Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 178: Bảo bối chân chính




Mới vừa rồi Mộc Tiểu Yêu chủ động hôn Lâm Dịch, như chuồn chuồn lướt nước vậy. Khi Lâm Dịch kịp phản ứng lại thì chỉ còn lại có một tia ấm áp ở bên môi mà thôi.
Mà lần này, hai người động tình hôn cho nên nhiệt tình hôn lại đối phương.
Mộc Tiểu Yêu như một đám băng dung nhập vào trong lòng của Lâm Dịch, trong chớp mắt đã hóa thành một dòng nước.
Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu xa cách đã được hơn một năm, lần nữa gặp lại, cảm tình bị đè nén ở trong lòng đột nhiên bộc phát ra ngoài, rất là nóng bỏng.
Tuy rằng hai người hiểu tính khí đối phương, nhưng thân mật như thế vẫn là lần đầu, trước đây nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay mà thôi.
Lâm Dịch chỉ cảm thấy thân thể của Mộc Tiểu Yêu như ôn hương nhuyễn ngọc, mềm mại không xương, cho dù cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được da thịt của đối phương nóng bỏng trắng mịn, từng trận mùi thơm của cơ thể thiếu nữ khiến cho người ta say mê.
Lâm Dịch cảm giác cả người tràn ngập sóng nhiệt cuồn cuộn, tựa như muốn nổ tung vậy, tim không ngừng đập mạnh mẽ khó nhịn.
Trong lúc nhất thời, hai thiếu nam thiếu nữ thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy dù trời có sập xuống, cũng không tình nguyện tách ra.
Một lúc lâu, một lúc lâu sau môi mới rời môi.
Mộc Tiểu Yêu không chống cự nổi ánh mắt thân mật của Lâm Dịch, cái đầu hạ thấp xuống, sắc mặt đỏ bừng, giống như một trái táo chín muồi, mê người tới mức khiến cho người ta nhìn vào muốn cắn một cái.
Lúc này Lâm Dịch nhìn vẻ xuân sắc không lui ở giữa chân mày của Mộc Tiểu Yêu, hai gò má vô cùng mịn màng, hắn chỉ cảm thấy cả người tràn ngập lửa nóng, tốc độ tim đập tăng lên, một cỗ tà hỏa xuất hiện, hầu như hắn khó có thể tự kiềm chế được.
Mộc Tiểu Yêu cảm nhận được lửa nóng trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, nghĩ đến nếu như ngốc tử làm chuyện xấu hổ đó với mình, phương tâm nhảy loạn, nghĩ ngợi nói:
- Hắn sắp không chịu nổi được nữa rồi, ta, ta thành toàn cho hắn đi....
Lâm Dịch chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô khốc, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn không biết suy nghĩ trong lòng của Mộc Tiểu Yêu cho nên vội vã quay đầu ra chỗ khác. Hắn hít sâu một hơi, dời thân thể về phía sau. Trước đó hắn từng có lỗi với Vũ Tình, hôm nay tuy là trong lòng động tình, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ đè nó xuống.
Mộc Tiểu Yêu nhận thấy được động tác của Lâm Dịch, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt của hắn cổ quái, trong lòng vừa nghĩ cũng đoán ra được đại khái.
Mộc Tiểu Yêu mắng thầm:
- Ngốc tử, quá là nhát gan.
Nghĩ đến đây, hai gò má của Mộc Tiểu Yêu hơi nóng lên, trên trán có mồ hôi hột đổ ra, miệng khẽ gắt một tiếng, nghĩ ngợi nói:
- Nha đầu ngốc này, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?
Qua một lúc lâu, lửa nóng trong lòng hai người dần dần biến mất, nhìn nhau, đều cảm thấy xấu hổ.
Lâm Dịch nói:
- Tiểu Yêu Tinh, vừa rồi là sao vậy, rõ ràng ta đã cảm nhận được sinh cơ bên trong cơ thể ngươi đang nhanh chóng tiêu tán, lừa ta thật là khổ.
Mộc Tiểu Yêu thấy Lâm Dịch nói rất ủy khuất đáng thương, nàng không khỏi bật cười, dịu dàng nói:
- Ta là tiểu công chúa của Yêu tộc, thể chất không bình thường, truyền thừa là Khô Mộc Thân từ Thái cổ, vốn đã am hiểu nắm sinh tử nhị khí trong tay. Thế nhưng ngươi, một năm không gặp, không ngờ lại trở nên lợi hại như vậy, lại có thể khống chế sinh tử nhị khí tinh thuần như thế.
Lâm Dịch thở dài một tiếng, buồn bã nói:
- Một năm này, quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Mộc Tiểu Yêu thấy giọng nói của hắn có chút cảm khái, không khỏi nghĩ ngợi nói:
- Nhất định một năm này ngốc tử đã phải chịu rất nhiều cực khổ, chỉ riêng bị Công Tôn Hoàng tộc truy sát cũng đã đủ rồi, nếu không phải như thế thì cũng không nhất định hắn phải mai danh ẩn tích, che dấu dung mạo vốn có của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Tiểu Yêu dâng lên cảm giác thương tiếc, ôn nhu nói:
- Ngốc tử, ngươi chậm rãi nói đi, dù sao sau này chúng ta có rất nhiều thời gian ở cùng một chỗ nha.
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên một chút do dự, hắn thấp giọng nói:
- Bọn họ nói ta là Ma tộc, ngươi có tin không?
- Ta không tin.
Mộc Tiểu Yêu không chút do dự lắc đầu.
Dừng một chút, Mộc Tiểu Yêu lần nữa nói:
- Ma tộc thì thế nào, ta thích ở cùng với ngươi.
Lâm Dịch nghe thấy thấy không khỏi cảm động, nắm tay của Tiểu Yêu Tinh thật chặt, không muốn buông ra.
Lâm Dịch nói những chuyện xảy ra trong một năm này cho Tiểu Yêu Tinh nghe, ở giữa tự động bỏ qua chuyện xảy ra ở trong Thần ma chi địa với Vũ Tình.
Mộc Tiểu Yêu nghe thấy mấy lần Lâm Dịch tìm được đường sống trong chỗ chết, lòng bàn tay cũng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cuối cùng nàng hỏi:
- Vậy lần này ngươi ra ngoài là muốn đi đâu?
- Tiền bối tông môn để cho ta đi Kiếm Trủng chi địa tìm kiếm cơ duyên, có thể thu được Cự Khuyết kiếm là tốt nhất.
Lâm Dịch không chút giấu giếm nào nói.
Mộc Tiểu Yêu nghe thấy bốn chữ Kiếm Trủng chi địa, trong mắt lóe lên một tia dị dạng, sắc mặt hơi biến đổi.
Lâm Dịch kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng, cũng không nghĩ nhiều mà nói:
- Chúng ta mau rời khỏi nơi này thì hơi, thời gian cách Kiếm Trủng chi địa bắt đầu còn không đến hai mươi ngày, nên chạy tới sớm thì hơn, đừng bỏ lỡ thời gian.
Con ngươi của Mộc Tiểu Yêu chuyển động, không có đáp lại lời của Lâm Dịch, trầm ngâm nói:
- Ngốc tử, rõ ràng nơi đây là động phủ tọa hóa của tiền bối, nói không chừng sẽ có chút bảo vật, chúng ta đi nhìn một cái xem.
- Được.
Lâm Dịch gật đầu.
Hai người tới trước người của vị tiền bối đã tọa hóa từ lâu kia, Lâm Dịch liếc mắt đã nhìn thấy một túi trữ vật ở trên mặt đất.
Lâm Dịch đưa tay nhặt lên, thần thức ấn ký phía trên trải qua năm tháng xói mòn, đã yếu đuối không chịu nổi từ lâu, bị thần thức của Lâm Dịch trực tiếp xóa đi.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua vào bên trong, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Phóng mắt nhìn lại, bên trong tràn ngập linh thạch không thể tính toán, hơn nữa toàn bộ đều là linh thạch thượng phẩm.
Lâm Dịch tính toán sơ qua một chút, ít nhất cũng có mười vạn khối.
Mười vạn khối linh thạch thượng phẩm, chỉ sợ cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ cũng không có của cải phong phú như vậy.
Trong lòng Lâm Dịch mừng thầm, hắn phân linh thạch bên trong ra một nửa, đưa cho Tiểu Yêu Tinh, mà nàng cũng không có từ chối lật tay thu vào.
Lâm Dịch đột nhiên khẽ ồ một tiếng, bên trong trừ linh thạch ra cũng chỉ có một kiện binh khí, rất lớn, là một cái chuông lớn ba người ôm mới hết, cả vật thể ảm đạm, không có chút linh vận nào cả.
Lâm Dịch muốn lấy cái chuông lớn này ra ngoài, lại phát hiện ra cái chuông lớn này vô cùng nặng nề, bằng vào sự cường đại của Bất diệt kiếm thể cũng không thể lay động được mảy may.
Mộc Tiểu Yêu tiếp nhận túi trữ vật rồi nhìn thoáng qua, kinh hô:
- Tiên Khí!
Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, trầm giọng nói:
- Tiên khí là thứ chỉ có Nguyên Anh đại tu sĩ trở lên thì mới có thể tế luyện thành công, xem ra khi còn sống vị tiền bối này cũng không phải là hạng người vô danh.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu nói:
- Đúng rồi, vị tiền bối này nhất định là Nguyên Anh đại tu sĩ. Trước khi tiên khí, tiên khí tràn ngập xương, cho nên thân thể tiêu tán, nhưng khung xương vẫn còn cứng cáp tồn tại ở trên đời.
- Chẳng lẽ là đại năng Hợp Thể?
Lâm Dịch thấy số lượng linh thạch trong túi trữ vật của tiền bối này rất nhiều, không giống là số lượng mà Nguyên Anh đại tu sĩ có khả năng có được.
Mộc Tiểu Yêu dùng giọng chắc chắc nói:
- Đại năng Hợp Thể cơ hồ là tồn tại đỉnh tiêm trong các tu sĩ ở Hồng Hoang, thân thể bất tử bất diệt, rỉ máu sống lại, rất khó bị ngã xuống. Huống chi, nếu là Hợp Thể thì thân thể đều được tiên khí rèn luyện qua, trải qua bao nhiêu năm tháng, tuyệt đối không thể tán loạn được.
Lâm Dịch bừng tỉnh, nói như vậy quả thực là Nguyên Anh đại tu sĩ đã tạo hóa ở nơi này na.
Lâm Dịch nhìn cái chuông lớn, trong lòng động tâm không thôi, dò hỏi:
- Cái Tiên Chung này còn có thể sử dụng được không? Ta thấy trên mặt cái Tiên Chung này có vết nứt không thể thấy rõ, nhìn như là Tiên Khí vứt đi vậy.
- Cái Tiên Khí này không dùng được, hơn nữa Tiên Khí phải dùng tiên khí để thôi động, thứ này đối với chúng ta là một cái gân gà.
Mộc Tiểu Yêu có xuất thân cao quý, tự nhiên kiến thức của nàng cũng không tầm thường.
Lâm Dịch cười khổ nói:
- Vị tiền bối này trừ việc linh thạch nhiều ra, quả thực cũng không còn bảo bối gì của hắn nữa nha.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu, đột nhiên dường như nàng có cảm giác, từ trong y phục vỡ vụn của tiền bối đã tọa hóa móc ra một quyển sách cổ có bìa màu vàng. Sách cổ dùng chất liệu không biết tên chế thành, có mười mấy trang, trên mặt phối có tranh vẽ và chữ viết, đáng tiếc là quyển cổ tịch này chỉ có nửa phần đầu, phần sau có vết tích bị xé rất rõ ràng.
Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu liếc nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện lên một suy nghĩ:
- Đây mới thực sự là bảo bối, năm tháng trôi qua, thân thể của Nguyên Anh đại tu sĩ đã tán loạn, nhưng quyển cổ tịch này lại được bảo tồn xuống rất hoàn hảo. Đồng thời còn được vị tiền bối này đặt bên người, cho dù là lúc tạo hóa cũng không có bỏ vào trong túi trữ vật nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.