Mười lăm tháng mười hai, sáu hoàng tử khó có dịp được tề tụ chung một chỗ thương lượng an bài cho việc năm mới, Triệu Dật hưng phấn nhất, từ bàn bạc sang đến chơi bời cứ gọi là kể mãi không ngừng. Phúc bá cười trừ vì mọi người làm một bàn lớn đồ ăn, Thanh La muốn đi hỗ trợ, Triệu Tuyên cũng muốn đi theo, Triệu Tử Lam vỗ vỗ cái bàn thản nhiên nói:“Toàn bộ ngồi xuống, trong phủ Triệu Tử Lam ta,nhân công còn đủ dùng, không cần bọn Vương gia Vương phi các ngươi xúm xít vào cai quản.”
Thanh La than thở ngồi xuống:“ Vương phi nào a, Vương gia ngài sao lại vừa nói vừa cười.” Cái bàn tay để dưới cũng bị Triệu Tuyên nắm chặt.
Lưu Ly gần đây vóc dáng lại cao lớn thêm một ít, tới ngực Triệu Tử Lam, lại vẫn đang thích ngồi ở trên đùi Triệu Tử Lam. Triệu Tử Lam một bàn tay ôm hắn, một bàn tay lấy thìa, từ từ múc lấy từng thìa canh cá nấu măng đặt ở bên miệng thổi nguội, rồi mới đút vào trong miệng Lưu Ly.
Lưu Ly liếm liếm đôi môi đỏ mọng, lôi kéo tay áo Triệu Tử Lam:“Canh ngon canh ngon, còn muốn còn muốn.”
Triệu Tử Lam cười nói:“ Được được, không vội.”
Triệu Dật nhìn Lưu Ly vui cười nói:“Tam ca, canh này bổ như thế, lại uống nữa thể nào cũng cao thêm.”
Triệu Tử Lam sủng nịch nhéo nhéo hai má phấn nộn của Lưu Ly, nói:“Mặc kệ như thế nào vẫn đều thực đáng yêu.”
Triệu Dật vừa cười nói:“Tiểu Ly nhi, ngươi một năm này học được bao chữ rồi a?”
Lưu Ly vặn vặn đầu ngón tay, còn thật sự đếm lần lượt từng chữ, đếm thật lâu đều không đếm được, thế là nhìn Triệu Tử Lam xin giúp đỡ. Triệu Tử Lam mỉm cười:“Tám mươi bảy chữ.”
Triệu Dật cười ha ha:“Thật là một đứa ngốc.” (nguyên văn: một đồ đần – n do quá thô thiển nên Kitô sửa lại)
Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng trừng mắt hắn. Triệu Lẫm cũng đã muốn tức giận. Lưu Ly đã muốn ủy khuất mặt nhăn lại cùng một chỗ, trong hốc mắt đã có giọt lệ, hắn oai oai vênh cái miệng nức nở đứng lên:“Lam Lam nói bảo bối thực thông minh, hắn nói bảo bối không phải đồ ngốc.”
Thấy bảo bối của mình ủy khuất như thế, Triệu Tử Lam lấy tay lau đi những giọt nước mắt làm cho hắn yên lòng, hắn lạnh lùng cười với Triệu Dật:“Hừ, Lục đệ, gần đây ngươi rất an nhàn có phải không? Còn nói thêm nữa cút khỏi đây cho ta trở về Lục vương phủ của ngươi đi, từ nay về sau đừng để ta thấy ngươi bước vào đây.”
Triệu Dật vừa nghe, sao lại như vậy được? Thanh Trúc ở lâu trong Tam vương phủ, Triệu Dật lập tức làm lành tươi cười:“Tam ca, ngươi nói chỗ nào cùng chỗ nào a, ta hay nói giỡn, Ly nhi tiểu bảo bối thông minh nhất.”
Triệu Lẫm hừ lạnh một tiếng đi đến bên người Lưu Ly, đầy mặt tươi cười nhìn Lưu Ly nói:“Cục cưng, cho phụ thân ôm một cái được không?”
Lưu Ly nhanh chóng sau khi quay đầu đi lại tựa đầu chôn ở trong ngực Triệu Tử Lam, tay nhỏ bé gắt gao ôm thắt lưng Triệu Tử Lam.“Không muốn không muốn, Ly nhi không cần hắn ôm, hơi sợ.”
Triệu Tử Lam cười nói với Triệu Lẫm:“Đại ca, đứa con lưu lạc bên ngoài đã lâu, huống chi bảo bối vẫn không hiểu quan hệ của huynh với hắn, ngươi đừng dọa hắn.” Triệu Tử Lam vỗ nhẹ lưng Lưu Ly, Lưu Ly mới chu miệng ngẩng đầu lên.
“Lam Lam, Triệu Dật cữu cữu xấu xa.” Lưu Ly mân mê miệng, hít hít cái mũi.
Triệu Tử Lam đồng ý gật đầu, một bên còn dụ bảo bối, làm cho bảo bối cười ha ha. Triệu Lẫm ở một bên thấy mà không ra tâm tình gì, dù sao nói gì nó cũng là con của mình, hiện tại lại nhận không ra.
Triệu Kha ở một bên cắn môi dưới, đặt chén rượu xuống, đôi mắt lưu chuyển tràn đầy sầu bi. Hắn không phải không thích Lưu Ly, chính là vừa nghĩ tới Lưu Ly liền nhớ tới Triệu Lẫm bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt. Cứ nhìn việc Triệu Lẫm tìm mọi cách sủng ái đứa nhỏ, Triệu Kha vẫn như cũ tìm không thấy cảm giác an toàn.
“Kha nhi, sao không ăn vậy?” Triệu Lẫm nhìn bộ dáng Triệu Kha trong lòng hơi hơi lo lắng đứng lên, Kha nhi luôn ưu sầu như thế, tựa hồ luôn luôn muốn tâm sự nhưng lại không muốn nói cho người khác nghe.
Triệu Kha lấy lại tinh thần thản nhiên cười với Triệu Lẫm, nói:“Ta chỉ là nghĩ đến vài chuyện mà thôi.”
“Nghĩ chuyện gì thế?”.
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
“Ta suy nghĩ ngươi là làm sao lại để đắc tội Tam ca, cho nên Tam ca cố ý không cho Ly nhi với ngươi thân thiết.” Triệu Kha tâm tư kín đáo đã sớm nhìn ra tâm tư Triệu Tử Lam.
Triệu Lẫm nghĩ nghĩ vỗ đầu hoàn toàn lĩnh ngộ, nói:“Ngày đó ta vội vàng chạy đến Tô Châu đi tìm Ly nhi, nói với Tam đệ vài câu nặng lời, còn tính toán để cho Lưu Ly nhận tổ quy tông.”
Triệu Kha cười nói:“Nói vậy Tam đệ cũng là thật sự thích Lưu Ly, cho nên mới đối với ngươi tức giận như vậy.”
“Vậy lo liệu sao đây?” Đối với người lõi đời tình cảm như thế Triệu Lẫm luôn chậm nửa nhịp.
Triệu Kha nói:“Tam đệ là người hiểu chuyện, qua hết mấy ngày này chờ hắn hết giận cũng không có việc gì, đến lúc đó đứa con bảo bối của ngươi nhất định sẽ nhanh thích ngươi.”
Triệu Lẫm vừa nghĩ tới Lưu Ly đáng yêu dùng thanh âm ngọt ngào mềm mại của hắn gọi một tiếng “Phụ thân”, tim của hắn như sống lại, nghĩ đến đây không nhịn được mà bật cười. Triệu Kha nhìn hắn cũng cười có chút thê thảm.
Lưu Ly ngồi trên đùi Triệu Tử Lam, tay không ngừng chỉ mấy món, hắn chỉ một cái Triệu Tử Lam liền giúp hắn lấy, mười phần thích ý.
“Lam Lam, ta muốn ăn cái kia.” Lưu Ly chỉ món thịt om tương, chỉ dùng thịt thái nhỏ để nấu chung với tương, phần da mỡ bên ngoài cũng là do Phúc bá dùng nội công ép nó ra, da bạc mà nhặn, hương vị mười phần thì tốt cả mười.
Bên cạnh nữ tì hầu hạ vừa nghe xong liền lập tức tiến lên, Triệu Tử Lam mềm nhẹ giơ giơ tay lên ý bảo các nàng dừng lại.
“Để ta tự mình gắp.” Triệu Tử Lam thản nhiên mỉm cười, hắn cầm lấy một khối da để vào bên trong nồi thịt mỡ, rồi mới thả một ít gia vị xung quanh sau đó đưa tới tay Lưu Ly.
Lưu Ly tự mình lấy, ăn vào miệng xong bộ dáng thập phần vui vẻ, ánh mắt đều cười xoe tròn. Ăn xong một miếng thì dính tương đầy quanh miệng, Triệu Tử Lam mỉm cười chìa đầu lưỡi liếm liếm môi Lưu Ly, đem tương nấu liếm cho đến khi khô tịnh sau đó liền ôm Lưu Ly vào ngực hôn sâu.
Thanh Trúc đã quen với mấy chuyện quái dị kiểu này thế nên cứ thản nhiên mà tiếp nhận, nhưng còn Triệu Lẫm thì tức giận đến nghiến răng. Triệu Tử Lam liếc liếc mắt nhìn qua diễn cảm của Triệu Lẫm khóe miệng hơi nhếch lên cười.
Khi Triệu Tử Lam buông Lưu Ly ra, Lưu Ly cứ gọi là thở hồng hộc, đôi cánh hoa phấn hồng bị hôn sâu càng trở nên thêm hấp dẫn mê người.
Lưu Ly mặt đỏ hồng:“Lam, xấu xa, nhiều người……”
“Được rồi, bảo bối còn muốn ăn chút gì nữa không?”
“Cái kia, cái kia.”
Một đám người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, Triệu Dật đột nhiên nói:“Hàng năm trừ đêm dạ hội cũng không đủ náo nhiệt, lần này ta bỗng có ý tưởng này.”
Mọi người đều nhìn hắn.
Triệu Dật tiếp tục nói:“Trừ bỏ trong cung an bài tiết mục ở ngoài, sáu huynh đệ chúng ta mỗi người lại tự biên tự diễn thêm một tiết mục cho thêm phần náo nhiệt.”
Thanh Trúc xoa bóp mặt hắn, cười nói:“Ngươi cũng nhào vô giúp vui.”
Triệu Dật le lưỡi, từ chối cho ý kiến cười cười.
Triệu Lẫm cười nói:“Hay, bớt được chút động lực, không bằng như vậy đi, trong sáu tiết mục của huynh đệ chúng ta chọn ra một tiết mục hay nhất, hoàng tử này sẽ có quyền yêu cầu năm người còn lại tặng món đồ vật nào đó.” Triệu Lẫm có ý tứ nhìn Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam mỉm cười đón nhận ánh mắt của hắn.
Triệu Tử Lam nói:“Một khi đã như vậy chúng ta sẽ để cho khiến cho văn võ bá quan làm giám khảo, tiết mục của người nào, là ai xuất hiện tất cả mọi người đều phải tự giác giữ bí mật, tránh việc không công bằng.”
“Như thế rất tốt.” Triệu Lẫm nhìn Lưu Ly ngốc hồ hồ ăn món này món nọ, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Triệu Kha bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên Triệu Lẫm này không biết nhìn xa trông rộng, Tam ca kiểu gì mấy ngày tới sẽ tức giận cho mà coi.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Triệu Tuyên nhìn Thanh La, thầm nghĩ: Nếu ta đứng thứ nhất, ta liền hỏi Tam ca tặng ta Thanh La, tránh cho hắn luôn không chịu theo ta hồi phủ.
Triệu Dật cũng tâm tâm niệm niệm mong cho Bát mặc hoa đào ra hoa kết quả, cây đào kia khác biệt hoàn toàn với những loại đào khác, không phải cứ một năm là liền ra hoa kết quả, khi hoa nở có hiệu quả dưỡng nhan chữa bệnh, quả đào lại có thể giúp bách độc bất xâm. Quả đào trước đó đã bị Lưu Ly kết liễu, hiện tại Triệu Dật cố gắng căng đầu óc ra để nghĩ cách lấy quả đào cho Thanh Trúc ăn, Thanh Trúc sớm đã bị thương, đến bây giờ thân thể vẫn không khoẻ lên.
Triệu Tử Lam ở bên môi Lưu Ly thì thầm:“Bảo bối, nếu ta thắng, ta liền mang ngươi cùng cữu cữu Thanh Trúc của ngươi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, cho tức chết cữu cữu Triệu Dật.”
Lưu Ly nghe xong ngây ngô khanh khách cười.
Thời điểm trời tối muộn, mọi người cũng đều rời đi, Thanh Trúc cùng Triệu Dật cũng sớm đi ngủ, Thanh La trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Tuyên liền theo đuôi qua đó.
Lưu Ly hôm nay tinh thần đặc biệt hưng phấn, cho tới lúc này vẫn không hề có chút buồn ngủ nào. Ở trên giường cùng Triệu Tử Lam hồ nháo một lát lại vẫn đòi Triệu Tử Lam muốn viết chữ, Triệu Tử Lam nghĩ nhất định là do bị lời nói Triệu Dật ban tối kích động.
Bình thường viết chữ đều ở thư phòng hoặc là trong viện, nhưng hôm nay trong phòng có chậu than ấm áp hơn, thế là trong phòng liền bày biện la liệt giấy tờ bút mực trên bàn học.
Lưu Ly ngồi trên đùi Triệu Tử Lam nghiêm trang cầm lấy bút lông, Triệu Tử Lam khí định thần nhàn mà nhìn.
Lưu Ly chu miệng không an phận lắc lắc, phe phẩy thân mình, nói:“Lam, ta muốn viết chữ.”
Lưu Ly đáy lòng có chút ủy khuất, tuyệt không nguyện để cho Triệu Dật xem thường, lần sau nhất định phải đem chữ viết thật tốt cho hắn xem. Triệu Tử Lam liếc nhìn bộ dáng Lưu Ly một cái trong lòng liền hiểu tám phần, hắn nhẹ nhàng cười nói:“Đừng lo lắng, ai ya ngồi yên, đừng lộn xộn.”
Mực mài xong Lưu Ly mà bắt đầu viết chữ, chiếu theo từng nét bút nét hoa mà ban ngày Triệu Tử Lam đã hoạ rồi bắt chước theo, thể tự (nét chữ) xiêu xiêu vẹo vẹo, bị Triệu Dật cười nhạo thiệt nhiều, chỉ là đối với Triệu Tử Lam mà nói nước mắt của bảo bối vẫn thập phần đáng yêu.
“Lam, chữ này nghãi là gì?” Lưu Ly chỉ một chữ hỏi.
Triệu Tử Lam nhìn thoáng qua nhân tiện nói:“Nghĩa là thưởng, trong thưởng thức cũng có nghĩa là tán dương.”
Lưu Ly gật đầu tiếp tục viết. Viết trong chốc lát Triệu Tử Lam đột nhiên gọi hắn, Lưu Ly quay đầu lại đối mặt với Triệu Tử Lam mỉm cười ngọt ngào.
Triệu Tử Lam đem bút lông trong tay Lưu Ly rút ra, rồi mới ôm lấy thân hình mềm mại của Lưu Ly vào trong ngực:“Bảo bối có phải tức giận với cữu cữu Triệu Dật hay không?”
Lưu Ly đầu lắc qua lắc lại tựa như cái trống bỏi.
“Vậy sao hơn nửa đêm còn muốn viết chữ?”
“Thanh La ca ca bảo để cho ta học thật giỏi, học giỏi rồi dạy hắn.”
Triệu Tử Lam phì cười, thì ra là vì nguyên nhân như vậy. Lưu Ly tuy rằng sinh non nên tâm trí chỉ như của đứa trẻ bảy tuổi, nhưng Triệu Tử Lam lại cứ thích điểm này của hắn. Muốn trị khỏi cho hắn cũng không phải việc khó, nhưng một khi chữa khỏi thì cảm giác Triệu Tử Lam vừa gặp liền thích đối với hắn từ mười giảm xuống còn ba phần.
Tiểu hài tử bảy tuổi không có tâm cơ, trăm phần trăm ỷ lại người khác. Triệu Tử Lam trời sinh thích loại người này, trong lòng nảy sinh lòng tham muốn giữ lấy, thích Lưu Ly không có hắn sẽ có cảm giác sống không nổi.
“Bảo bối, Thanh La ca ca trêu đùa ngươi mà, Phúc bá mỗi ngày đều là dạy Thanh La viết hai chữ, đã khuya rồi đi ngủ được không?”
Lưu Ly nghĩ nghĩ nói:“Còn không có kể chuyện xưa mà.”
Triệu Tử Lam quét nhẹ mũi hắn:“ Được, kể chuyện xưa, lên giường đi.”
Lưu Ly từ trên đùi Triệu Tử Lam nhảy xuống rồi lạch bạch chạy tới ngồi trên giường xong, rồi mới vẫy tay với Triệu Tử Lam:“Lam, ngươi mau tới.”
Triệu Tử Lam nằm trên giường để cho Lưu Ly ghé vào trên người của hắn, Lưu Ly còn thật sự nghe Triệu Tử Lam kể, hàng lông mi dài khẽ khàng che đi đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, cánh hoa hồng hồng hơi hơi mở ra, làn da trắng nõn thản nhiên phiếm một chút phấn hồng, là khuôn mặt từng khiến cho Triệu Tử Lam vừa gặp đã thương.
Triệu Tử Lam mỗi khi kể đến đoạn bi kịch Lưu Ly yếu đuối nhịn không được mà rơi lệ, mỗi khi đến đoạn này Triệu Tử Lam lại thường đem kết cục truyện xưa sửa lại.
Lưu Ly dù sao cũng vẫn mang tâm tính trẻ nhỏ, một lát sau liền ngủ, tiếng ngáy nhẹ nhàng từ cái mũi nhỏ nhẹ nhàng thoát ra, hàng lông mi dài hơi hơi run rẩy, bộ dáng ngây thơ động lòng người, Triệu Tử Lam vui mừng vừa hôn nhẹ khóe môi hắn vừa ôm hắn ngủ.
Khi Lưu Ly…tỉnh lại Triệu Tử Lam còn đang ngủ say, Lưu Ly xoa xoa ánh mắt từ trong ngực Triệu Tử Lam dựng người dậy, hai khuỷu tay chống đỡ cái đầu nhỏ nằm trên giường nhìn Triệu Tử Lam.
Cùng Triệu Tử Lam ở cùng một chỗ Lưu Ly luôn luôn cảm thấy vui vẻ, trong lòng là vui mừng nói không nên lời, hắn nhổm dậy nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt Triệu Tử Lam. Vừa định ngẩng đầu, ai ngờ Triệu Tử Lam một cái xoay người đưa hắn đặt ở dưới thân, ánh mắt còn chưa mở, khóe miệng đã thoáng hiện một nụ cười nét tà nịnh, liên tiếp hạ xuống những nụ hôn, đêm qua dấu hôn ở trên người Lưu Ly còn chưa thối lui, hôm nay lại liên tiếp nhiều thêm mấy dấu vết. Triệu Tử Lam đặc biệt lưu ý ấn hạ trên cổ Lưu Ly rất nhiều dấu hôn, Lưu Ly thở hỗn hển, trên mặt một mạt đỏ ửng.
Vốn là mùa đông rét lạnh, nhưng hai người toàn thân lửa nóng, chỉ mong muốn phát tiết. Triệu Tử Lam nhẫn nại để tính khí chậm rãi tiến vào, Lưu Ly cắn môi nức nở, thời điểm cao trào Lưu Ly luôn lã chã – chực khóc, con ngươi đen nhánh dính đầy lệ, hay cho một bộ dáng trìu mến động lòng người.
Triệu Tử Lam không lo cho bản thân mình mà chỉ sợ bảo bối vất vả, mỗi đêm chỉ yêu hắn hai lần nên luôn không thể tận hứng, có điều lại làm cho sáng sớm tính dục đứng lên cực thịnh.
Bình tĩnh làm hết thảy mọi chuyện xong xuôi, Lưu Ly lỏa thân mình oa ở trong lòng Triệu Tử Lam, miễn cưỡng tuyệt không muốn động. Triệu Tử Lam ôm Lưu Ly đi tắm, tới dục trì mới phát hiện bảo bối lại ngủ, Triệu Tử Lam lắc đầu buồn cười sờ sờ đầu của hắn, quả nhiên vẫn là trẻ nhỏ mà.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo xong xuôi, Triệu Tử Lam mang Lưu Ly vào cung. Triệu Tử Lam đối với người nhà mình luôn luôn đều là nói năng chua ngoa, Lưu Ly dù sao cũng là đứa con của Triệu Lẫm, hắn cũng không muốn nhìn thấy nổi khổ tương tư đứa con của Triệu Lẫm. Nhưng cố ý để lại dấu hôn, để coi biểu tình Triệu Lẫm nghiến răng thú vị vô cùng.
Triệu Tử Lam tới cung đem Lưu Ly tới chỗ Thủy Liễn rồi mới vào triều. Thủy Liễn năm nay ba mươi bảy tuổi, mười ba tuổi theo chăm sóc Triệu Tử Lam, sau lại qua chỗ Triệu Dật, vẫn được sủng ái đến tận bây giờ.
Thanh Trúc với Triệu Tuyên là cùng một mẹ, cùng mẫu thân Triệu Lẫm đều đã mất. Mẫu thân Triệu Kha là một cung nữ nho nhỏ, khi sinh hắn đã vì khó sinh mà qua đời, hắn luôn luôn bị vắng vẻ, mấy năm nay nếu không nhờ Thủy Liễn cùng Triệu Lẫm chiếu cố, chỉ sợ là đã bị khi dễ đến cùng. Thủy Liễn luôn luôn đối đãi sáu đứa con như con ruột, không phân biệt trọng yếu. Thủy Liễn gần bốn mươi tuổi nhưng tính trẻ con như cũ vẫn không giảm, bộ dạng lại chỉ như trên dưới hai mươi.
Nàng thấy Lưu Ly là cực kỳ thích, ôm ở trong tay không chịu thả ra, mỗi ngày đều chuẩn bị những món điểm tâm khác nhau chờ Lưu Ly tới.
Thủy Liễn sờ sờ đầu Lưu Ly thở dài:“Ai, lại là cháu trai lại là con dâu, ngươi thật đúng là bảo bối.”
Lưu Ly miệng nhồi từng món ngon vào bụng lót dạ, hắn yên lặng nâng đôi mắt to nhìn Thủy Liễn, vươn tay bắt lấy điểm tâm đưa cho Thủy Liễn:“Mẹ chồng, ăn ngon lắm.”
Thủy Liễn ánh mắt chăm chú cười cười, rồi mới lắc đầu:“Mẹ chồng ăn kiêng, con ăn đi.”
Lưu Ly cao hứng ánh mắt thành hình trăng non, tiếp tục hướng miệng cho vào hết món này đến món khác.
“Ly nhi.” Triệu Tử Lam quay trở về, nhìn thấy Lưu Ly bộ dáng cao hứng, vui mừng thật là làm cho người ta thấy được cảnh đẹp ý vui.
Lưu Ly nhìn thấy Triệu Tử Lam lập tức buông món ăn trong tay xuống hướng Triệu Tử Lam chạy tới, Triệu Tử Lam ôm lấy Lưu Ly trên không trung xoay vòng mấy cái, cười nói:“ Cục cưng ngốc, chạy nhanh như thế làm gì? Cẩn thận kẻo ngã.” Nói xong lấy ra chiếc khăn trong tay áo giúp Lưu Ly xoa xoa bàn tay nhỏ bé bóng nhẫy.
“Lam Lam.” Lưu Ly ôm lấy thắt lưng Triệu Tử Lam, chui đầu tựa vào trong lòng hắn.
Triệu Tử Lam thân mật với bảo bối trong chốc lát rồi mới hướng Thủy Liễn đi tới, cũng không chào hỏi liền ngồi xuống luôn.
“Xú tiểu tử, không quy củ.” Thủy Liễn mếu máo.
Triệu Tử Lam cười vang hai tiếng nói:“Ngươi cũng không giống hoàng hậu.”
“Hừ.”
Hai người trêu chọc hai câu lẫn nhau, liền nhìn thấy Triệu Lẫm lấm la lấm lét ngoài cửa.
Thủy Liễn nói với Triệu Lẫm:“Lẫm nhi, ngươi ở bên ngoài lén lút làm cái gì thế? Tiến vào đi.”
Triệu Tử Lam đem Lưu Ly ôm càng chặt hơn, cúi đầu nói nhỏ ở bên tai hắn:“ Bảo bối, cha ngươi không đem chúng ta xa rời nhau, như vậy ngươi có thích hắn không?”
Lưu Ly gật gật đầu.
“Vậy qua bên kia đi.”
Lưu Ly lạch bạch chạy đến cửa nhìn Triệu Lẫm, lẳng lặng đứng một hồi vừa động vừa không nhúc nhích, Triệu Lẫm cũng thấp đầu nhìn Lưu Ly, nhìn tình hình thực tế ý tứ tựa hồ đều biểu lộ rõ ràng.
Qua thật lâu sau Lưu Ly mới mở miệng ngọt ngọt mềm gọi:“Phụ thân ”
Triệu Lẫm nhất thời kích động hốc mắt đỏ lên, hắn cúi đầu tay run rẩy đặt trên đầu vai Lưu Ly, thân ảnh Lưu Ly đột nhiên đi về phía trước nhào một phát vào lòng Triệu Lẫm.
Triệu Lẫm chặn ngang ôm lấy Lưu Ly đem Lưu Ly ôm tới trên đùi, hấp hấp cái mũi dò xét cẩn thận.
Lưu Ly mặt nhăn mũi nhăn không thoải mái ngọ nguậy thân mình, hắn nhìn Triệu Tử Lam ai oán mở miệng:“Lam Lam ”
Triệu Tử Lam cười nói:“Đại ca, đừng ôm chặt hắn, hắn không thích.”
Triệu Lẫm bĩu môi:“Sao lại có thể như vậy? Ngươi không phải đêu luôn ôm chặt hắn hay sao?” Tuy rằng nói như thế nhưng cũng buông Lưu Ly ra.
Lưu Ly chạy chậm đến bên người Triệu Tử Lam, tìm được tư thế thoải mái nhất ngồi trên đùi hắn. Hai người thập phần hài hoà.
Triệu Tử Lam ôm hắn cười có thâm ý với Triệu Tử Lam.
Lưu Ly dù sao vẫn là đứa nhỏ năng lực kém hiểu biết, đối với thân tình là một mảng mờ mịt, hắn quen thuộc với ai thì thích người đó, đối với phụ thân Triệu Lẫm này cũng chỉ là tỉnh tỉnh mê mê.
Triệu Lẫm từ trong ***g ngực xuất ra một cái trống bỏi giống như hiến vật quý, đưa tới trước mặt Lưu Ly không ngừng lay động, Lưu Ly ánh mắt chăm chú nhìn chiếc trống bỏi, khóe miệng hơi hơi mở.
“Cục cưng thích không? Cái này tặng cho con.” Triệu Lẫm tiếp tục hấp dẫn
Triệu Tử Lam ở một bên nhìn mà buồn cười, Triệu Lẫm cũng là là tốn sức tâm tư, ngay cả đồ chơi để trẻ nhỏ ngoạn cũng có thể tìm ra.
Lưu Ly lắc đầu, đi đến bên ngăn tủ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc trống bỏi đáng yêu, đi tới trước mặt Triệu Lẫm dùng sức lay động, khanh khách vang lên tiếng cười thực đáng yêu.
Triệu Lẫm thất vọng, mồm ngoạc ra thu hồi trống bỏi.
“Phụ thân, Lam Lam làm cho con một cái trống bỏi thật đẹp thật khá mà, con lần sau sẽ cho cha chơi.”
Triệu Lẫm lập tức nói:“ Được, phụ thân với cục cưng lần sau cùng nhau chơi.”
Lưu Ly nghĩ nghĩ lại không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn mà thật sự nói:“Có điều cha không thể mang đi.”
Triệu Lẫm bĩu môi khinh thường, không phải một cái trống bỏi rách nát sao? Triệu Tử Lam có thể làm ra cái thứ gì tốt, mệt cho con mình còn thích như thế. Nghĩ đến đây không khỏi nhìn Lưu Ly liếc mắt một cái, lại thấy dấu hôn trong cổ Lưu Ly. Tuy rằng sớm biết chuyện có thể như thế, chỉ là tận mắt thấy lại là một việc khác.
Triệu Lẫm nhịn không được giận dữ đứng lên chỉ Triệu Tử Lam hô to:“Tam đệ, ngươi bộ dạng tốt đẹp nhỉ.”
Triệu Tử Lam giả vờ ho khan, dùng vành tai và tóc mai chạm vào hai gò má Lưu Ly, dẫn đến Lưu Ly khanh khách cười.
Thủy Liễn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:“Lẫm nhi, ngươi đừng luôn cứ cả kinh bất chợt, như vậy sẽ dọa Ly nhi sợ.”
Triệu Lẫm mếu máo ngồi xuống.
Triệu Tử Lam thấy lại nói với Lưu Ly:“Bảo bối, đầu bếp thái tử điện nấu rau xào hương vị đặc biệt ngon, chúng ta hôm nay đi nếm thử coi.”
“Được!” Lưu Ly nghe được ăn món mình thích liền cao hứng giống hệt con thỏ nhỏ.
Triệu Lẫm vừa nghe tức giận lúc trước cũng tiêu tan, tiểu tử Triệu Tử Lam này cũng không tệ lắm.
Triệu Lẫm,Triệu Kha cùng Triệu Tử Lam ba người ngồi vây quanh mà tán gẫu, Lưu Ly vẫn vui vẻ như cũ ngồi ăn mỹ vị để lót dạ, vì Lưu Ly, Triệu Lẫm coi như hao hết tâm tư.
Hôm nay sau khi Triệu Lẫm biết Lưu Ly ở trong cung, vội vàng quýnh lên chạy qua chạy lại, ở trên đường trông thấy một đứa nhỏ cầm trong tay một chiếc trống bỏi, da mặt dày tiến đến hỏi lấy, khiến cho đứa bé còn đang chậm chững từng bước khóc lớn vừa hô to gọi nhỏ, cũng chỉ biết tự trách mình không sớm chuẩn bị, càng khiến cho mất đi uy danh thái tử.
Triệu Lẫm lần này có chuẩn bị, sai người chuẩn bị một đống đồ chơi, Lưu Ly đến đây hết ăn lại là đùa, nụ cười vẫn khắc sâu trên khuôn mặt, còn ngọt ngào gọi phụ thân.
Triệu Tử Lam vừa uống trà vừa nói:“Hơn mười ngày nữa là giao thừa, không biết đại ca đã chuẩn bị tiết mục gì đây.”
Triệu Lẫm thần bí cười cười, nói:“Không nói cho ngươi hay.”
Triệu Tử Lam mỉm cười coi như không sao cả, lại nói:“Nếu đại ca may mắn thắng, không biết sẽ muốn món gì thế.”
“Ngươi cứ nói đi?” Triệu Lẫm thản nhiên nhìn Triệu Tử Lam.
Triệu Tử Lam thản nhiên nói:“Ta khuyên ngươi từ bỏ ý nghĩ này đi, nếu ngươi cứng rắn muốn đem Ly nhi mang về, ta xem ngươi làm sao dỗ hắn.”
Triệu Lẫm vui mừng nhìn Lưu Ly ở bên, chắc chắc nói:“Chẳng qua là tâm tính tiểu hài tử, tới chỗ này của ta không được vài ngày sẽ quên ngươi ngay lập tức.”
Triệu Tử Lam cười ha ha:“Nếu như thế, ta liền mang Lưu Ly lưu lạc chân trời vĩnh viễn không trở về cung!” Triệu Tử Lam mặc dù là cười nói, nhưng trong đôi mắt lại toát ra cảm giác ngỗ ngược lợi hại.
Triệu Lẫm ngượng ngùng, cúi đầu uống một hớp trà.
Lưu Ly chơi mệt mỏi liền kéo kéo tay áo Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam thực ăn ý ôm Lưu Ly ngồi trên đùi, để đầu hắn tựa vào ***g ngực mình. Lưu Ly cũng không nhắm mắt, chính là thư thư phục phục dựa vào, trong tay vân vê một dúm tóc của Triệu Tử Lam cười híp mắt.
Nhìn cảnh tượng hài hoà như thế ở ngay trước mắt Triệu Lẫm ngẩn ra, Triệu Lẫm cảm thấy đối với việc đoạt lại Lưu Ly mất đi vài phần tin tưởng.
Triệu Kha nhìn hai người tính trẻ con tranh hơn thua không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lưu Ly chu cái miệng, thầm thì thì thầm:“Ta mệt.”
Triệu Tử Lam vỗ vỗ lưng hắn, nói với Triệu Lẫm:“Mượn chỗ này dùng chút.”
Lưu Ly hai tay đang quàng thắt lưng liền xoay qua ôm lấy cổ hắn, cả người dán vào trên người Triệu Tử Lam để cho hắn ôm, Triệu Lẫm tới giường liền bị đạp xuống dưới.
Lưu Ly trên mặt Triệu Tử Lam hôn hai cái rồi mới liền ai ya ngủ. Triệu Tử Lam một bàn tay ôm hắn, ánh mắt lại nhìn về phía cửa nghiến răng nghiến lợi với Triệu Lẫm.
Triệu Kha ở một bên xem dở khóc dở cười.
[Vốn là luyện luyện viết văn ……. Không cẩn thận cứ như vậy viết xong quyển hai.
Thiên văn này thập phần không phù hợp thực tế, không chút mê gái đó đó…… Mọi người nhàm chán coi như lấy nó tiêu khiển mà đọc] (lời tác giả)
Trống bỏi: