấy tu sĩ đến vây công ta, chết cũng là đáng đời!
Sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái trầm xuống, khí tức tu vi trên người ầm ầm bắn ra, mắt thấy hắn sắp xuất thủ.
Sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu không biến đổi, chỉ dịu dàng nói:
- Đan Hà phái thì rất giỏi sao, ta nói cho ngươi biết, bản cô nương là công chúa Yêu tộc. Nếu như ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, nhất định đại quân Yêu tộc ta sẽ diệt Đan Hà phái ngươi, để xem ngươi còn kiêu ngạo ra sao! Còn nữa, ngươi cũng không được động vào hắn!
Sau khi nói xong câu cuối cùng, Mộc Tiểu Yêu chỉ chỉ về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi nói:
- Sợ rằng lời nói này không đủ để làm cho người này lui lại, người này là hạng người có thủ đoạn độc ác, tuyệt không có bởi vì đôi câu vài lời mà rút lui không ra tay diệt sát hai người.
Tông chủ Đan Hà phái như đang nghe thấy chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ, liên tục cười lạnh, lắc đầu than thở:
- Quả nhiên là tiểu bối vô tri, ngươi là công chúa Yêu tộc thì thế nào chứ? Hôm nay ta sẽ đánh cho bọn ngươi thần hồn câu diệt, người không biết quỷ không hay, ai biết là ta làm cơ chứ?
Mộc Tiểu Yêu hơi nhíu mày, khinh thường nói:
- Ngươi cứ động tới ta thử xem, nhất định sẽ có tiền bối Yêu tộc tới cứu ta, nếu như ngươi có can đảm thì cứ thử xem!
Lời nói này của Mộc Tiểu Yêu lý lẽ hào hùng, mặt không hồng tim không đập mạnh, Lâm Dịch cũng thở phào, nghĩ ngợi nói:
- Như vậy, sợ rằng người này có kiêng kỵ, không dám tự ý xuất thủ.
Quả nhiên, sắc mặt của tông chủ Đan Hà phái âm tình bất định, hai mắt híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộc Tiểu Yêu, im lặng không nói.
Song phương rơi vào trong yên lặng, ai cũng không nhúc nhích, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút quái dị.
Một cơn gió thôi qua gò má của Lâm Dịch, đưa tới một mùi máu tươi nhàn nhạt, trong lòng Lâm Dịch đột nhiên hiện lên báo động, ngay trong nháy mắt này hắn đã ngửi được một tia sát khí!
Không tốt! Lão tặc này muốn ra tay!
Trong đầu vừa suy nghĩ thì chỉ thấy tông chủ Đan Hà phái đột nhiên vung tay lên, từ trong ống tay áo bắn ra một đạo ánh sáng mờ nhiều màu sắt, đánh thẳng đến mặt của Tiểu Yêu Tinh.
- Tiểu bối, ngươi muốn trấn áp ta, vẫn còn non một chút!
Mộc Tiểu Yêu không nghĩ tới đối phương lại trở mặt mà không hề có dự liệu, nàng sửng sốt một chút, không kịp đưa ra phản ứng.
Mắt thấy đạo tia sáng kia càng ngày càng gần ở trong mắt, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy hoa mắt, một bóng lưng dày rộng xuất hiện, chắn ở trước người của nàng.
Lâm Dịch mở lòng bàn tay ra, bên trong có hơn ngàn đạo kiếm khí màu lam lập lòe bay lượn, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp được hắn ném ra ngoài.
Hơn ngàn đạo kiếm khí màu lam ẩn chứa Nhập vi đạo, trực tiếp va chạm với ánh sáng mờ bảy màu, song phương đụng nhau rồi tiêu tán không một tiếng động, nhưng ở chỗ va chạm lại khiến cho không gian run rẩy một hồi.
Cơ hồ là trong nháy mắt, hơn ngàn đạo kiếm khí màu lam trực tiếp tán loạn, không hề có lực chống lại nào cả.
Tu vi của song phương chênh lệch quá lớn, pháp thuật đụng vào nhau, không có một tia cơ hội nào cả.
Nhưng thừa dịp kiếm khí màu lam và ánh sáng mờ bảy màu đụng vào nhau, Lâm Dịch lại kéo tay của Mộc Tiểu Yêu lui ra phía sau mấy trượng.
Lâm Dịch dùng hai tay đẩy nàng, miệng quát khẽ:
- Đi mau!
Lâm Dịch đột nhiên xoay người lại, Tử Vi tinh thuật bên trong thức hải vận chuyển, mi tâm sáng choang, bắn ra một đạo ánh sáng màu tím, bắn về phía tông chủ Đan Hà phái.
Dưới chân Lâm Dịch liên tục đạp, đạo văn thần bí đột nhiên hiện lên, tinh thần lực vận chuyển, ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt trên toàn thân mơ hồ phát ra một cỗ tinh quang, thân thể vừa vọt một cái đã đi tới trước người của tông chủ Đan Hà phái.
Động tác thành thục, như nước chảy mây trôi vậy, không hề có chút cảm giác kéo dài nào cả, nối tiếp vô cùng cao minh.
Tông chủ Đan Hà phái cười lạnh một tiếng, mi tâm cũng bắn ra một đạo ánh sáng mờ, đánh về phía Tử Vi tinh thuật của Lâm Dịch.
Thần thức của song phương va chạm vào nhau ở trên không trung, đụng nhau một cái, Lâm Dịch mặt không đổi sắc, trong lúc thần thức đụng chạm, hắn không rơi xuống vào hạ phong.
Tông chủ Đan Hà phái khẽ ồ một tiếng, hai mắt bộc phát ra tia sáng kỳ dị.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tu vi thần thức của đối phương không bằng bản thân, nhưng trong lúc va chạm lại bất phân thắng bại, chuyện này cũng ý nghĩa tu vi công pháp thần thức của đối phương nhất định rất là cao.
Lâm Dịch vốn không có ý định dùng Tử Vi tinh thuật để đả thương địch thủ, chẳng qua chỉ là một kế để kéo dài thời gian mà thôi, là thủ đoạn thu hút lực chú ý của đối phương.
Đòn sát thủ chân chính của Lâm Dịch là cận thân tranh phong, bằng vào Bất diệt kiếm thể cường hãn, hắn có thể trực tiếp xé rách thân thể của đối phương.
Mà trải qua thần thức va chạm này, Lâm Dịch đã bằng vào bộ pháp thần bí lẻn đến trước người của tông chủ Đan Hà phái.
Lâm Dịch trợn to hai mắt, nhìn thân thể gầy gò ở trong gang tấc, hắn hắn gầm nhẹ một tiếng:
- Thành bại ở một lần hành động này!
Cùng lúc đó, Mộc Tiểu Yêu ở phía sau cũng mở hai tay ra, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng màu xanh lục, khẽ quát:
- Họa Địa Vi Lao!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian có một cỗ thần thông lực tràn vào.
Mà dưới chân của tông chủ Đan Hà phái đột nhiên xuất hiện thêm mấy cây cỏ dại nhìn như bình thường, trói chặt lại hai chân của hắn, làm cho hắn không thể động đậy được!
Mộc Tiểu Yêu bằng vào tu vi Trúc Cơ, không ngờ lại thi triển ra được thần thông thuật!
Lâm Dịch đại hỉ, có thần thông thuật tương trợ, muốn chém giết kẻ này lại có thêm một phần nắm chặt.
Lâm Dịch khẽ quát một tiếng, trực tiếp vung nắm đấm, đập về phía đầu của tông chủ Đan Hà phái.
Nhưng mà trong lúc chỉ mành treo chuông này, từ trong ánh mắt của tông chủ Đan Hà phái, Lâm Dịch đã thấy một tia đùa cợt.
Trong lòng Lâm Dịch dần dần trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.