Bất Kỳ Đãi Đích Ái Tình

Chương 13:




Á Luân có chút khẩn trương ngơ ngác nhìn Đường Nạp Đức vẫn không nhúc nhích ở địa phương kia, nhìn qua có chút dọa người, “Đường Nạp Đức, ngươi xảy ra chuyện gì! Bọn họ đối với ngươi làm cái gì!”
Sau một lúc lâu, Đường Nạp Đức mới phản ứng lại, tuyệt vọng nhìn Á Luân, lạnh như băng nói: “Giết ta!”
“Cái gì?” Á Luân nghĩ chính mình nghe lầm.
Đường Nạp Đức nhắm mắt, thời điểm mở ra ánh mắt đã trở nên màu đỏ, trong mắt hắn thậm chí không có Á Luân, cúi đầu nhìn về phía bụng đã muốn bắt đầu mập ra, hắn oán hận dùng móng vuốt hung hăng xé rách, Á Luân nhìn thấy kinh hãi, dũng cảm quên mình chạy tới, dùng sức đè lại móng vuốt của Đường Nạp Đức đang tự hại mình, lo lắng kêu: “Đường Nạp Đức, ngươi đừng như vậy!”
“Ngươi biết cái gì!” Đường Nạp Đức dùng sức đẩy thân thể nhỏ xíu của Á Luân lập tức vứt ra ngoài, bất chấp Á Luân có hay không sẽ bị thương, nghĩ đến chính mình đã giống thư thử để một công thử khác thượng, còn muốn giống thư thử mang thai, thậm chí sau này còn có một đống ấu tử theo miệng phía sau dùng để bài tiết của mình đi ra, cảnh tượng như vậy làm cho hắn từng trận rụt rè, trong lòng tràn ngập hoàng sợ cùng hoàn toàn tuyệt vọng, hắn liều chết đem thân thể của mình đáng lên một bên của ***g sắt, hận không thể liều chết đem bụng của mình đụng xuống, cho dù phải chết hắn cũng tuyệt không theo bụng nhục nhã đến cực điểm!
“Không cần như vậy!” Vừa mới bị đẩy, làm cho Á Luân chân bị thương, y kinh hoảng mà chân hướng Đường Nạp Đức chạy tới, ý đồ ngăn lại hành vị tự hại mình của hắn.
“Cút ngay!” Đường Nạp Đức đã muốn bị tuyệt vọng cùng phẫn nộ tràn ngập, căn bản không để ý tới Á Luân, không ngừng mà dùng bụng va chạm vào song sắt rắn chắc, Á Luân xông lên ngăn cản hành vi liều mạng của hắn, hắn liền cùng Á Luân xoay đánh thành một đoàn, nhìn cổ tuyết trắng của Á Luân, hắn đỏ mắt một ngụm cắn xuống….
Ngay tại lúc Á Luân nghĩ mình sẽ bị răng nanh của Đường Nạp Đức sẽ như vậy cắn chết, đau thương nhắm hai mắt lại, nhưng là lực đạo cắn ở cổ y biến mất, đột nhiên mở to mắt, y cũng không trông cậy vào Đường Nạp Đức sẽ nhân từ thả mình, mà chết ở trong Đường Nạp Đức không phải một loại hạnh phúc sao? Nhìn về phía Đường Nạp Đức, lại phát hiện vẻ mặt thống khổ của Đường Nạp Đức bắt đầu lui về góc chết, mồ hôi lạnh từ mũi hắn chảy xuống. Hoàn toàn quên đi đau đớn trên người, Á Luân khẩn trương nhìn thân thể Đường Nạp Đức, y kinh ngạc đến ngây người nhìn dưới thân Đường Nạp Đức cư nhiên nổi lên máu loãng màu đỏ, hình như là từ cái miệng phí sau chảy ra!
“Đường Nạp Đức —- Đường Nạp Đức —-” Đường Nạp Đức chỉ cảm thấy bụng đau đớn như ở trong bụng nổi lên đống lửa, hừng hực đốt, thống khổ bắt đầu cuộn lại, nghe không rõ tiếng kêu to của Á Luân, chỉ cảm thấy nguồn sáng bên người từng chút một tiêu thất…
“Tộc trưởng, đại phu nhân sinh con…” Đường Nạp Đức mới từ bên ngoài quyết đấu thắng lợi trở về nghe tin tức ngoài ý muốn mà nheo lại ánh mắt, rồi mới nhìn thê tử đầu tiên Khải Sát Lâm. Khải Sát Lâm là mẫu thân trưởng tử đầu tiên của hắn, thân thể cũng không tốt, lần mang thai thứ nhất cũng chỉ sanh ra một đứa con là Ước Hàn, đến sau một đoạn thời gian đều không tái mang thai, hiện tại vất vả hoài thượng, cuối cùng vẫn là sanh non.
“Khải Sát Lâm, thân thể của ngươi cảm giác thế nào?” Đường Nạp Đức dùng tới trạng thái tốt nhất của mình hỏi Khải Sát Lâm sắc mặt tái nhợt, đó là một mỹ nữ nhu nhược, thân mình nhỏ yếu có vẻ gọn gàng, nhưng là trong thế giới lão thử cạnh tranh kịch liệt lại không được hoan nghênh, trong lòng Khải Sát Lâm rất rõ ràng nếu không có đám hỏi của gia tộc, Đường Nạp Đức tuyệt đối sẽ không thú về người nhiều bệnh nhu nhược như mình. Trong ánh mắt xinh đẹp của Khải Sát Lâm hàm chứ nước mắt nhìn về trượng phu anh tuấn mà cao lớn: “Đứa nhỏ… Đã không có…”
Đường Nạp Đưc trong khoảng thời gian ngắn cũng không an ủi thê tử của mình, chính là tùy ý nói: “Sẽ lại có…”
Khải Sát Lâm lại có vẻ đau thương hơn, nàng bất quá là thể tử thứ nhất của Đường Nạp Đức, mặc dù là thê tử đầu tiên, nhưng là thân thể suy nhược khiến cho địa vị trong gia tộc sớm ngập nguy cơ, nếu không phải thế lực nhà mẹ đẻ, nàng sớm đã là bị hạ xuống chức thê tử chính thức, nhưng là yêu Đường Nạp Đức, khát vọng có đứa nhỏ của hắn, lần đầu tiên hoài thai cũng chỉ có một hài tử, không chỉ bị thư thử của hắn khinh bỉ, càng hơn là không thể có nhiều đứa nhỏ cùng Đường Nạp Đức, mà lúc này đây thật vất vả hoài thượng lại bị sinh non…
Nhưng là để ý chỉ có nàng, Đường Nạp Đức căn bản không cần, chính mình ở trong mắt hắn trừ bỏ công cụ duy trì quan hệ bên nhà mẹ đẻ, chỉ sợ cái gì cũng không đúng… Bi ai vô hạn nói: “Đường Nạp Đức, ngươi căn bản không rõ… Có lẽ ngươi vĩnh viễn sẽ không minh bạch… Bởi vì ngươi chưa bao giờ biết yêu…”
Đường Nạp Đức quả thật không hiểu, đối với một con hùng thử mà nói, đứa nhỏ càng nhiều càng tốt, có đứa nhỏ không có hắn trong lòng cũng không sao, nhưng là nếu không có, bọn họ sẽ có năng lực như vậy? Cái đó và yêu có quan hệ cái gì? Cõ lẽ như lời Khải Sát Lâm, hắn có lẽ vĩnh viễn cũng không được loại cảm tình mạc danh kỳ diệu của Khải Sát Lâm.
Mà thân thể suy nhược của Khải Sát Lâm ở sau ba ngày sinh non cũng vĩnh biệt cõi đời, sau đó hắn nghe một thê tử nói Khải Sát Lâm căn bản không thích hợp tái mang thai, chính là muốn vứt bỏ tính mệnh để hắn có thêm đứa nhỏ mà thôi, hắn hỏi thê tử kia: “Vì cái gì? Nàng đã muốn có một đứa nhỏ, đương nhiên là bảo mệnh trọng yếu hơn.” Thê tử kia nhìn hắn một cái, trong mắt lộ ra lệ quang giống như Khải Sát Lâm, nhẹ nhàng nói: “Đường Nạp Đức, ngươi sẽ không hiểu được… Ngươi chưa từng có yêu…”
Hắn chán ghét cái cảm giác lẻ loi bị phân biệt, hắn là Đường Nạp Đức Uy Nhĩ Tốn, thế giới này có chuyện tình gì hắn không hiểu? Cái gì yêu? Bất quá là kẻ yếu dùng để an ủi mình thôi!
END 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.