Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 176: Tìm được đường sống




Trận Bàn!
Trận Bàn vốn là thứ không thuộc về Lâm Dịch, là thứ lão nhân lôi thôi tặng cho Lâm Dịch, để cho hắn dùng để chạy trối chết ở trong Kiếm Trủng chi địa khi gặp phải nguy hiểm.
Nhưng Lâm Dịch nhìn thấy Tiểu Yêu Tinh bị thương, trong đầu hỗn loạn, không có nhớ tới cái Trận Bàn này.
Nhưng vào lúc này, chuông bạc đã không chống cự lại nổi chùm tia sáng do vạn đạo sáng mờ ngưng tụ mà thành, nó rên rỉ một tiếng, lần nữa về tới trên cổ tay của Mộc Tiểu Yêu.
Ánh sáng trên chuông bạc ảm đạm hơn rất nhiều, trong ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu lộ ra một tia đau lòng.
Lúc này hai người mạng treo một đường, Lâm Dịch đâu còn nghĩ được nhiều nữa chứ, trực tiếp lấy ra Trận Bàn ở trong túi trữ vật, hắn đưa linh khí vào bên trong, khởi động không gian truyền tống trong Trận Bàn.
Ánh sáng lóe lên, Lâm Dịch kéo tay của Tiểu Yêu Tinh biến mất tại chỗ.
Chùm tia sáng hoa mỹ của tông chủ Đan Hà phái mất đi mục tiêu, ầm ầm đánh vào trên mặt đất, đập ra một cái hố to sâu khong thấy đáy.
Tông chủ Đan Hà phái sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, phi thân lên trên không trung, thần thức đảo qua, cảm nhận được cỗ không gian ba động này, hắn không khỏi dùng giọng căm hận nói:
- Tiểu bối, không ngờ ngươi lại có loại bảo vật này, trong nháy mắt đã có thể khởi động được Trận Bàn!
Tông chủ Đan Hà phái trợn mắt, hai tay nắm chặt, tức giận đến mức cả người run rẩy, mắt thấy sắp giết chết được hai người này, thế nhưng không ngờ vẫn để cho hai người này thành công chạy trốn.
Sau một lát, tông chủ Đan Hà phái thở dài một hơi, bình phục tâm thần, hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Tiểu bối, ngươi cho rằng như vậy là có thể chạy trốn khỏi bàn tay của ta sao? Ngươi còn quá non!
Tông chủ Đan Hà phái đứng tại chỗ tinh tế cảm ứng một phen, chợt liên tục cười lạnh, sau đó lập tức chạy về một phương hướng, tốc độ nhanh tới mức kinh người.
Lâm Dịch kéo tay của Mộc Tiểu Yêu khởi động Trận Bàn, trực tiếp truyền tống ra một nơi cách đó ngoài trăm dặm, xung quanh là một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, hơn nữa lại còn tản ra một cỗ khí tức trầm lặng.
Y phục màu trắng của Lâm Dịch vừa mới bị ánh sáng mờ của tông chủ Đan Hà phái đốt thành tro bụi, lúc này tạm thời tìm được đường sống, hắn vội vã móc ra một kiện y phục ở trong túi trữ vật, luống cuống tay chân mặc vào ở trong bóng tối.
Mặc dù là xung quanh không có ánh sáng, nhưng đối với tu sĩ mà nói, tầm mắt cũng không bị cản trở bao nhiêu, Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy thân thể tráng kiện tràn ngập lực lượng của Lâm Dịch, nàng đỏ mặt lên, vội vã quay đầu đi chỗ khác. Sau đó nàng suy nghĩ một chút, chung quy trong lòng vẫn có chút hiếu kỳ, lại len lén liếc mắt nhìn hắn.
Yêu tộc không có nhiều giáo điều cấp bậc lễ nghĩa như nhân tộc, thân là tiểu công chúa Yêu tộc, nàng là người gan lớn, không có bao nhiêu cố kỵ. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể trần trụi của nam nhân, cho nên vẫn không nhịn được sắc mặt đỏ bừng khẽ gắt một tiếng.
Lâm Dịch cũng không có nghĩ quá nhiều, khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ ngợi nói:
- Cũng không biết Trận Bàn này đã truyền chúng ta tới nơi nào, hiện giờ đang là ban ngày, làm sao lại đen kịt như thế chứ? Chẳng lẽ đã truyền vào trong một sơn động nào đó hay sao?
Lâm Dịch kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Mộc Tiểu Yêu, ghé mắt nhìn lại, thấp giọng nói:
- Mộc cô nương, ngươi thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?
Trong khi nói chuyện, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cỗ sinh khí.
Bất diệt kiếm thể của Lâm Dịch rất cường hãn, năng lực khép lại của huyết mạch lực rất mạnh, lúc này phối hợp với sinh khí trong cơ thể đã tạm thời ổn định lại thương thế của hắn.
Tuy rằng xung quanh là một mảnh đen nhánh, nhưng hai mắt của Lâm Dịch đang mở hí ra, thần quang bắn ra bốn phía, cũng có thể thấy rõ được cảnh vật chung quanh.
Lâm Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Tiểu Yêu có chút quái dị, cho là thương thế của nàng rất nghiêm trọng, sợ rằng trong chốc lát khó có thể khôi phục được, hắn không khỏi thấp giọng nói:
- Mộc cô nương, ngươi còn có thể đi được không? Chúng ta rời khỏi nơi này trước, tìm một chỗ an toàn tĩnh dưỡng, chữa thương cho tốt rồi lại nói sau.
Trong mắt Mộc Tiểu Yêu lóe một tia xấu hổ, ừ một tiếng, lúng túng nói:
- Ta không nhúc nhích được, ngươi cõng ta đi.
- Được!
Lâm Dịch cũng không nghĩ nhiều, không chút do dự đồng ý.
Lâm Dịch cõng Mộc Tiểu Yêu lên, nhìn về bốn phía, lúc này hắn đang ở trong một thông đạo, thông đạo cũng rộng rãi, đủ để cho năm người sóng vai đi qua.
Lâm Dịch nhìn trước sau một chút, cũng không biết nên đi về hướng nào, hắn nghĩ ngợi nói:
- Cứ đi về phía trước đi, nếu không thông thì trở lại cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch trực tiếp đi về phía trước, bởi vì không biết chút nào đối với chỗ này cho nên đoạn đường này Lâm Dịch đi rất cẩn thận, cũng không dám thi triển thân pháp để bay nhanh.
Mộc Tiểu Yêu nằm ở trên lưng của Lâm Dịch, vô cùng yên tĩnh, con ngươi lại liên tục chuyển động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Dịch đang nghĩ lại tình cảnh lúc giao thủ với tu sĩ Kim Đan viên mãn mới vừa rồi, trong lòng cảm khái không thôi, vốn hắn có một tia cơ hội thủ thắng, nhưng mà không nghĩ tới đối phương lại tu thành Kim Đan dị tượng, thiếu chút nữa lấy đi tính mạng của hắn.
Kim Đan dị tượng có thể nói là một loại thể hiện cực hạn của pháp.
Tu sĩ một khi bước vào đan đạo thì lúc ngưng kết thành Kim Đan sẽ sản sinh ra một loại cộng minh đối với thiên địa. Khi tu sĩ kết thành Kim Đan, nếu là người có thiên phú vô song, huyết mạch cao quý, dưới cơ duyên xảo hợp thì cũng có thể tu thành Kim Đan dị tượng.
Từ cổ chí kim, người bước vào đan đạo có rất nhiều, nhưng người có thể tu thành Kim Đan dị tượng lại trong một vạn không có lấy một người.
Theo sách cổ ghi chép, Kim Đan dị tượng có vô số chủng loại phong phú, cũng chia thành các đẳng cấp, có chút dị tượng uy lực quá lớn, có thể xuyên mây phá sương mù, chấn vỡ núi đá, hầu như làm được chuyện vô địch cùng giai, mà có chút dị tượng lại rất là yếu đuối.
Tục truyền, chúng thần Thiên giới ở Thái cổ tu Kim Đan dị tượng, thậm chí có thể đánh tan Thiên Địa pháp tướng của Nguyên Anh đại tu sĩ phổ thông, chênh lệch trong này có thể thấy được.
Thiên Địa pháp tướng vẫn chưa thoát khỏi pháp thuật, nhưng ẩn chứa ý nhị của đạo, hơn nữa còn là do tiên khí trong cơ thể ngưng tụ mà thành, có thể dẫn động uy năng của thiên địa. Cho nên ở trong lòng của đại đa số tu sĩ, bắt đầu từ Nguyên Anh đại tu sĩ mới xứng được xưng là Tiên nhân.
Về phần Kim Đan dị tượng thì lại là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu, Nguyên Anh đại tu sĩ đều có thể tu luyện ra Thiên Địa pháp tướng, nhưng không phải là tất cả tu sĩ Kim Đan đều có được Kim Đan dị tượng.
Kim Đan dị tượng tuy là pháp thuật, nhưng lại mơ hồ áp chế được thần thông lực.
Huống chi Lâm Dịch chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ở dưới Kim Đan dị tượng của tu sĩ Kim Đan viên mãn, ngay cả chuyện ngưng tụ thần thông cũng không thể làm được.
Ở trong ấn tượng của các tu sĩ, giữa các tu sĩ khó có thể vượt qua Đại cảnh giới để khiêu chiến, không chỉ là tu vi chênh lệch, kỳ thực là bởi vì cảnh giới đề cao thì thủ đoạn cũng sẽ nhiều hơn vài phần.
Nói ví dụ như là Trúc Cơ chiến Kim Đan, người sau sẽ dùng cảnh giới linh lực để áp chế, hơn nữa sau khi bước vào đan đạo, trong cơ thể sản sinh ra Đan khí, vốn đã có uy lực mạnh hơn gấp trăm lần so với linh lực. Tu sĩ Kim Đan dễ dàng lĩnh ngộ thần thông thuật hơn, hoặc như là tông chủ Đan Hà phái vậy, đã tu thành Kim Đan dị tượng, chỉ bằng vào vài điểm này, cũng đã đủ để giết chết tu sĩ Trúc Cơ trong nháy mắt rồi.
Dù sao không phải là mỗi một tu sĩ đều có thể lĩnh ngộ thần thông lúc còn là Trúc Cơ kỳ được, huống chi là người tự nghĩ ra thần thông kinh người như Lâm Dịch, cũng không phải mỗi một tu sĩ đều có loại thể chất và huyết mạch nghịch thiên như của Lâm Dịch, có thể chịu đựng được lực lượng của Kim Đan dị tượng mà không chết.
Kim Đan khiêu chiến Nguyên Anh cũng giống vậy, trong cơ thể của Nguyên Anh đại tu sĩ đã sinh ra tiên khí, chỉ bằng vào điểm này cũng đã đủ để áp chế tu sĩ Kim Đan. Huống chi Nguyên Anh đại tu sĩ đều tu thành Thiên Địa pháp tướng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo uy thế thiên địa như lôi đình vạn quân, có thể làm được chuyên sơn băng địa liệt, phong vân biến sắc.
- Lão tặc này quả nhiên có mấy phần môn đạo, không ngờ lại tu thành Kim Đan dị tượng. Nếu không có Bất diệt kiếm thể cường đại, sợ rằng vừa mới đối mặt với đối phương thì ta đã bị giết trong nháy mắt rồi.
Trong lòng Lâm Dịch thầm nghĩ.
Đi được chốc lát, trước mắt trở nên rộng mở trong sáng, đi tới một chỗ tương tự với động phủ, trên vách tường bốn phía cóp khảm nạm đầy những viên dạ minh châu lớn nhỏ không đều, chiếu sáng cả bên trong động phủ giống như ban ngày.
Ở phía đối diện với Lâm Dịch, cách đó không xa có một đạo thân ảnh đang khoanh chân ngồi. Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, máu thịt của đạo thân ảnh kia đã tán loạn từ lâu, để lại một bộ khung xương trắng nõn như ngọc, tản ra từng trận khí tức không rõ, y phục trên người đã vỡ vụn không chịu nổi từ lâu, nhìn như chỉ cần bị gió thổi qua thì sẽ hóa thành tro tàn.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Dịch đã đoán ra được đại khái, chắc là trải qua Trận Bàn này truyền tống, dưới cơ duyên xảo hợp rốt cuộc nó đã truyền hai người bọn họ đến chỗ tọa hóa của vị tiền bối này.
Trong lòng Lâm Dịch sinh ra một loại cảm giác khôi hài, lắc đầu cười khẽ.
Nhưng vào lúc này, mắt của Mộc Tiểu Yêu chớp chớp, hiện lên vẻ cổ quái, dường như đã nghĩ tới chuyện mưu ma chước quỷ gì đó mà khóe miệng dưới khăn che mặt mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.