Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

Chương 13:




“Tôi không có ý đó,” đến lượt Thư Niệm xấu hổ, kỳ thật ý cậu chính là thế, “Thật sự
không sao hết, đừng lo.”
Cậu vội nhìn quanh quất mọi nơi, tìm xem có thứ gì có thể dùng để lau áo không. Kha
Lạc cũng rướn người, lục tìm chiếc khăn mùi soa đắt tiền trong túi quần thể thao, dáng y vừa tự tôn vừa cô quạnh.
“Kha Lạc, ngươi lại gây rắc rối cho bọn ta rồi!”
Đã đứng ở góc khuất người, hoàn toàn không gây ồn ào, chỉ im hơi lặng tiếng, ấy mà
ngay phút đầu bị bắt gặp, bọn họ đã nhanh chóng xoáy vào Kha Lạc những cái nhìn chòng chọc không giống ai.
Kha Lạc thọc luôn tay kia vào túi, nét mặt lạnh tanh.
“Đúng là không ra cái thá gì mà,”Kha Dung hầm hầm nổi giận, “Người làm cái gì thế!
Còn không mau xin lỗi khách khứa! Chút xíu giáo dục cũng không có, không biết cái giống gì”
“Không sao đâu, Kha tiên sinh” Lo không khí trở nên căng thẳng, dẹp đi cảm giác
tiếc của, Thư Niệm nhanh miệng đỡ lời, vẽ ra cho họ một lối thoát. Kha Dung chẳng qua là đã vớ được dịp may để cáu tiết mà thôi, sao lại thật tâm coi trọng tên “tùy tùng” tép riu như cậu,
cũng chẳng buồn liếc mắt đến, ngoảnh mặt gọi người đến: “Đưa Thư tiên sinh lên lầu thay y
phục.”
Thư Niệm miễn cưỡng cười trừ, việc nhà người ta, đâu lý nào để người ngoài nhúng
tay vào.
Kha Lạc khẽ nhún vai, nhìn điệu bộ mẫu mực của Kha Dung, ương gàn xoay người bỏ
đi.
“Đứng lại! Thái độ đó là sao? Ai dạy ngươi xử sự như vậy với người lớn, ngươi”
“Tôi dẫn ảnh lên lầu,” Kha Lạc đột nhiên giơ tay ra kéo Thư Niệm đang đứng đờ phía
sau, “Tự tôi phục vụ anh ta thật tốt, thế chẳng phải rất có thành ý, rất có giáo dục sao, cậu~”
Nào ngờ Kha Dung không nổi cáu, trái lại còn nhìn kỹ Thư Niệm lần nữa.
Thư Niệm cũng chưa kịp khách khí, đã bị Kha Lạc lôi đi xành xạch: “Đi thôi.”
“Vậy, cảm ơn cậu”
Bên trên đại sảnh hoa lệ nơi Kha gia tổ chức tiệc rượu, là khu vực được thiết kế dành
riêng cho quan khách nghỉ ngơi, trò chuyện riêng tư hoặc bản luận những chuyện nhạy cảm, việc thay áo khoác đương nhiên chỉ là việc cỏn con. Kha Lạc kéo cậu lên lầu, bảo cậu chờ trong một gian phòng nọ, rồi nhanh chóng đem y phục đến.
“Đây là theo khổ người của anh, thay nhanh đi, đồ dơ tôi đưa người mang đi giặt, hai
ngày sau sẽ gửi trả anh.”
“Cảm ơn.”
Y phục rõ ràng vừa vặn, không cần phải khoác áo bẩn về, Thư Niệm thở phào một hơi,
đẩy cửa đi ra, Kha Lạc đang đứng đưa lưng về phía cậu, nhoài người lên dãy lan can trước phòng.
Từ nơi đây nhìn xuống buổi tiệc rượu rực rỡ ánh đèn, hiệu ứng thị giác cũng chẳng
mấy khác đang trông ra từ khán đài. Thư Niệm nhìn vào là thấy ngay Tạ đại thiếu gia của cậu vẫn đang trong vòng vây của đám phụ nữ, hơn nữa còn có xu hướng mỗi lúc một thêm nườm nượp, không khỏi khe khẽ cười khổ, quay sang bên cạnh nhìn cậu thiếu niên đang ngây người.
Kha Lạc đã cởi mũ ra, áo khoác thể thao vắt hờ trên vai. Mái tóc đen nhìn có vẻ mườn
mượt, con ngươi đen láy ngời sáng, lông mi thật dài, sóng mũi dọc dừa, môi mỏng mím chặt, đường nét thoạt nhìn có chút sắc sảo hơn người, cũng có khi là do vẻ cứng cỏi của y mà nên.
Bên trong mặc áo thun tay ngắn màu nhạt, trên cái cổ thanh mảnh chỉ đeo sợi dây da
màu nâu giản dị, thậm chí dây chuyền cũng không có, dù là bờ vai của thiếu niên chưa định hình rõ nét nhưng thật thanh nhã, đến lúc trưởng thành sớm muộn gì cũng sẽ trở thành chỗ dựa vững chãi cho người khác.
Nhìn qua, y chẳng có điểm nào giống con nhà quyền thế, cùng lắm cũng chỉ là vận
động viên trẻ được nữ sinh nhiệt liệt hoan nghênh, có điều nơi hai tay trần đầy những mảnh sẹo đậm nhạt khác nhau, đa số đều nhìn không giống vết thương trên sân bóng.
Thư Niệm khẽ nhíu mày.
Bấy giờ Kha Lạc mới để ý đến cái người đang đứng kế bên, quay lại cười nhẹ: “Ổn rồi
chứ?”
“Ờ.”
Kha Lạc thẳng người dậy, cọ cọ mũi chân mang giày trên nền nhà, nét cười vừa
ngượng ngùng pha lẫn chán ghét: “Bây giờ tôi chưa muốn xuống dưới.”
“À”
“Đứng đây chút nữa đi.”
Thư Niệm nhìn xuống góc dưới lầu, nơi Tạ Viêm đang bị vây chặt giữa các mỹ nhân,
rồi chuyển tầm mắt đi, gật đầu mỉm cười với người bên cạnh, tia nhìn lại vô thức dừng lại trên những dấu sẹo trên cánh tay y.
Kha Lạc phát hiện ra ánh mắt đó, cũng cúi đầu nhìn xuống, vô tư nói: “Cái này lạ lắm
hả? Ờ, đều là chuyện đã qua rồi, sau này sẽ chẳng còn nữa đâu.”
Chẳng rõ nguyên cớ làm sao, Thư Niệm chỉ hé ra một nụ cười nghi hoặc.
“Bởi vì tôi nay đã lớn rồi.” Kha Lạc nói giọng tự hào, bỏ tay vào túi quần. Suy nghĩ thật
lâu, chân lại miết miết nền gạch, y liếm môi nói: “Hồi đó còn bé quá, cũng chẳng biết làm sao
được.”
Thư Niệm nghĩ mãi, không biết nên nói thế nào mới tốt, thật chẳng dám tưởng tượng
còn bao nhiêu vết sẹo giấu dưới lớp y phục đó, đứng im chốc lát, rồi nhắc nhở: “Hơi lạnh đó,
cậu khoác thêm áo vào cho ấm đi.”
Kha Lạc nghe theo, một lần nữa xỏ áo khoác vào, thuận tay cào cào tóc, Thư Niệm
thoáng thấy chiếc khuyên màu bạc trên tai y, tự nhiên lại nghệch mặt ra, nhưng liền nhanh chóng trở lại bình thường.
Thời nay, thanh thiếu niên đeo hoa tai đã là chuyện rất phổ biến, đại đa số những
người dám làm thế đều là straight, còn phần lớn gay, chẳng hạn như cậu đây, đều không dám đeo chúng.
“Cậu thích chơi bóng lắm hả?”
Hai người không nói một lời, đứng ngẩn tò te như hai cái cột nhà có vẻ rất bí bách.
“Ừm, đúng, đã thích từ hồi ở cô nhi viện cơ.” Kha Lạc khá là phấn chấn, rồi tự dưng
lại xấu hổ. Quan sát thấy Thư Niệm không có biểu hiện dị ứng với cái từ “Cô nhi viện” chẳng phù hợp với xã hội thượng lưu, y mới tiếp tục: “Hồi nhỏ, mỗi lần cùng bạn bè bắt chước người ta chơi bóng đều chạy đến sân bóng cũ ở khu bên cạnh, không xa lắm, ra cửa quẹo qua góc phố rồi đi tiếp. Bức tường ngoài sân cao lắm, leo vào rất khó, cũng may bên dưới có cái lỗ
nhỏ”
Thư Niệm không khỏi giật mình: “Không phải chứ, cái lỗ đó vẫn còn hả?”
Kha Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu. Nhất thời lỡ lời, cậu có hơi ngượng ngùng: “À
Không có gì, trước kia tôi cũng được người ta nhận nuôi từ cô nhi viện.”
“Thật sao?” Kha Lạc tròn mắt.
Thư Niệm cười xòa: “Bộ dạng cậu sao mà nhìn giống như muốn chúc mừng tôi nha.”
“Anh ở nhà nào?”
“Hạnh Phúc, chậc, cậu đã nghe đến chưa?” Gần hai mươi năm đã qua, thế mà ký ức
ngày ấy chưa từng nhạt đi chút nào.
“Chính là cái chỗ cuối tuần nào cũng có nước trái cây để uống”
“Chính là nó, chua xám hồn, nghĩ hoài chẳng biết họ nấu bằng cái gì luôn. Còn cậu?”
“Ở nhà Nhân Ái. Khiếp, chẳng những không có nước trái cây, còn có ma sơ để móng
tay dài ngoằng.”
“Nhưng nghe nói bên chỗ cậu hồi đó chủ nhật đều được cả cốc cà phê to đùng nha.”
(con lít hem mà cho uống café??? @_@)
“Xạo đó, y chang nước chùi xoong, có đưa tôi cũng chẳng dám uống.”
“Ha ha” Thư Niệm cảm thấy thật thú vị, dường như chẳng phải bọn họ đang nói đến
cảnh đời thiếu ăn thiếu mặc trong cô nhi viện, mà là một tuổi thơ vô cùng vui tươi.
“Bắt đầu từ khi nào anh không còn uống nước trái cây ở đó nữa?” Kha Lạc cố ý tránh
nhắc tới ba chữ “được nhận nuôi”.
“À, hồi mười hai tuổi.” Thư Niệm loáng thoáng nhớ lại cái ngày mà những ngón tay
Tạ Viêm véo véo lên má cậu, cả khuôn mặt ai kia bừng sáng trong mảng hoàng hôn. Ngày ấy, cậu cứ ngỡ hắn là chàng hoàng tử hiện ra sau trang sách, “Ừm, đến nay cũng đã mười tám
năm rồi.”
“Hả? Anh ba mươi rồi?”
“Thì sao?” Biểu tình y há mồm trợn mắt khiến cậu không được thoải mái lắm.
“Trông chẳng giống chút nào.” Kha Lạc lẩm bẩm, “Nhìn bề ngoài anh trẻ lắm nha.”
“Thật sao? Cảm ơn.” Thư Niệm mỉm cười. Quả thật, cậu không có nếp nhăn, cũng
không có râu ria lộn xộn, luôn luôn thanh tú gọn gàng, nhưng có nói thế nào thì cũng đã cách cái danh từ “thanh xuân” khá là xa rồi.
“Vài tháng nữa tôi cũng đến tuổi thành niên.” Kha Lạc ưỡn ngực nói, “Là người lớn đó
nha.”
“Phải ha, chúc mừng cậu” Thật có phần ghen tị. Tuổi trẻ thật hay. Khi cậu mười tám,
Tạ Viêm chỉ mới là cậu nhóc mười ba tuổi, ở cùng nhau, so với bây giờ đúng là vui vẻ thoải mái hơn nhiều. Thuở bé có biết bao niềm hạnh phúc dung dị sâu lắng, mà nay nghĩ tới đã thấy quá xa vời.
“Đúng rồi” Kha Lạc dường như nhớ ra điều gì đó, vô cùng trịnh trọng nói, “Tôi tên
là Kha Lạc.”
Thư Niệm bật cười: “Tôi biết mà.”
“ Chú nè, chú đang đánh trống lảng nha. Tôi đã nói rồi, thì chú phải cho tôi biết tên
chú mới đúng chứ, đây là lễ nghi xã giao cơ bản mà.”
“À” Thư Niệm mỉm cười, “Tôi tên Thư Niệm, cỡ tuổi cậu, nếu thích thì, ừm có lẽ
gọi tôi là thúc thúc nghe mới hợp.”
“ Thư thúc thúc” Kha Lạc bối rối nhíu mày, “Chắc người ta tưởng tôi cà lăm mất,
thúcthúc thúc thúc”
“Ha Bỏ đi bỏ đi, gọi thẳng tên cũng được.”
“Như vậy được sao?” Kha Lạc còn đang nghiêm túc tự hỏi.
“Tiểu Niệm!”
Thư Niệm sợ mất hồn, cuống quít xoay người, vừa thấy ngay vẻ mặt hớt hải của Tạ
Viêm.
“Thiếu gia”
“Cậu không báo tôi tiếng nào đã lén chuồn đến đây hả?” Tạ Viêm nổi cáu, giọng nói
đầy ai oán, “Có lộn không vậy, hại tôi tìm cậu dưới đó cả buổi trời”
“Xin lỗi cậu,” Thư Niệm vội đứng thẳng người, “Có chuyện gì sao?”
“ Không có,” Tạ Viêm đáp cộc lốc, “Nhưng Nhưng cậu phải luôn ở bên cạnh tôi
mới đúng chứ.”
“Xin lỗi, thiếu gia Vừa rồi tôi không cẩn thận làm dơ quần áo, nên vừa mượn đỡ bộ
khác để thay”
“Thế mà cũng không nói tôi một tiếng.” Tạ Viêm vẫn canh cánh trong lòng.
“Lúc đó cậu đang bận mà.” Thư Niệm cười khổ, “Hơn nữa, tôi sẽ xuống mau thôi,
không tới vài phút nữa.”
Tạ Viêm không biết nói sao, đành phải đùa giỡn bá đạo, quàng tay qua vai cậu, lôi
mạnh đi: “Ừ đi thôi, không được chạy đi lung tung nữa đó.”
Thư Niệm không tránh được, vừa đụng phải tay hắn thì như bị điện giật, cậu khẽ run
lên, hơi hơi co vai lại.
“Xin hỏi vị này là?” Kha Lạc thản nhiên hỏi.
Tạ Viêm lúc này mới nhận ra nơi đây còn có kẻ thứ ba, nhìn y gật đầu khách sáo, “Tạ
Viêm bên Tạ thị. Chào cậu.”
“Tôi là Kha Lạc.” Kha Lạc đứng thẳng lưng, rõ ràng so với hai người họ chẳng thấp hơn
là bao.
“À” Tạ Viêm nhớ ra tiểu thiếu gia đang là đề tài bàn tán này của Kha gia, chỉ cảm
thấy tuy rằng diện mạo xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sắc bén, không khỏi lưu tâm quan sát y.
Thư Niệm đứng ngẩn ra nhìn hai người kia giáp mặt, bắt tay, gật đầu chào hỏi, rồi
tách ra, không biết sao cậu lại liên tưởng tới cảnh trước khi bắt đầu trận đấu quyền anh mà thấy buồn cười.
Vừa quay người định đi, Kha Lạc đột nhiên giơ tay kéo cậu lại: “Này, chờ một chút.”
Tiếp đó lấy trong túi quần ra một cây bút lông, giở tay Thư Niệm ra, viết nhanh một dãy số.
“Của tôi đó.” Điệu bộ y nhe răng mỉm cười thật đúng là khiến người ta có chút kinh
động, “Phải nhớ đấy.”
“Được, cảm ơn nhiều.” Thư Niệm biết y muốn ám chỉ việc hai ngày nữa lấy lại quần
áo đã gửi đi giặt, rồi cả chuyện bồi thường cho bộ âu phục bị làm bẩn, liền gật đầu, cảm thấy đứa trẻ này thật hiểu chuyện.
Tạ Viêm lại lập tức cau mày, hồi lâu không nói năng gì, chỉ nhìn Kha Lạc đăm đăm, rồi
kéo Thư Niệm đi.
Thư Niệm nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt của mình, khẽ cười trừ.
Thiếu gia nhà cậu, làm việc luôn nhập nhằng khó đoán thế này đây.
Cậu khi xưa chỉ vì những tiểu tiết như vậy mới dám dệt nên nhiều ảo tưởng đáng
thương.
Nay đã nếm trải, đương nhiên cũng phải thấu suốt mọi chuyện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.