“Phu nhân, ngươi mệt mỏi rồi, ngươi về phòng nghỉ trước đi, ta muốn cùng với Nhị đệ bàn chuyện của Ngũ đệ cho tốt.” Lô Phương vỗ vỗ vai Lô phu nhân, không nói gì thêm an ủi thê tử của mình.
Lô phu nhân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm, thiếp cho đốt mộng hương rồi đi nghỉ.” Nàng lộ ra một dáng cười nhàn nhạt để Lô Phương an lòng.
Sau khi Lô Phương ly khai, Lô phu nhân chậm rãi đem mộng hương bỏ vào bát hương, nhẹ nhàng bưng bát hương đó đặt xuống nơi cách không xa chiếc giường Bạch Ngọc Đường đang nằm.
Lô phu nhân sau khi bố trí hảo chỗ đặt bát hương thì trở về bên cạnh gường, nàng nhẹ nhàng chỉnh góc chăn đắp lại cho Bạch Ngọc Đường, đồng thời giương mắt nhìn lại, gương mặt lúc ngủ của Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ không chút thư giãn, vùng đầu mi gắt gao cau lại, phảng phất một nỗi đau không nói nên lời, Lô phu nhân thương tiếc vuốt mái đầu Bạch Ngọc Đường, hình ảnh của một Bạch Ngọc Đường mấy năm trước bỗng nhiên ùa về trong đầu nàng.
Khi đó nàng hãy chưa gả về Hãm Không đảo, Bạch Ngọc Đường bất quá cũng chỉ là một hài tử còn chưa nhược quán (chưa đủ 20), thông minh lại hoạt bát, tuy rằng ngang bướng nhưng lại không khác mấy một đứa trẻ con lớn xác, khi đó nàng nghĩ hắn giống như một đứa trẻ con thích nghịch ngợm và đi gây sự, sau này khi được gả cho Lô Phương, trong lòng nàng vẫn còn nguyên vẹn tình cảm như chị lại như mẹ đối với đứa em trai bé bỏng này, mặc dù nàng thích trêu ghẹo và bắt nạt nó, nhưng tình thương của nàng dành cho đứa trẻ này tuyệt không hề kém bốn vị ca ca của hắn.
Ấn tượng sâu nhất trong nàng chính là về ba năm trước đây, ba năm trước, nàng lần đầu tiên thấy được hài tử này thật tâm thật lòng yêu thương một người, nàng biết, Bạch Ngọc Đường xác thực là kẻ có hồng nhan tri kỷ đầy khắp thiên hạ, nhưng người có thể chạm được vào sâu tận tâm hắn chẳng có mấy ai, mà có thể khiến hắn đặt vào trong lòng mà thương yêu mong nhớ, ngoại trừ huynh tẩu bọn họ cùng Giang Trữ bà bà, cũng chỉ duy độc một Triển Chiêu mà thôi.
Nhớ lại lần đầu tiên khi Bạch Ngọc Đường nói ra hắn đã có người trong lòng, biểu tình của hắn lúc đó nàng vĩnh viễn đều không quên được, khi đó trên mặt Bạch Ngọc Đường tràn đầy nhu tình cùng nồng nàn say đắm, đó là biểu tình mà nàng trước đây chưa từng thấy qua ở hắn, ngay lúc đó nàng mặc dù không rõ người Bạch Ngọc Đường yêu thương là cô nương nhà ai, nhưng bất luận là ai đi nữa, bọn họ đều cao hứng, đều vui mừng, trước giờ không có ai có thể khiến Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt này cả.
Tuy vậy, sau khi biết được, người Bạch Ngọc Đường yêu là Triển Chiêu, chính là một đấng nam nhi, mặc dù là chuyện không sao hợp được luân lý hay trái thế tục cỡ nào, nhưng Bạch Ngọc Đường lúc này dưới mắt nàng rõ ràng là đang trong khoảnh khắc đáng quý giá nhất cuộc đời, cho nên trong khi tứ thử đều phản đối, thì nàng là người duy nhất đứng bên phía Bạch Ngọc Đường giúp đỡ thuyết phục các vị huynh trưởng của hắn, đơn giản vì, nàng cũng muốn Bạch Ngọc Đường được hưởng loại cảm giác hạnh phúc của riêng mình, giống như nàng và Lô Phương thưở nào. (Chậc chậc, Lô đại ca vậy mà cũng không tệ nha ~~~)
Nước mắt chậm rãi lăn dài trên khuôn mặt Lô phu nhân, hạnh phúc, đối với một Bạch Ngọc Đường tâm đã chết lạnh thì đã trở thành một thứ xa vời không thể nào thành rồi.
Thoáng nhìn Bạch Ngọc Đường thật sâu một lần nữa, Lô phu nhân chậm rãi xoay người ly khai, nghỉ ngơi để chuẩn bị cho khoảng thời gian lâu dài tới.
“Miêu..... Miêu nhi, Miêu nhi, Chiêu.....”
Sự vắng lặng trong phòng kết thúc bởi tiếng rên gọi thỉnh thoảng, cho thấy người nằm trên giường lúc này tựa hồ ngủ không sao an ổn.
“Miêu nhi!!!”
Người trên giường trong phút chốc chợt tỉnh giấc, hắn kinh khủng mở hai mắt, khí tức bất ổn quan sát bốn phía, xung quanh hắn là một mảnh đêm yên lặng.
Bạch Ngọc Đường hoảng loạn nhảy xuống giường, ngay cả giầy cũng không mang liền chạy ra ngoài cửa, cố sức đẩy cửa ra, giữa bầu trời đen kịt lộ ra một vầng trăng sáng, xung quanh chỉ có một chút ánh sao nho nhỏ điểm xuyến, càng làm cho ban đêm vắng vẻ thêm phần thê lãnh.
“Miêu nhi.....” Bạch Ngọc Đường đưa đôi mắt mờ mịt nhìn bốn phía, “Miêu nhi..... Chiêu.....” Bạch Ngọc Đường miệng không ngừng thì thào cái tên đã khắc sâu trong tim, hai chân thẫn thờ bước đi vô mục đích như trúng tà, hắn không biết mình muốn đi đâu, không biết nên đi hướng nào, hắn thầm nghĩ hắn chỉ muốn đi đến nơi có Triển Chiêu.
“Ngọc Đường? Ngươi đã dậy chưa?”
Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Bạch Ngọc Đường, nghe đến giọng nói thân quen ngày nào, trong nhát mắt cả người Bạch Ngọc Đường nhịn không được run lên, nhưng không dám xoay người sang chỗ khác xác nhận, hắn đang sợ, sợ rằng nếu xoay người đi tìm sẽ phát hiện ra tất cả là ảo giác.
“Ngọc Đường?” Bạch Ngọc Đường sững sờ nhìn người trước mặt mình vừa nhảy xuống nghi hoặc hỏi.
Nương theo giọng nói quen thuộc cùng khí tức ấm áp ngày nào đi tới, Bạch Ngọc Đường bỗng dưng xoay người gắt gao ôm chặt người trước mắt, trong miệng không ngừng gọi: “Miêu nhi, Miêu nhi.......”
“Ngọc..... Ngọc Đường? Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Triển Chiêu bị ôm chặt lo lắng hỏi, hắn có thể cảm nhận được Bạch Ngọc Đường đang sợ hãi, thân thể của Bạch Ngọc Đường bất giác run lên nhè nhẹ.
Bạch Ngọc Đường ôm rất chặt, giống như sợ rằng người trong lòng mình chỉ một khắc sau sẽ biến mất như làn khói.
Triển Chiêu nở một nụ cười bất đắc dĩ mang theo sự sủng nịch ôm lại Bạch Ngọc Đường, hắn biết Bạch Ngọc Đường đang sợ, sợ hãi, nhưng không biết Bạch Ngọc Đường đang sợ điều gì, sợ hãi cái gì, lúc này hắn chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân trước mặt.
“Ta tìm không ra ngươi... ở trong mộng..... ngươi vĩnh viễn xa rời ta, lúc tỉnh lại, ta cũng không thể tìm thấy ngươi ở bên cạnh.....” Bạch Ngọc Đường gắt gao ôm chặt lấy Triển Chiêu, vùi đầu mình vào cổ hắn, “Giống như một cơn ác mộng mơ hồ nhưng kéo dài đằng đẵng..... Miêu nhi, đáp ứng ta, đừng bao giờ ly khai ta nữa, có được không?”
Triển Chiêu ôn nhu đáp lại ôm lấy Bạch Ngọc Đường, không nói gì cả, như một lời hứa hẹn.
“Miêu nhi..... Miêu nhi.......” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng hôn lên bờ môi lạnh lẽo của Triển Chiêu, chậm rãi đem nụ hôn chuyển dần khắp gương mặt Triển Chiêu không ngừng.
Hiếm thấy được, Triển Chiêu không có bất luận một chút phản kháng nào, chỉ là hơi đỏ mặt, ngượng ngùng ngây ngô đáp lại khiến người kia kinh hách, giống như được cổ vũ, Bạch Ngọc Đường hôn lên môi Triển Chiêu không rời, chậm rãi sâu sắc hấp thu vị ngọt ấm nồng giống như trong ký ức.
Dưới ánh trăng mờ mịt, hai bóng người thân thiết quấn lấy nhau, phảng phất như muốn cùng nhau dung hòa làm một, cứ như thế gắn bó, thân gần.