Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Chương 4:




Thanh Trúc cùng Triệu Dật vừa bước tới cửa liền bắt gặp một thân ảnh ngốc nghếch quen thuộc chạy rất nhanh hướng về phía mình. Lưu Ly bổ nhào vào Thanh Trúc, tiếng “Cữu cữu” ngọt ngào vang lên.
Thanh Trúc vui mừng ôm lấy đứa nhỏ, ngắm nghía cẩn thận. Đây là Lưu Ly của hắn, một khối ngọc bích hoàn hảo.
“Cữu cữu, ta nhớ ngươi.” Lưu Ly dụi dụi đầu vào ***g ngực Thanh Trúc, nũng nĩu nói.
Triệu Dật mang biểu tình khoe khoang nhưng không kém phần tiêu sái đến trước mặt hai người, đối “tiểu chất” cười tươi: “Tiểu Ly Nhi, còn nhớ ta không?”
“Triệu Dật ca ca.”
“Ngoan, mau gọi một tiếng Triệu Dật cữu cữu.”
Tiểu hài tử mở to mắt, hết nhìn lục vương gia rồi lại quay sang nhìn người cậu của mình. Thanh Trúc thở dài, kéo tay Lưu Ly đi: “Đừng để ý tới hắn, chúng ta vào nhà thôi.”
Hôm nay là buổi tụ họp giữa các hoàng tử nên Triệu Kha lừng lẫy luôn ru rú trong nhà cũng góp mặt.
Triệu Kha đẹp như một bức thi họa, hoàn toàn khác biệt với Triệu Lẫm anh tuấn, bất đồng với Triệu Tuyên lãnh băng, càng không giống với Triệu Dật phiêu phiêu. Một vẻ nhã vận mà chỉ riêng hắn mới có.
Mối quan hệ giữa Triệu Kha cùng Triệu Lẫm duy chỉ Triệu Tử Lam rõ. Trong buổi tiệc rượu, Triệu Kha là người kiệm lời nhất song trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười điềm đạm. Hiện giờ, Triệu Lẫm ngồi cạnh ghé vào tai hắn nói nhỏ, không rõ là chuyện gì làm hắn gật đầu che miệng cười.
“Kha Nhi, gần đây thân thể ngươi không tốt, vẫn nên uống ít thôi.”
“Không, khó được cùng tất cả gặp gỡ, ta muốn uống thêm, vậy mới náo nhiệt.” Triệu Kha nâng chén rượu lên, một hơi cạn sạch rồi nhất quyết đòi nữa.
Triệu Tử Lam trông tình cảnh ấy cười nói: “Đại ca, xem chừng ngươi không can nổi hắn.”
Thái tử lắc đầu cười khổ.
Lưu Ly bị Thanh Trúc kéo qua một bên nói chuyện, hiển nhiên Triệu Tử Lam đang ngồi ở bên trái cảm thấy vắng vẻ. Hắn ôm lấy đứa nhỏ than thở: “Có cữu cữu liền không cần ta?”
“Không phải.” Tiểu Ly Nhi lay lay cánh tay hắn, “Ly Nhi rất vui vì cữu cữu đến đây.”
“Bảo bảo ngốc, ngươi ăn cơm a!” Tam vương gia cười sủng nịch, một mặt gắp đồ ăn đưa tới miệng bảo bối của hắn mặt khác hướng Thanh Trúc nói: “Nếu muốn, mỗi ngày ngươi đều có thể đến thăm Ly Nhi.”
Thanh Trúc miễn cưỡng đáp ứng. Lúc sau không hiểu hắn nghĩ gì lại bồi thêm câu: “Vương gia, Ly Nhi vốn không hiểu phép tắc, chi bằng ta đây sẽ dạy dỗ hắn một thời gian, hai tháng sau sẽ trả hắn cho vương gia.”
Lục gia vừa nghe xong, cảm giác không ổn liền cố gắng níu ống tay áo vợ mình dưới gầm bàn rồi mon men tiến lại gần thì thào: “Không phải chúng ta đã từng thỏa thuận, nếu Ly Nhi không thích thì chúng ta mới đưa hắn đi sao?”
Thanh Trúc đẩy Triệu Dật qua một bên, đối Triệu Tử Lam nói: “Được không vương gia?”
Tam gia bất động thần sắc, hồi lâu sau mới mở miệng: “Ngươi cho rằng ta không thể chăm sóc cho Lưu Ly tốt bằng ngươi?”
“Ta chăm sóc hắn 15 năm, cư nhiên hắn muốn gì ta đều rõ.”
“Vậy ngươi thử hỏi hắn xem hắn có chịu đi theo ngươi không?”
Thanh Trúc nhìn về phía đứa nhỏ hỏi: “Ly Nhi, ngươi muốn cùng cữu cữu về nhà không?”
Lưu Ly suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên kéo tay Triệu Tử Lam, “Ta muốn dẫn theo vương gia về cùng.”
“Ly Nhi không thể mang theo vương gia.”
“Không muốn, Ly Nhi không muốn bị tách ra khỏi vương gia. Ô ô Không muốn bị tách ra.”
Triệu Tử Lam cười lớn, đối Thanh Trúc đang sửng sốt khẳng định: “Nếu ngươi phát hiện ta đối Ly Nhi không tốt thì bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể mang hắn về.”
Thanh Trúc chắp tay nói: “Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, lời này Thanh Trúc xin nhớ kỹ.”
Tam vương gia bế tiểu hài tử mặt mũi đỏ ửng đầy nước lên đùi, dỗ dành: “Bảo bối đừng khóc, chúng ta không có bị tách ra, cữu cữu đùa thôi. Thực sự là tiểu bảo bối ngốc, bất quá ta lại thích như vậy!”
“Ly Nhi cũng thích vương gia.” Lưu Ly thút thít.
Triệu Tử Lam gật đầu cười. Hắn nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt rồi gắp đồ ăn đưa đến tận miệng Lưu Ly bởi mỗi lần được ăn ngon bảo bối sẽ thôi không khóc, chậm rãi tựa vào lòng hắn, để mặc cho hắn hầu hạ mình.
Thanh Trúc cười khổ, thấp giọng nói: “Xem chừng không thể dẫn đi được rồi.” Bên cạnh Triệu Dật cũng thở phào, bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn tự động buông.
“Ba” Tiếng trở ghế đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Sự việc là Thanh La trong lúc bưng bình rượu đã vô ý làm đổ chén của Triệu Tuyên khiến vạt áo của hắn ướt một mảng. Sau đó, Triệu Tuyên tức giận đứng dậy đá lăn ghế.
“Ai, vương gia chớ nên sinh khí, ta không cố ý mà.” Thanh La thản nhiên bước đi, khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ đắc ý vô cùng. Thật không giống với bộ dạng ôn hòa ngày thường chút nào.
Triệu Tuyên xoay người, cả giận nói: “Đứng lại.”
Thanh La chậm rãi quay lại, chớp chớp mi nhìn kẻ đang phát hỏa trước mặt. Yêu phong tình vạn chủng a.
“Vương gia định phân phó gì?”
“Ngươi cố ý.”
“Không phải.”
Triệu Tử Lam thấy bầu không khí âm u giữa hai người bèn ôm Lưu Ly đứng chen giữa, khẽ cười: “Các ngươi đúng là oan gia, đều cố chấp như nhau. Thanh La, mau đưa ngũ vương gia đi thay y phục. Tuyên, ngươi đi đi, còn có tiết mục góp vui đấy.”
Ngũ gia phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh La dẫn Triệu Tuyên về phòng, vứt đại cho hắn một bộ. Triệu Tuyên cầm lên, nhíu mày hỏi: “Y phục của hạ nhân?”
“Tam vương gia không nói ta phải đưa y phục của ai cho ngươi mặc a.”
“Ngươi…”
Thanh La bật cười rồi đưa cho hắn bộ đồ mới dành cho vương gia: “Cái này là của vương gia vừa mới may, chưa hề mặc qua, ngươi mặc vào cũng vừa đấy.”
Triệu Tuyên hừ lạnh một tiếng, đối Thanh La nói: “Ngươi còn không đi ra ngoài?”
“Chủ tử thay đồ, trách nhiệm của hạ nhân là phải hầu hạ chứ.”
“Ngươi hẳn không phải hầu hạ tam vương gia mặc y phục từ trên giường chứ?” Triệu Tuyên cười lạnh.
“Nếu vương gia có thể thay được thường tự mình thay đi, ta ra ngoài trước.” Thanh La nghiến răng kèn kẹt, tức giận rời đi.
Cánh cửa tội nghiệp kêu cái rầm.
………..
Ngoài cửa có một người ngoài ngồi ở đó lẳng lặng ngắm trăng, tay vân vê nút bình rượu, trong lòng chất chưa bao phiền muộn. Đêm đầu của hắn được Triệu Tử Lam mua, nếu không phải Triệu Tử Lam mua chắc có lẽ giờ hắn vẫn còn đang ở kỹ viện, để ngàn người thượng vạn người dẫm. Nói cách khác, Triệu Tử Lam không phải là ân khách mà là ân nhân của hắn.
Triệu Tuyên thay xong y phục, mở cửa liền thấy thiếu niên đang ngồi trên bậc thềm. Hắn nhẹ nhàng bước xuống hỏi: “Còn ở chỗ này làm gì?”
Thanh La đứng dậy phủi bụi quần áo, dửng dưng đáp: “Ngươi gầy quá, sợ mặc không vừa. Đúng lúc ta đã chuẩn bị sẵn y phục hạ nhân cho ngươi. Dù gì bộ kia mới hợp với ngươi.” Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn chiếc lưng lỏng lẻo sau đó xoay người bỏ đi.
Phía sau, khóe miệng Triệu Tuyên khẽ nhếch lên.
Buổi tối có đoàn xiếc thú đến góp vui. Thanh La dựa người vào thân cây cắn hạt dưa, bộ dáng trông vẻ rất tự tại.
Triệu Tử Lam quay đầu lại đối Thanh La nói: “Lại đây ngồi.”
“Nơi này xem rõ mà.”
“Đúng vậy, vốn là hạ nhân sao có thể ngồi ngang với chủ tử.” Ngũ vương gia cười lạnh.
Thanh La trừng mắt, ném bay đống hạt dưa qua, hùng dũng đặt mông xuống cạnh Triệu Tuyên: “Thực xem cũng rõ nhưng đứng lâu nên hơi mệt.”
Mặc kệ chiến sự đang có xu hướng phát triển, bên này Thanh Trúc thấy Triệu Tử Lam cẩn thận đút đậu phộng cho đứa cháu, lo lắng trong lòng cũng vơi dần.
Tiệc tan khách về, Lưu Ly lôi Thanh Trúc tới phòng hắn, khoe đống bảo bổi từ chiếc hòm của mình.
“Cữu cữu, cái này ta tặng ngươi.”
“Dạ minh châu!” Triệu Dật hô to, giật lấy chiếc hộp gỗ lim tinh xảo từ trong tay Lưu Ly, tấm tắc khen: “Dạ minh châu này là do Nam Hải quốc tiến cống. Trên đời này độc có một viên, tam ca quả thực chẳng tiếc gì.”
Sắc mặt Thanh Trúc trầm xuống. Có lẽ tam vương gia thật lòng yêu Lưu Ly nhưng nếu cứ như thế này sẽ làm cho Lưu Ly sớm ham phú quý. Đây là điều hắn không muốn chứng kiến nhất.
Triệu Dật ngó vào trong chiếc hộp, nụ cười tức khắc trở nên cứng đờ khi nhìn thấy thứ bên trong: “Chuồn chuồn tre?”
Lúc này Triệu Tử Lam vừa tiễn hết khách về bước vào, nhân tiện nói: “Ta sợ Ly Nhi để đồ lung tung nên cấp hắn một cái hòm.”
Thanh Trúc đột ngột đứng dậy, giật chuồn chuồn tre từ tay Triệu Dật, đối đứa cháu cười cười: “Thật sự muốn tặng cho cậu?”
Tiểu hài tử mỉm cười đồng ý. Triệu Tử Lam không kìm lòng được bèn hôn lên chiếc má lúm đồng tiền xinh xắn.
Thanh Trúc đem chuồn chuồn cất đi. Lưu Ly lại bày ra một đống đồ chơi sặc sỡ, nào là diều, ngựa gỗ nhỏ, ***g đèn… Những thứ này đều do chính tay tam vương gia tiêu sái tự tay làm. Thường ngày hắn coi như vật báu, giờ thấy cậu là hào phóng đem tặng hết.
“Ly nhi, nhiều quá rồi, cữu cữu chỉ muốn mượn con chuồn chuồn tre thôi còn lại ngươi cứ giữa lấy mà chơi.” Thanh Trúc vội vàng xua tay, mắt cười tỏ rõ.
“Tam ca, Dạ Minh Châu đâu?” Triệu Dật giờ mới hồi phục tinh thần, len chân hỏi.
“Muốn?”
“Cũng không phải, bất quá nếu ngươi có lòng thì ta có dạ.”
Triệu Tử Lam cười không nói gì.
………..
Đợi Thanh Trúc cùng Triệu Dật rời đi, Triệu Tử Lam mang Lưu Ly đi tắm. Sơ tẩy xong, hắn quấn tiểu hài tử vào chiếc khăn lớn rồi đem đặt về giường.
Lưu Ly ngoan ngoãn ngồi yên. Mái tóc rối tung đen bóng như hạt trân châu, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, chiếc miệng nhỏ xinh tựa anh đào cùng đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào, bộ dạng Lưu Ly lúc này thực phi thường quyến rũ. Triệu Tử Lam khẽ ôm đứa nhỏ, giống như đang nâng niu bảo vật.
Hắn khẽ mút lấy đôi cánh hoa mọng nước, từ từ vươn đầu lưỡi của mình quấn quanh chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia rồi chậm rãi thăm dò sâu bên trong.
Vừa dứt ra, hai người đều thở hồng hộc. Tiểu hài tử xụ lơ, ngả hẳn thân thể vào ***g ngực đối phương.
Triệu Tử Lam sủng nịch vuốt ve mái tóc dài, ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu, vẫn không tránh khỏi thở dài: “Hãy còn hơi nhỏ a.”
Lúc này Lưu Ly bỗng chu môi, vừa xoay người lại vừa nói: “Vương gia, có cái gì vừa chọc ta.” Nói xong liền nắm chặt lấy phân thân của Triệu Tử Lam. (ôi, khổ thân bạn Lam, bất ngờ bị ăn đậu phụ =)) Tất nhiên là có cách một lớp khố rồi.
Bạn bị ăn đậu phụ bỗng giật thót cái, vội vàng hít một ngụm lương khí, miệng hơi run run.
Lưu Ly chợt nhận thức được thứ mình đang cầm, lập tức rút tay về, sắc mặt y hệt màu quả hồng.
“Bảo bổi, ngươi…… ngươi sờ nó…… mau sờ nó……”
“Vương gia, nó có phải bị bệnh không, vì sai mà nó cứng thế(hỏi hay:”])?
Triệu Tử Lam không nhịn nổi, cười phá lên rồi nháy mắt đối đứa nhỏ ngây thơ nghiêm giọng nói: “Bảo bối, ngươi chạm vào nó sẽ khỏe lên.” (công nhận cái này… đúng)
“Vậy ta sẽ sờ nó.”
Lưu Ly rụt rè đưa tay ra, nhẹ nhàng đón lấy phân thân từ Triệu Tử Lam, thắc mắc: “Vương gia, sao nó vẫn cứng a?”
“Bảo bối phải xoa nó.”
Lưu Ly vâng lời liền gắng sức xoa nắn. Trong chốc lát, Triệu Tử Lam bắn ra bạch trọc, vương cả trên bàn tay bé xíu.
“A!” Tiểu hài tử đột nhiên kêu lên, biểu tình thất kinh.
“Bảo bối, xảy ra chuyện gì thế?”
“Ta cũng bị bệnh rồi.” Thanh âm non nớt bất đầu run rẩy.
Triệu Tử Lam cúi đầu nhìn phân thân nho nhỏ đang ngẩng cao, hắn có chút chế giễu mình. Kỳ thực Lưu Ly không hề còn bé nữa, huống hồ bầu không khí hôm nay… Hắn nhẹ nhàng lau đi mật tráp dính ở đỉnh của đứa nhỏ. Lưu Ly hiện tại chỏ cảm thấy một trận khoái cảm, cả người mềm nhũn ngã xuống giường.
Triệu Tử Lam cúi xuống ngậm lấy ngọc hành mịn màng. Tuy là lần đầu nhưng với kỹ thuật thành thục hắn vẫn làm cho Lưu Ly phun ra.
Đây là sơ tinh của tiểu bảo bối! Triệu Tử Lam thỏa mãn nuốt vào rồi liếm nốt chút còn sót lại. Miệng vừa thưởng thức đôi môi mật ngọt đồng thời tay bắt đầu hướng hạ tìm kiếm hậu đình.
“Ô đau” Lưu Ly nức nở, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Triệu Tử Lam đau lòng rút ngón tay ra, ôm đứa nhỏ vào lòng dỗ dành: “Được rồi được rồi, không làm, đừng khóc a.”
Tiếng thút thít dần dần ngừng lại, đôi tay nhỏ bé bấu chặt lấy cổ hắn, đem mặt vùi vào ***g ngực hắn. Hai người không mảnh vải che thân, ầy, cảnh tượng này, tư thế này khiến người không có khiếu tưởng tượng nhất cũng phải tưởng tượng ra rất nhiều thứ. Triệu Tử Lam nén dục vọng khí thế gương cao xuống, kiên nhẫn dỗ dành bảo bối.
“Vương gia……”
“Chuyện gì thế?” Giờ hắn mới phát hiện thấy khuôn mặt đáng yêu đang đỏ bừng bừng.
“Vừa rồi thật thoải mái.” (ôi, thế này thhì em ngất mất)
Nghẹn… Triệu Tử Lam suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vỗ trán quyết định.
“Bảo bối……” Có người đang thở dài, “Chúng ta tiếp tục đi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.