Sau khi rời khỏi Tam vương phủ, Lục gia còn đi nghe hát rồi mới trở về phủ đệ của mình, vừa chuẩn bị vào cửa đã bắt gặp một nam tử vận thanh y đang đứng chờ.
Thanh Trúc tiêu sái bước lại gần, thần tình lộ rõ vẻ lo lắng.
Triệu Dật cười tươi: “Không phải ngươi nhớ ta quá đấy chứ? Chẳng phải hôm qua chúng ta vừa gặp?” rồi hướng thị vệ nghiêm mặt nói: “Khách quí tới thăm sao không mời vào. Thanh Trúc, chúng ta đi”. Dứt lời liền nắm tay nam tử kéo đi.
Thanh Trúc lập tức vung tay ra, khẽ phủi ống tay áo như bị vết bẩn bám vào, “Vương gia, thỉnh tự trọng”.
“Ngươi……” Triệu Dật phẫn uất cắn môi, hốc mắt bắt đầu đỏ ửng lên. Không hiểu hôm nay là ngày quái quỷ gì mà hắn toàn chọc phải ổ kiến lửa, đặc biệt là Thanh Trúc này, tại sao hắn ghét ta thế?
“Ngươi khóc” Nam tử hơi sửng sốt.
“Không, có việc thì vào còn không thì cút cho ta.” Tiểu vương gia hậm hực vung vẩy thẳng đường ta phóng.
Phòng khách, Triệu Dật chậm rãi bưng trà uống, lắc đầu: “Hương vị thật tồi.”
“Nếu vương gia không chê trà ở Phượng Lai Nghi, thỉnh hôm nào ta……”
“Có chuyện gì cứ nói, không cần khách sáo.”
“Ta muốn hỏi về tiểu chất…… Hắn……”
Triệu Dật nhịn không nổi tuôn ra một tràng: “Hắn mới được Tam ca mang về hôm qua, hôm nay ngươi đã vội lo lắng? Ngươi yên tâm, Lưu Ly rất ổn. Tam ca chưa có ăn không những vậy còn dạy hắn viết chữ, bóc tôm đút cơm cho hắn, đem tất cả đống thị tẩm giải tán hết. Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngươi không phải bận lòng.”
“Một khi đã thế, Thanh Trúc cũng an tâm. Đa tạ vương gia.” Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần.”
“Vậy Thanh Trúc xin cáo từ.” Nói xong nam tử đứng lên.
“Đứng lại.” Triệu Dật bật dậy quát.
“Chuyện gì?”
“Ngươi… cứ thế mà đi sao?”
“À, để cảm tạ vương gia, Thanh Trúc sẽ đưa vài mĩ nhân tới, mời ngài lựa chọn.”
Lục gia phẫn nộ nói: “Đúng là ta mê giai nhân nhưng chẳng nhẽ trong mắt ngươi ta là loại chỉ biết thỏa mãn giao hoan thôi ư?”
“Thanh Trúc không dám.”
“Hừ, xem bộ cái gì ngươi cũng dám…. Hay đem chính bản thân ngươi tới tặng ta.”
“Vương gia, Thanh Trúc không bán thân.”
“Ai, không bán thân? Ngươi định thanh cao ở đâu? Nếu không bán thân thì mở kỹ viện này ra làm gì?”
“Vương gia đã cho rằng vậy Thanh Trúc cũng không nhiều lời nữa. Ta chỉ là một tiện dân thanh cao.” Thanh y nam tử nắm chặt tay nghiêm giọng nói.
“Đêm nay ngươi hãy hầu hạ ta.”
“Năm nay ta đã hai mươi tám song vẫn nhận được sự ưu ái của vương gia, thực phi thường cảm kích.”
“Hừ, chi bằng thể hiện bằng hành động đi.” Dứt lời, Triệu Dật lập tức lôi nam tử hướng vào tẩm thất, trên mặt tràn đầy vẻ giận dỗi.
Thanh Trúc cũng vô cùng phẫn hận, khí thế cao ngạo tỏa ra giờ phút này càng lớn, khiến người ta không thể phạm.
Triệu Dật đè nam tử lên giường, hung hăng hôn đôi môi đỏ làm hắn ngày đêm mơ ước, mãnh liệt hút sạch như muốn đem người dưới thân nuốt hết vào bụng. Trong miệng toàn bộ được bao phủ bởi hương vị ngọt ngào của nam tử kia. Hắn từ từ giảm lực đạo, chiếc lưỡi nhẹ nhàng câu dẫn, ôn nhu mút lấy cho đến khi không thở nổi nữa.
Hai người hổn hển nhìn nhau yên lặng, thật lâu sau Thanh Trúc mới cất lời: “Là… lần đầu tiên của ta… Ngươi tin không?”
“Ta tin.” Triệu Dật nghiêm túc đáp.
Cuối cùng, nụ cười tươi cũng hé nở.
Hắn ôn nhu cởi bỏ thanh y của nam tử, hôn lên thù du nhỏ xinh trước mắt. Thanh Trúc đột nhiên bị kích thích khoái cảm, từ đôi môi hồng nhuận khẽ truyền ra thanh âm rên rỉ, không khí khẽ vờn quanh chơi đùa.
Triệu Dật xoa nắm phân thân kia, đợi bạch trọc phóng ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay bôi đầy nhuận hoạt sáp tiến vào trong. Thấy ái nhân nhíu mày khó chịu, hắn lại cúi đầu hôn nhằm phân tán sự chú ý. Chờ nhuận hoạt trơn ướt, hắn từng chút từng chút một cẩn thận tiến nhập, rốt cuộc cũng thuận lợi ra vào.
Cơn mây mưa qua đi, tiểu vương gia thỏa mãn ôm nam tử nằm nghỉ. Vừa thấy ái nhân mở mắt liền hỏi han dồn dập:
“Thanh Trúc, ngươi tỉnh? Có đau không?”
“Thanh Trúc, khi nãy ngươi thật sự rất khả ái, vũ mị. Nếu không vì lo lắng cho lần đầu tiên của ngươi, ta còn muốn thêm nhiều lần nữa.”
“Thanh Trúc, ngươi……”
Nam tử bực dọc ngắt lời: “Im lặng đi, ồn ào quá.”
Tiểu Dật ủy khuất tiến sát nam tử, mếu máo nói: “Thanh Trúc, ngươi coi ta là dạng người gì?”
“Vương gia là thiên chi kiêu tử, tất nhiên là nhân trung chi long.”
“Thanh Trúc, chúng ta đã có quan hệ thân mật như vậy, sao ngươi vẫn khách khí thế?”
“Ngươi có quan hệ thân mật ở Phượng Lai Nghi các còn ít quá chăng?”
Ha ha ha! Nguyên lai là ghen tị! Triệu Dật mới nghĩ thôi đã sảng khoái vô cùng tận. Hắn lập tức hướng thẳng nam tử, giơ tay thề: “Ta, Triệu Dật thề với trời đất, đối Thanh Trúc hảo hảo không thể hảo hơn, tuy vẫn cật hát ngoạn nhạc nhưng tuyệt đối không rờ đến hoa thiên tửu địa, từ bỏ Thanh Trúc ai cũng không chạm vào. Nếu không tuân, Triệu Dật ra nhất định……” Nói tới đây, kẻ phát thệ đột ngột dừng lại nhìn đối phương thắc mắc: “Sao ngươi không có cản ta, cỡ như bịt miệng cấm ta thề độc?”
“Thật ngóng ngươi nói nốt vế còn thiếu.” Ái nhân lạnh lùng cười.
“… Nếu không tuân theo sẽ bị thiên lôi trừng trị, chết không toàn thây, sinh ra nhi tử không có cúc hoa! Thế nào, đủ độc chưa?”
“Không hợp tiêu chuẩn!” Dù nói thế nhưng “nàng” vẫn là mỉm cười hài lòng.
Thấy Thanh Trúc khép mắt chuẩn bị ngủ, Triệu Dật bèn lay vai hắn: “Quá trưa rồi, dùng bữa rồi ngủ tiếp.”
“Mệt, tỉnh dậy mới ăn.”
“Được rồi, vậy chúng ta ngủ thêm chút.” Lục gia ôm ái nhân nhập mộng đẹp.
Những ngày kế tiếp, theo Triệu Dật chính là cuộc sống nơi chốn thần tiên mà hắn mơ ước. Tuy rằng giọng điệu Thanh Trúc vẫn lạnh nhạt song cử chỉ ân cần dịu dàng thì không lẫn vào đâu nổi, điều này khiến hắn phi thường phi thường sung sướng, thật sung sướng phi thường phi thường.
Bên này coi như chàng an thiếp ổn, chúng ta mau tới Tam vương phủ coi động tĩnh đôi kia.
Tiểu bảo bối đang ở hoa viên đào một hố nhỏ, người đầy bùn đất, nhân lúc Tam vương gia thượng triều liền bắt tay trồng cây gây rừng, nhầm nhầm, trồng hoa chăm cỏ. Dĩ nhiên cũng Phúc bá bên cạnh giúp đỡ.
“Ly nhi, tới ăn sáng đi.”
“Phúc gia gia, Ly nhi không đói, Ly nhi trồng hoa đợi vương gia trở về.”
Người quản gia già đứng một bên cười bất đắc dĩ.
“Đang ngóng ta sao?” Triệu Tử Lamchậm rãi tiêu sái tiến lại gần từ hành lang.
“Vương gia” Lưu Ly hấp tấp buông chiếc xẻng trong tay, hướng đến thân ảnh phong khinh vân đạm.
“Không phải dặn ngươi đợi ta sao? Ngươi xem xem, dính đầy bùn là bùn, nhanh rửa tay rồi đi ăn.” Triệu Tử Lam ôm lấy hài tử, trông qua bàn tay nhỏ lấm lem.
Sau giờ tảo thiện là tới giờ múa bút. Lưu Ly nào có học nhiều, chỉ mới biết viết Triệu Tử Lam thôi nhưng có vẻ luyện rất rất rất cần mẫn nên nhìn ba chữ này cũng ra vẻ quyên lệ thanh tú lắm.
“Hôm nay, vi phu dạy ba chữ tiếp theo, Ta Yêu Ngươi.”
Hài tử viết chán ba chữ liền ngẩng đầu hỏi con người đang ngồi thoải mái đọc sách: “Vương gia, lúc nào chúng ta đi trồng hoa?”
“Muốn chơi à? Nhanh viết thêm sẽ được đi.”
Cái đầu nhỏ lại gục xuống, chăm chú chăm chú.
Phúc quản gia đến bên chủ tử, cúi thấp người bẩm báo: “Vương gia, Ngũ vương gia tới.”
Tử Lam lười biếng ngồi dậy, dặn dò bảo bối: “Ta có việc, ngươi luyện rồi chút nữa cùng Phúc gia gia chơi, ta lập tức sẽ quay lại. Phải thật ngoan, nghe không?”
“Hảo, sẽ ngoan ngoan.” Hài tử tự giác hôn lên má Tử Lam.
Triệu Tuyên ngồi nghiêm nghị tại khách thính, thái độ đồng dạng diện vô biểu tình. Một khuôn mặt mang đường nét thâm thúy, mày kiếm nhập tấn, sống mũi thẳng cao, môi mỏng mím chặt, mắt tựa kiếm tinh.
“Ngũ vương gia, thỉnh dùng trà.” Thanh La khẽ đặt chén trà trước mặt Triệu Tuyên. Hắn vốn là người trong đám thị tẩm bị giải tán, sau đó tự nguyện lưu lại vương phủ làm việc.
Ngũ gia nâng chén trà lên uống liền phát hiện một lỗ hổng nhỏ trong đó.
“Đổi.” Hắn thản nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Thanh La đang chuẩn bị lui xuống, nghe Ngũ gia phun ra một chữ lại tiến đến gần, ngạc nhiên không rõ ý tứ của hắn.
“Đổi cái gì ạ?”
“Trà.”
“Trà hảo vậy sao phải đổi.”
“Chén.”
“Cái chén làm sao?”
“Khuyết.”
“Khuyết thì làm sao?” Thanh La nâng chén trà lên ngó nghiêng một hồi, không hiểu vị vương gia này ăn nhầm phải thứ gì. Thực chẳng ưa nổi, mất hứng quá đi mất!
Gân xanh trên trán Triệu Tuyên nổi đầy, báo động cấp cực kỳ nguy hiểm.
“Ha ha ha, Ngũ đệ, sao lại sinh khí với tiểu hài tử thế? Không giống phong phạm của ngươi thường ngày a! Năm đó trước mặt cả văn võ bá quan trong triều, sứ giả bọn man di khi dễ ngươi ngươi cũng không phát nộ mà tại sao hôm nay dễ dàng sinh khí vậy?” Lão Tam từ ngoài cửa đi vào cười ha hả.
“Tam ca, ta không hề.” Hắn có chút lúng túng như tiểu hài tử.
Triệu Tử Lam vỗ vai Thanh La nói: “Ngươi còn chưa đi sao? Đừng so đo cùng hắn, Ngũ đệ là thế, chỉ người thân mới có thể tiếp xúc được.”
“Đã hiểu.” Thanh La hướng Ngũ vương gia làm mặt quỷ trêu chọc.
“Tam ca, hạ nhân của ngươi một thân toàn mùi chi phấn.”
Lão huynh kéo lão đệ ngồi xuống giải thích: “Hắn vốn là thị tẩm của ta song ta đã giải tán hết, hiện tại hắn ở lại phủ làm việc.”
“Tam ca, người đối hạ nhân thật tốt.”
“Phải không? Hôm nay đến tìm ta có việc gì?”
“Nga, không có. Chẳng qua lâu ngày không gặp nên muốn tới thăm ngươi thôi.”
“Vậy mới giống ngươi trước đây, chạy vòng vòng quanh ta a.”
“Tam ca, chúng ta tới thư phòng nói chuyện.” Bình thường Triệu Tuyên là loại nhân lạnh lùng nhưng lại vô sùng bái lão huynh, dứt lời liền phăm phăm lôi Tử Lam vào thư phòng.
Lưu Ly không thấy ở phòng, Triệu Tử Lam thầm nghĩ: Tiểu hài tử này, nghịch ngợm quá! Ta vừa chân trước chân sau rời khỏi hắn đã nhảy tót đi, không biết có phải lại tới hoa viên đào hố. Nghĩ đến đây thực không nén nổi cười.
“Tam ca, gặp chuyện vui gì à?”
“Không có chuyện gì.” Tử Lam ngồi xuống bàn, cầm tờ giấy bảo bối luyện chữ lên xem.
“Triệu Tuyên cũng cầm một tờ khác, đánh giá: Ai viết vậy? Kỳ cục thế, mà có người cả gan lén lút vào phòng ngươi dùng giấy bút? Tam ca, ngươi đối hạ nhân thực tốt.”
“Không phải do hạ nhân viết……” Tử Lam thản nhiên trả lời, biểu tình lộ rõ vẻ sủng nịch.
“Vương gia” Thanh âm thanh thúy truyền đến, Lưu Ly chạy tới bên Triệu Tử Lam, như thói quen nhanh chóng tọa tại đôi đùi ngọc, tự nhiên cầm bút lông viết nốt. Coi Ngũ vương gia kiêu hùng kia chẳng ra ngô ra khoai gì sất. Ta luyện chữ a.
Tam vương gia ôn nhu ôm hài tử, cười sảng khoái.
“Tiểu tư này? Sao lại *** đãng như vậy. Tưởng Tam ca ta là ai mà thỏa mái ngồi vào?” Triệu Tuyên định kéo đứa nhỏ xuống song nhanh chóng bị ca ca đình chỉ. ngôn tình hài
“Ngũ đệ chớ nói lung tung, Ly nhi là bảo bối của ta, là tẩu tẩu của ngươi.”
“Tam ca, nam nhân cùng nam nhân đâu có khả năng!”
Lưu Ly mở to đôi mắt xinh đẹp, ngây ngốc nhìn tới nhìn lui giữa hai huynh đệ.
“Vương gia……” Thanh âm thanh thúy bắt đầu run rẩy.
Triệu Tử Lam lập tức lớn giọng: “Bảo bối đừng tin hắn, vương gia rất yêu ngươi nga, ngũ đệ ta vẫn là tiểu xử nam nên hắn không hiểu, ngươi đừng để ý.”
“Tam ca……” Triệu Tuyên bị chọc đúng điểm yếu, mặt đột biến đỏ bừng bừng, hai tay trở nên thừa thãi.
Thanh La mới bước vào, trông cảnh tượng trước mắt, cố gắng nín cười: “Vương gia, cơm đã chuẩn bị xong.”
“Ân, mang thêm một đôi oản khoái.”
“Vâng, Thanh La cáo lui.”
“Thanh La ca ca.” Tiểu Lưu Ly nhảy phốc khỏi người Triệu Tử Lam, đuổi theo thiếu niên.
“Thanh La ca ca, ngươi còn nhớ ta không?” Thanh La không đáp, mặc kệ hài tử lon ton đi cạnh mình đến trù phòng.
“Thanh La ca ca”
“Ai là ca ca của ngươi! Ra ngoài ra ngoài! Nếu vương gia biết ta lại bị mắng.”
“Sẽ không, Thanh La ca ca giúp việc ở trù phòng sao? Ly nhi phụ ngươi nhé!”
“Ai muốn ngươi phụ a, giảm bớt phiền phức cho ta đi.”
“Thanh La ca ca.” Tiểu Ly nhi ủy khuất xoắn quẩy ngón tay.
Ầy, nhìn bộ dạng tiểu hài tử đáng thương hắn thật không nỡ trút sinh khí xuống, bất đắc dĩ hứa hẹn: “Tốt lắm tốt lắm, ta có việc phải làm. Ngươi cứ đi trước, ta xong việc sẽ cùng ngươi chơi.”
“Để Ly nhi phụ ngươi một tay.” Thần tình hài tử bừng sáng.
“Không được, sẽ bị vương gia mắng a.” Hắn thì thầm.
“Thanh La ca ca, nguơi nói cái gì thế?” Lưu Ly níu ống tay áo đối phương thắc mắc.
“Không nói gì hết, ngươi mau ăn cơm, ta cũng ăn cơm rồi sau đó cùng ngươi chơi.”
“Thanh La ca ca, ngươi nói thực? Chúng ta ngoéo tay đảm bảo.”
Ầy, tầm thường quá! Hắn vươn tay móc đồng ý.
Bữa trưa, ba người cùng ngồi ăn, Lưu Ly gục mặt vào bát cơm. Triệu Tuyên thấy vậy bèn đối lão huynh lắc đầu: “Tam ca, thị tẩm của ngươi thật không có phép tắc.”
Triêụ Lam Tử lấy hạt gạo dính ở mép hài tử, dịu dàng xoa đầu hắn: “Phải không?” rồi lại gắp thêm thức ăn, “Bảo bối, đừng ăn mỗi cơm vậy, thêm thức ăn nhé! Thích tôm không? Để ta giúp ngươi lột vỏ.”
“Vương gia, ta no rồi.”
“Ăn ít thế sẽ nhanh đói a!” Bảo mẫu nhẫn nại dỗ dành, “Ăn nhiều chút nga.”
Lưu Ly cúi đầu, bắt đầu làm nũng: “Thanh La ca ca bảo nếu ta ăn xong sẽ chơi với ta, giờ ta ăn xong rồi.”
“Chắc Thanh La cũng chưa ăn xong đâu! Ngoan, thêm ít nữa.” Dứt lời liền bế xốc đứa nhỏ ngồi lên đùi mình, dụ khị đút cho ăn.
Lưu Ly ăn được mấy miếng lại cật lực từ chối, Tử Lam đành buông hắn ra.
Hài tử vừa chạy được vài bước bỗng nhớ đến chuyện gì lập tức quay lại, níu ống tay áo Triệu Tử Lam, “Vương gia, Ly nhi đi chơi một lát thôi, Ly nhi sẽ về nhanh cùng vương gia trồng hoa.”
“Ân.”
Ly nhi nhảy chân sáo ra khỏi phòng.
“Tam ca, ngươi phi thường sủng hắn?”
“Không thể sao?”
Triệu Tuyên câm nín trước câu hỏi vặn lời thản nhiên, còn mỗi cách cắm cúi dùng bữa.
Thanh La ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở trù phòng, tay cầm bát cơm nhỏ, trên bàn chỉ có hai đĩa thức ăn đàm đạm. Dù đặt trong khung cảnh đơn sơ như thế song biểu tình của hắn vẫn dị thường tiêu diêu tự tại, toàn thân tỏa ra mị lực không thể cưỡng lại, khuôn mặt thanh cao điểm nụ cười tựa bông hoa khẽ hé nở khiến người khác có cảm giác vân đạm phong khinh
Lưu Ly ngồi xuống phía đối diện, đôi mắt hắc bạch phân minh mở lớn ngây ngốc nhìn Thanh La cười cười.
Thanh La tinh tế quan sát hài tử, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu thầm nghĩ: “Rõ là Tiểu Bạch ngốc.” Hắn từ tốn dùng bữa rồi chậm rãi đem bát đũa hạ nhân vừa mang đến từ bên Vương gia bỏ vào chậu nước chuẩn bị rửa, mặc kệ hài tử ngó tới ngó lui mình.
“Thanh La ca ca, để ta giúp ngươi.”
Đi đi, ngươi không làm được đâu?
“Ngươi dạy Ly nhi, Ly nhi sẽ học.”
Thanh La suy nghĩ một hồi mới nói: “Tiểu Ly nhi, ta sẽ dạy ngươi cách rửa bát nhưng ngươi không được kể cho vương gia nghe rằng hôm nay ngươi giúp ta.”
Hài tử cao hứng gật mạnh đầu.
Lúc sau, tại trù phòng, thiếu niên mang phong phạm vân đạm phong khinh( đã miêu tả đoạn trên) vừa ăn cơm vừa chỉ huy hài tử cười ngây ngốc(cũng đã miêu tả ở đoạn trên) đang ngồi xổm, chăm chỉ rửa bát. Mỗi khi được ra lệnh mới, Lưu Ly lại vô cùng vui vẻ nên chỉ chốc lát bát đĩa đã sáng bóng.
Người làm việc rất hăng say, kẻ chỉ điểm rất khoan khoái nên không ngờ có người đang quan sát bọn họ. Thanh La chẳng thể nào ngờ vị vương gia cao quí lại đến đây, một chút phòng bị cũng không có. Thêm Lưu Ly hứng khởi bổ nhào vào lòng Tử Lam, kéo hắn đến chồng bát khoe khoang, “Ngươi xem, Ly nhi rửa sạch không?”
Thanh La vỗ trán thở dài, ầy, ban nãy mới dặn đừng đem kể mà bây giờ đã quên, đầu để làm gì không biết
Triệu Tử Lam gật gù khen ngợi, hôn nhẹ lên trán hài tử.:” Sạch lắm, bảo bối giỏi a!”
Trong lúc Thanh La còn lúng túng không rõ phải mở lời thế nào thì Triệu Tử Lam đối hắn nói: “Nếu Ly nhi muốn giúp ngươi vậy cứ để hắn giúp nhưng nhớ đừng cho hắn nghịch lửa, nghịch đao.”
“Dạ.”
“Không cần câu nệ lễ nghĩa, chúng ta cũng coi là chỗ thâm giao. Kỳ thực ngươi có thể lưu lại với tư cách khách nhân, không nhất phải tới trù phòng.”
“Thanh La đang rảnh rỗi cũng muốn tìm việc để làm.”
“Được rồi, ta hơi mệt.” Tử Lam xoa đầu bảo bối, “Đừng ở đây lâu quá, vương gia sẽ rất nhớ ngươi nga, nhớ về sớm ngủ trưa.”
Lưu Ly đáp ứng xong lại tích cực tẩy rửa đống bát đĩa.
Triệu Tuyên đứng ở tại ngay từ đầu, đợi lão huynh đi khỏi mới tiêu sái đến gần thiếu niên, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi lạnh lùng cười, “Lá gan ngươi quả to, dám sai khiến chủ tử làm việc.”
“Dạ, là lá gan Thanh La rất to.” Thanh La bình thản gằn rõ từng tiếng đáp trả.
Khuôn mặt tuấn mỹ băng tảng của lão Ngũ đột biến phi thường u lãnh, toàn thân tỏa ra một trận hàn khí, biểu tình trở nên vô cùng đáng sợ. Hắn không muốn sinh khí với loại người như thiếu niên này, nghĩ vậy bèn xoay ngươi rời đi.
Chờ Triệu Tuyên khuất bóng, Thanh La liền ngồi phịch xuống ghế thở phì phò, một tay quạt quạt cho bớt nóng. Lưu Ly thấy thế bèn mon men đến cạnh hỏi thăm: “Thanh La ca ca, ngươi không vui à? Hay là Ly nhi kể cho ngươi chuyện xưa mà hôm qua ta vừa nghe nhé, là chuyện Ngu Công di sơn, vương gia nói……”
Vốn trong mình đã phát hỏa cộng thêm kẻ ngốc bên cạnh luyên thuyên, Thanh La nhịn không nổi chặn lời: “Ly nhi, tại sao vương gia thích ngươi thế?”
Lưu Ly tựa hồ có hơi giật mình khi bị hỏi đảo. Hắn ngó lên nóc nhà suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
“Chẳng nhẽ làn thân thể ngươi mê người? Ách… Tiểu Ly nhi, không bằng cho ta ăn thử xem.” Dứt lời Thanh La xông đến cưỡng hôn.
Hài tử cả kinh, vội vàng lấy tay bụm chặt miệng mình, phản xạ như cái trống bỏi, “Không thể cho ngươi a, vương gia sẽ rất tức giận.” sau đó nhanh như chớp biến mất dạng.
Thư phòng, bắt gặp vương gia đang nằm ngủ ngon lành ở chiếc ghế dài quen thuộc đằng sau chiếc bàn đọc, Lưu Ly ngừng chạy nháo, rón rén tới gần khai hai tay Triệu Tử Lam, chậm rãi tiến vào trong ***g ngực hắn, không quên kéo tay hắn phủ tại thắt lưng mình. Chuỗi hành động chuẩn bị ngủ trưa kết thúc bằng nụ hôn vào hai bên má như đã quy định, hài tử yên lặng nhập mộng đẹp. Triệu Tử Lam cũng chưa có ngủ say, đợi bảo bối vùi đầu vào lòng, hắn nhẹ nhàng gia tăng lực ôm, đôi môi không khỏi nhếch lên vẻ hài lòng.
Triệu Tuyên nhìn khung cảnh yên bình ấy bỗng nhiên mơ hồ nhận thấy hạnh phúc. Hắn hiểu rằng tiểu hài tử kia là bảo vật vô cùng quan trọng với lão huynh của mình, ừ, mà đúng thôi, tiểu hài tử xứng đáng được vậy.
Triệu Tuyên là một con người cực đoan, hắn chỉ có hai trạng thái biểu cảm dành cho hai loại người hắn yêu và hận, còn đối dạng thứ ba thì còn mỗi lãnh đạm. Người hắn duy nhất yêu thương là Triệu Tử Lam, là sự kính yêu cùng sùng bái vô biên. Và tới hôm nay hắn mới thông, rằng yêu ai yêu cả đường đi lối về, nghĩ đến đây thật không tránh khỏi cười khổ.
Phượng Lai Nghi các, lão Lục vừa tiến vào liền bị thập diện mai phục bởi bầy oanh oanh yến yến. Ầy, nếu là ngày xưa thì dễ dàng rồi, giờ đây anh đã gia nhập hội Phu Ái kiêm Kinh Thê, nhất lại thê tử đang từ lầu trên lạnh lùng liếc hắn.
“Tất cả các người buông ra hết cho ta.” Bình thường Triệu Dật vẫn lả lướt nên dù hiện tại nghiêm giọng quát cũng chẳng ai sợ. Chật vật mãi, cuối cùng cũng lết được về phòng, nhưng thê lại thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng mất rồi.
“Hảo Thanh Trúc, mau mở cửa cho ta.”
“Đám nha đầu kia giành nhau đợi ngươi làm khách quí đưa vào phòng trong.” Ngữ điệu ôn hòa truyền ra.
“Ta đâu có ý với bọn họ. Thanh Trúc, ngươi mau mở cửa, ta có việc thật sự! Tuyệt đối không phải đến ăn đậu hủ đâu! Thật sự!”
“Nói dối ít thôi!”
“Ta mang ngươi đi gặp Lưu Ly.”
Cửa lập tức mở toang, Thanh Trúc bộ dạng tươi cười kéo Triệu Dật vào trong. Cổ họng vi phu có chút đăng đắng.
“Dật, Ly nhi ổn chứ?”
“Rất ổn đằng khác. Ngũ ca hiếm khi rảnh rỗi hôm nay tới chơi nên Tam ca bảo ta mang ngươi đến uống rượu cùng.”
“Thật sao? Nam tử thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tam vương gia cũng không phải là người không biết thông tình đạt lý.”
Thanh Trúc đang vui mừng nên không hề để ý xung quanh, lúc sau mới phát hiện có một kẻ biểu tình rầu rĩ ngồi cạnh. Hắn nhẹ nhàng chạm tay Lục vương gia ân cần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Dật giận dỗi quay đi chỗ khác, không thèm trả lời.
Thanh Trúc chủ động xích lại gần, an ủi bằng cách hôn lên môi tiểu vương gia. Đôi cánh hoa hồng nhuận chậm rãi khiêu khích dục vọng, đem chiếc lưỡi mang phiến tình tiến vào trong miệng đối phương, quấn lấy. Triệu Dật ban đầu không nhúc nhích nhưng cuối cùng nhịn không nổi tư thế bị động bèn lập tức phản ứng lại. Hắn ôm chặt nam tử, cố gắng cắn mút thật sâu, tận hưởng hương vị ngọt ngào thần tiên, thêm chút ôn nhu, thêm chút thô bạo mãi đến khi đôi cánh hoa đỏ sưng lên mới nuối tiếc rời khỏi.
“Thanh Trúc, sau này đừng cho đám nữ nhân chạm vào ta nữa. Ta ghét bọn họ, chỉ thích mỗi mình ngươi thôi. Vì ngươi ta có thể sửa đổi bất cứ chuyện gì, đừng nghi ngờ ta, Thanh Trúc. Ta thực sự thích ngươi, cầu ngươi đừng bỏ mặc ta……”
Nam tử mặt mày bỗng đỏ ửng cả lên, khẽ cười gật đầu đáp ứng.
“Dật, thắt lưng ta đau.”
Triệu Dật vừa nghe xong lập tức hoảng hồn, vội vàng xoa bóp song trong lòng không tránh được một phen đắc ý. Ai da, bộ dạng quyến rũ này của ái nhân ở trên thế giới này độc mỗi ta có thể thưởng thức.
“Thanh Trúc, đêm này không thể được à……”
“Không thể. Thanh Trúc thư thái ngả vào lòng Triệu Dật, kiên định phủ quyết”
“Vì cái gì a?” Vi phu làm vẻ đau khổ.
“Bởi vì ta còn đau.” Nói xong, màu đỏ như quả cà chua chín lại nhanh chóng bao phủ khuôn mặt thanh tú.
“Hôm nay ta sẽ dùng miệng giúp ngươi giải quyết.”
Thanh Trúc gõ mạnh một phát vào đầu kẻ vừa phát ngôn, mắng: ” Cần giải quyết chính là ngươi ấy! Ngốc tử!!” khiến tiểu vương gia thè lưỡi nháo nhào.
“Dật, cơ bản ta vẫn là lão bản thanh lâu. Ta……” nam tử đứng dậy rót một chén trà, sự buồn rầu hiện hiện rõ trên gương mặt.
“Ngươi là ngươi! Ta mặc kệ!” Triệu Dật tức khắc cắt lời, từ đằng sau vòng tay tới ôm lấy hắn, “Ta không muốn ngươi rời ta, cùng lắm là vứt bỏ ngôi vị hoàng tử, đi làm quy công!”
Hắn nén tiếng cười lại, giả bộ tức giận, “Sao thế! Ngươi muốn làm kẻ ăn bám hại ta cả đời dưỡng ngươi a?”
“Vậy ngươi nguyện ý theo ta hồi phủ?” Lục vương gia hớn hở hỏi ngược, hai chiếc má lúm đầu tiền đáng yêu xuất hiện nơi khóe miệng.
Nam tử do dự rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thanh Trúc…….”
“Ngươi vừa mới bảo không cần làm hoàng tử sao? Thế chịu theo ta không?”
“Có!”
“Không hỏi xem ta mang ngươi tới chỗ nào sao? Có thể ta sẽ mang ngươi đi bán a!”
“Ta sẽ không bao giờ sống phóng túng nữa, ta sẽ còn nuôi ngươi, tuyệt không để ngươi đem bán.” Vi phu vỗ vỗ vào ngực dõng dạc tuyên bố.
“Kỳ thực hai năm nay ở Tô Châu ta có phát triển kinh doanh chút tơ lụa nên cuộc sống của hai ta không thành vấn đề song không thể cấp ngươi mặc cẩm y ăn ngọc thực…….”
“Chỉ cần mỗi ngày được ở cạnh ngươi thì cái khác đều chẳng quan trọng.” Tiểu Dật nhà chúng ta đang tưởng tưởng cuộc sống thần tiên ở chốn trần gian ngoác mồm không khép lại nổi.
“Đừng cười ngốc nữa.” Thanh Trúc dùng ngón trỏ điểm lên trán vi phu, “Phải một tháng nữa, đợi ta giải quyết công việc bên Phượng Lai Nghi các rồi còn xem Ly nhi…. Nếu hắn sống không tốt ta sẽ dẫn hắn đi, việc này ngươi nhất định phải giúp ta.”
“Không thành vấn đề, chất tử của ngươi thì cùng là chất tử của ta, ta cần quan tâm chứ.” Triệu Dật ôm nương tử vui vẻ đồng ý.