Bất Kỳ Đãi Đích Ái Tình

Chương 1:




Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn vốn là bá chủ của vùng đất của loài chuột, trong vòng phạm vi năm mươi dặm không có con chuột nào không biết hắn. Làm một con hạt thử (chuột màu nâu) sinh hoạt tại dã ngoại, hắn chính là một giống đực hoàn mỹ một thân cao lớn, cường tráng, kiện mỹ (khỏe đẹp). Ước chừng niên kỷ(tuổi)khoảng sáu cái bán nguyệt, đúng là thời kỳ đỉnh điểm trưởng thành của con chuột cống như hắn, một thân màu nâu trơn bóng sáng láng mà lông còn phát sáng, thân hình cao lớn khoảng 26 cm, so với giống đực bình thường răng cùng móng vuốt còn sắc bén hơn, đương nhiên còn có một đôi mắt màu đen mang theo duệ quang(ánh sáng) thâm thúy mê người, hắn là giống đực hoàn mỹ nhất cũng như có mị lực nhất của vùng. Có vô số thư thử (chuột cái) vì hắn khuynh đảo mà chủ động đưa lên cửa, bởi vậy mấy nhóm chuột cái đặc thù ở nông trường đều là thê tử của hắn vì hắn mà sinh gần một trăm lão thử, mà đứa con Ước Hàn lớn nhất của hắn đã muốn lớn khoảng ba tháng, sắp trở thành một con hạt thử giống đực trưởng thành vĩ đại, cũng là do vị thê tử đầu tiên hắn lựa chọn.
“Phụ thân, ta nghĩ muốn cùng ngươi nói chuyện…” Ước Hàn so với phụ thân nhỏ bé hơn, gương mặt trẻ tuổi đối với phụ thân nghiêm khắc có chút hơi sợ hãi, bất quá cậu vẫn cố lý dũng khí, “Ta nghĩ muốn thú An Ni làm vợ… Chính là An Ni của Cách Lâm gia tộc…”
“Ta tuyệt đối sẽ không cho phép.” Đường Nạp Đức nói chân thật đáng tin, gia tộc Uy Nhĩ Tốn của bọn họ cùng gia tộc Cách Lâm là kẻ thù truyền kiếp có ân oán vài thập niên (tuổi thọ của chuột cống bình thường khoảng trên dưới hai năm), mà chính là hắn hiện tại còn nghĩ cùng tộc trưởng của gia tộc Cách Lâm tiến hành một hồi quyết đấu sinh tử, hắn sao có thể để cho nữ nhi của đối phương trở thành con dâu của chính mình!
“Phụ thân, ngươi hãy nghe ta nói, ta cùng An Ni là thật lòng yêu nhau, ta cả đời này chỉ nghĩ muốn một thê tử là nàng!”
“Rất hoang đường! Làm người nối dõi của gia tộc Uy Nhĩ Tốn, ngươi cư nhiên chỉ cần lấy một thư thử liền thoải mãn! Một con chuột bình thường đều phải có bốn, năm thê tử, ta đối với ngươi thực thất vọng, ta hy vọng sau khi ở trận quyết đấu trở về ngươi sẽ không cùng ta nhắc tới chuyện này.”
“Phụ thân—”
Không để ý đến con, Đường Nạp Đức tao nhã mà rất nhanh lao đến trận quyết đấu dự định, ở tốc độ hắn phi thường tự tin, còn không có con chuột nhà nào có tốc độ nào phi thường siêu việt như hắn, này cũng là lý do khiến cho hắn có thể trốn thoát khỏi loài người đuổi giết nhiều lần. Chính là làm cho Uy Nhĩ Tốn thật không ngờ là, thời điểm khi hắn mang thắng lợi trở về, chờ hắn chính là tai họa diệt tộc. Vừa tiến vào nông trường, hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp, hắn thật cẩn thận đi tới gần, phát hiện có vài người phong tỏa tất cả cửa vào của hắn, hơn nữa đối với bên trong còn tung ra chất hơi gì đó…
“Thật cám ơn ngươi, bác sĩ chuyên khoa, mấy con chuột chết tiệt đó đã muốn làm ta phiền não nhiều năm rồi.” Nói chuyện chính là chủ nhân của nông trường, người này vẫn là bị hắn đùa giỡn xung quanh, hôm nay lại đặc biệt có vẻ cao hứng.
“Khẳng Đặc tiên sinh, thỉnh ngài yên tâm, khí độc này là làm cho lão thử trong vòng hai phân đều tử vong, ta tin tưởng ngài sẽ không có sự quấy rầy phiền muộn!”
Không! Người nhà của hắn! Nhân loại chết tiệt này… Hắn phải cứu thê tử cùng đứa nhỏ của hắn! Mà trong thời điểm hắn đang suy nghĩ, thân thể hắn đột nhiên bị bắt trong cái gói to trong suốt, hắn giãy dụa tứ chi dùng sức cắn xé, nhưng gói to này không có động tĩnh gì.
“Hắc, Khoa Nhĩ, nhìn xem ta bắt được gì?” Một người trong đám người nhân loại tên là Khoa Nhĩ nhìn qua cái gói to chứa hắn, tên kia đi hướng bọn Khẳng Đặc.
“Một con chuột lớn mà thôi, Uy Liêm.” Khoa Nhĩ nhìn hắn một cái lạnh lùng nói.
“Nga! Chính là con chuột chết tiệt này! Nó chính là con chuột cầm đầu!” Khẳng Đặc chỉ hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhượng ta giết hắn!”
“Hắc — đừng!” Uy Liêm ngăn lại Khẳng Đặc, rồi nói với Khoa Nhĩ: “Đây là một con lão thử phi thường hoang dại cường tráng, dùng nó thí nghiệm, so với chuột trắng nhỏ tìm hiểu một chút sẽ chết tốt nhiều lắm.”
Ánh mắt của Khoa Nhĩ nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, điều này làm cho hắn thực không thoải mái, cho dù nắm hắn cũng là một người cầm đầu, hắn trợn mắt lên mà chống đỡ. Đột nhiên, Khoa Nhĩ nở nụ cười: “Có lẽ ngươi nói đúng!”
Cứ như vậy hắn bị đưa đến tòa kiến trúc có chút kỳ quái của nhân loại, những người này đưa hắn đến nơi gọi là sở nghiên cứu, rồi mới giam hắn vào một cái ***g sắt. Đợi cho nhân loại tránh ra, hắn bắt đầu liều mạng trảo cắn ***g sắt, lão thử so với trước kia phải mạnh mẽ hơn, hắn hy vọng có thể cùng nhân loại lúc trước mà tìm một đường sống.
“Vô dụng, đây là ***g sắt, ngươi căn bản không có khả năng cắn mở.” Đây là một thanh âm dễ nghe mà thiện ý, hắn quay đầu về nhìn ngọn nguồn của âm thanh kia, chính là một con chuột trắng nhỏ nhốt cách vách hắn, đại khái chỉ dài có 11 cm, một thân lông trắng, là hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua, y một thân màu trắng tựa như tuyết trắng mùa đông, nhìn qua phi thường nhỏ, cảm giác không khác biệt lắm với đứa con Á Luân lớn khoảng một tháng của hắn. Hắn biết có một số lão thử bại hoại bị nhân hoại làm đồ chơi chăn nuôi của nhân loại, con chuột trắng nhỏ trước mắt chính là một trong những con thử bại hoại kia đi. Khinh bỉ nhìn chuột trắng nhỏ liếc mắt một cái, hắn tiếp tục cắn cắn, hắn sẽ không tin tưởng Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn sẽ không làm được chuyện gì!
“Khán, con chuột này tinh thần thật tốt!” Hai nhân loại bắt hắn tà ác cười, hắn có chút bất an gầm nhẹ, chỉ thấy người kêu Uy Liêm mở ra cửa ***g bắt hắn làm cho cơ hội chạy trốn trong nháy mắt bị biến mất, khiến cho hắn không thể động đậy.
“Nhân loại chết tiệt! Buông! Buông!” Hắn giãy dụa, nhưng không có chút tác dụng, sức lực của nhân loại hơn hắn, rồi Khoa Nhĩ kia mới lấy một cây kim tiêm đâm hắn một chút, giống như đem chất lỏng gì đó rót vào trong cơ thể hắn, mà lúc này đây hắn cảm thấy tứ chi bắt đầu như nhũn ra, ý thức dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ, mà trước khi ngất đi, hắn tựa hồ thấy được ánh mắt của con chuột trắng kia hàm chứa lệ quang trong suốt nhìn hắn… “Không thể tin tưởng được lão thử này lợi hại như vậy, cư nhiên phải gây tê hai lần.”
Nhìn nhân loại mang Đường Nạp Đức bất tỉnh hướng tới một phòng thí nghiệm khác, chuột trắng nhỏ biết được trên người Đường Nạp Đức sẽ phát sinh sự tình gì, nhưng là phải làm như thế nào đây, ở nhân loại cường đại trước mặt bọn họ bất lực, chỉ có thể nhìn đồng loại thống khổ chết đi, mặc dù hắn vẫn nhịn không được rơi một giọt nước mắt, hy vọng phụ mẫu chết đi có thể phù hộ con bọn họ đừng rơi vào cảnh ngộ như vậy…
END 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.