Thứ đặt ngay chính giữa căn bản không phải là hòn đá gì cả, mà là một quan tài bằng băng, một cỗ quan tài làm bằng huyền băng ngàn năm. Dưới ánh trăng sẽ phát ra một đạo sắc tím nhạt, nhưng mà, dưới ánh sắng ban ngày nó lại ảm đạm u tối, giống như sơn động chung quanh nó, khiến người ta nghĩ nhầm rằng nó chỉ là một khối đá bình thường trong một cái hang.
Tương Bình là do đột nhiên nhớ tới lời Lô phu nhân nói, nên mới bán tín bán nghi đến gần băng quan nhìn, không ngờ rằng, điều đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh Triển Chiêu lẳng lặng nằm trong băng quan, khiến cho Tương Bình lúc đó kinh hãi không gì sánh được.
Triển Chiêu đang nằm yên trong băng quan nhìn giống như hãy còn đang ngủ, nếu như không phải vì ngực hắn không có nửa điểm phập phồng, Tương Bình còn tưởng rằng Triển Chiêu thật sự chưa chết, chỉ là rơi vào trong giấc ngủ say mà thôi. Bởi vì, biểu tình của Triển Chiêu khi nằm trong băng quan này sao mà an tường, yên bình đến thế.
Mọi người đứng quanh băng quan, bốn người tám đôi mắt nhìn chằm chằm vào thi thể Triển Chiêu trong băng quan giống như đang muốn dò xét điều gì, trong sơn động lại một lần nữa rơi vào trầm tĩnh, loáng thoáng quanh đây chỉ còn tiếng hít thở nhỏ bé của bốn người họ.
Mọi người trong lòng đều nhớ lại những gì Lô phu nhân nói về băng quan —- cũng là nói về huyền băng ngàn năm, có thể khiến vạn vật bất hủ bất hóa, thậm chí có thể cải tử hồi sinh, trường sinh bất lão, mà Bạch Ngọc Đường lại hao tốn biết bao tâm tư lặng lẽ đi tìm trân vật hi thế hiếm thấy này, chẳng lẽ là làm theo như truyền thuyết kể lại.
Nghĩ vậy, Tương Bình nhịn không được lắc đầu thở dài, nhớ lại Bạch Ngọc Đường bình thường thông minh hơn người, thế nhưng mọi việc chỉ cần cứ dính đến Triển Chiêu là dù bản thân hắn không muốn thừa nhận, chung quy cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, giống như ngày hôm nay, Bạch Ngọc Đường luôn luôn không tin vào quỷ thần, nhưng hiện tại lại cũng đi tìm huyền băng ngàn năm, ngay cả cái việc nó có thể khiến vạn vật bất hủ bất hóa, thậm chí khởi tử hồi sinh, trường sinh bất lão, một việc giả dối hư ảo mà chưa ai chứng thực được lại đi tin tưởng thế này.
“Triển tiểu miêu này thật sự là đã chết rồi sao?” Hàn Chương nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu trong quan tài băng mà nói ra nghi hoặc của mình, nếu thực sự đã chết, tại sao thi thể không bị thối rữa.
“Cái này liệu có phải...... truyền thuyết là thật?” Lô Phương đối với lời truyền về huyền băng ngàn năm — cho dù là do chính phu nhân của mình nói —- cũng là nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay, tận mắt nhìn thấy Triển Chiêu đã qua đời đang nằm trước mặt, nhưng hình dáng cùng với lúc còn sống không quá mấy khác nhau, thật sự khiến hắn phải tin.
Mọi người lại một lần nữa rơi vào trong im lặng, Hàn Chương nhịn không được gãi gãi đầu, “Ta nói, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Ngũ đệ hình như không ở đây, có nên thừa dịp này mà mang thi thể Triển Chiêu đi không?”
“Cái này.....” Lô Phương cũng chìm vào suy nghĩ, hắn vô cùng rõ ràng, lúc này Bạch Ngọc Đường không có ở đây, đây quả là thời cơ tốt mang thi thể Triển Chiêu đi, không nên do dự, nhưng hình như có chỗ nào đó không thích hợp, nên cũng không biết nói thế nào.
Trong khi Lô Phương ở một bên nhíu chặt hàng mày rậm, thì Tương Bình đứng bên cạnh vừa lắc lắc đầu nói: “Trước tiên cứ đem Triển tiểu miêu về rồi tính toán tiếp, dù sao chỉ cần thi thể Triển tiểu miêu không còn ở đây nữa, lão Ngũ sẽ vội trở về, chúng ta cũng không cần phải đi tìm hắn, có thể tìm được Ngũ đệ lại có thể mang theo thi thể Triển tiểu miêu, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”
“Lão Tứ nói rất đúng, đại ca, cứ như vậy mà làm đi.” Từ Khánh từ nãy tới giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng mở miệng tán thành, khó có được hắn trầm mặc ít lời, thật sự hắn đã bị sợ cho ngây người, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, thì ra cảm tình mà Bạch Ngọc Đường dành cho Triển Chiêu lại sâu nặng tới như vậy.
Lô Phương nhìn ba vị đệ đệ, hơi gật đầu, nhưng trong lòng không kiềm được nghĩ: ‘Làm như vậy có thật sự là tốt hay không?’ Lô Phương lắc đầu xua đi những bất an trong lòng, tuy rằng hắn cũng không rõ hắn bất an là vì cái gì.
Ngay khi Hàn Chương cùng Từ Khánh chuẩn bị nhấc thi thể Triển Chiêu lên, Tương bình đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, sau một khắc, Hàn Chương liền cảm thấy có một thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo kề sát đằng sau cổ hắn.
“Dừng tay.”
Thanh âm phi thường băng lãnh, giọng nói phảng phất như từ dưới đất truyền lên, lạnh lẽo rét buốt lại mang theo sát xuyên thấu xương.
“Lão Ngũ!”
“Ngũ đệ?”
Bởi Tương Bình đứng đối mặt trước cửa hang, cho nên khi Bạch Ngọc Đường đem kiếm kề sát cổ Hàn Chương thì hắn là người đầu tiên phát hiện, Bạch Ngọc Đường không biết từ bao giờ đã trở về, có thể là lúc bọn họ còn đang chìm trong sự kinh ngạc tột độ khi phát hiện thi thể Triển Chiêu, cũng có thể là khinh công của Bạch Ngọc Đường lại tiến bộ thêm rồi, nói ngắn lại, đợi đến khi bọn họ phát hiện ra thì Bạch Ngọc Đường đã đứng ngay phía sau Hàn Chương rút kiếm chĩa sát vào gáy hắn rồi.