Bất Phối Đích Luyến Nhân

Chương 20:




CHƯƠNG 20 PN1

Một Ngày Bình thường của Mèo Ba Tư và Trung Khuyển
8: 00 AM
“Tịch Hải, Tịch Hải…… Thức dậy đi, nếu không thì sẽ bị muộn đó. Ngoan, rời giường đi, ta đã làm nhiều món ăn ngon lắm.”
Trên giường lớn mềm mại, trung khuyển vẻ mặt ôn thuần, không ngừng liếm lên bộ lông mịn màng của mèo Ba Tư.Con mèo Ba Tư tuấn mỹ cao ngạo này, mỗi buổi sáng muốn đánh thức hắn dậy thì phải tốn rất nhiều khí lực. Nhưng đối với trung khuyển mà nói, nhìn thấy người yêu nằm trong lòng của mình, chậm rãi mở mắt, hình ảnh này so với nhiều loại hoa nở rộ còn đẹp hơn nhiều, không những không cảm thấy vất vả, ngược lại y còn hạnh phúc muốn phát điên.
“Tịch Hải, ngồi dậy nào……”
Trung khuyển nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai miên nộn của mèo Ba Tư.
“Ân……”Mèo Ba Tư khẽ động đậy, dùng móng vuốt mềm nhẹ đẩy đẩy cổ của y, phát ra tiếng hừ nhẹ tựa như đang trách cứ. Sau đó lại chôn mặt vào hõm vai của y, tiếp tục giấc ngủ.
“Tịch Hải……”Trung khuyển vuốt ve cái lưng bóng loáng của mèo Ba Tư, kiên nhẫn lay gọi hắn.
Mỗi buổi sáng của y đều trải qua như vậy, giản dị và ấm áp….
Cho đến tận bây giờ, trung khuyển hàm hậu vẫn cảm thấy mình cùng mèo Ba Tư phi thường không tương xứng. Y bình thường như vậy, chân còn có khuyết tật; mèo Ba Tư thì tao nhã hoàn mỹ, từ đầu đến chân hào quang chói sáng, là đối tượng mà y chỉ dám nín thở đứng phía dưới để ngước lên nhìn.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, y cư nhiên có thể lọt vào mắt xanh của hắn. Tuy rằng ngay từ đầu cũng bị hắn ghét bỏ, nhưng cuối cùng, mèo Ba Tư lại thật tình yêu thương y. Tình yêu âm thầm đó trải qua năm năm, khiến hắn phi thường vất vả, vì y mà làm ra rất nhiều việc không cầu hồi báo, cuồng dại chờ y quay đầu lại. Y lại ngu ngốc không để ý, thiếu chút nữa là mất đi hắn. Tất cả nguyên nhân đều do y quá tự ti và yếu đuối, nên đã thương tổn người yêu thật sâu. Đối với việc này, trung khuyển vẫn còn rất áy náy, nên cảm thấy yêu thương hắn bao nhiêu cũng không đủ
Tình cảm lưu luyến tra tấn lẫn nhau trong thời gian dài như vậy, rốt cũng cục tu thành chính quả. Trung khuyển biểu tình siêu cấp thỏa mãn, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên khuôn mặt của bảo vật đang nằm trong ***g ngực.
“Mấy giờ rồi?”
Mèo Ba Tư khẽ nhúc nhích một chút, chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt vô cùng đáng yêu
“Tám giờ rồi a.”
Trung khuyển ôm hắn vào trong ngực. Hôm qua mới vừa làm chuyện ấy xong, vậy mà bây giờ vừa động đến thân thể của hắn, trung khuyển lại cảm thấy tiểu đệ đệ của mình “Rục rịch”, nhịn không được liền thầm mắng bản thân
“Còn sớm mà, người ta vẫn muốn ngủ.”
Mèo Ba Tư ngáp một cái thật to, ánh mắt buồn ngủ mông lung, gác cằm lên bả vai của trung khuyển, cả người tê liệt ngã lên người y.
“Em đã ngủ gần mười tiếng đồng hồ, hẳn là đủ rồi chứ?”
Trung khuyển sờ sờ lên đầu mèo Ba Tư, ôn nhu cười nói : “Mau nào, rời giường đi, anh ôm em đến phòng tắm nha, trước tiên nên tắm rửa đã, như vậy em sẽ không bị mệt.”
Trên cơ bản, chỉ cần ở chung với trung khuyển, là mèo Ba Tư sẽ biến thành một con mèo nữ vương.Đến giờ cơm thì há mồm cho y đút, ngay cả tắm rửa cũng là do y tắm cho, Cuộc sống được chăm sóc cẩn thận đã khiến hắn lười nhác đến cực điểm.
“Ai cho anh ẵm mạnh như vậy, thắt lưng của em đến bây giờ còn đau a.”
Mèo Ba Tư cao ngạo, khóe mắt lộ ra vẻ oán giận, tối hôm qua cùng đối phương dùng vài tư thế bất đồng để làm chuyện ấy, bây giờ cả người muốn rã rời.
“Thực xin lỗi, nhất thời không khống chế được. Thực vất vả cho em. Lần sau anh sẽ cẩn thận.”
Trung khuyển xoa xao phần eo của mèo Ba Tư, áy náy nhìn hắn.
“Quên đi, lần sau cần chú ý hơn.”
Khuôn mặt tươi cười của trung khuyển thực ôn nhu, cảm giác được bàn tay ấm áp của y xoa bóp cũng rất tốt, mèo Ba Tư nằm dính sát trên người y, lại ngáp một cái thật to.
9: 00 AM
Trên bàn cơm to lớn là bữa sáng vô cùng phong phú, đa dạng, đều là những món mèo Ba Tư thích ăn.
“Tịch Hải, ăn nhiều một chút đi.”
Trung khuyển mang ra các món ăn nóng sốt bày đến trước mặt hắn.
“Ân.”Mèo Ba Tư ăn một ngụm phun ti, một ngụm tiên đản, thật sực rất ngon : “Đêm nay công ty có tiệc tối, anh hãy đi theo em.”
“Anh?”Trung khuyển vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đúng, chính là anh. Tất cả mọi người đều dẫn người yêu đến tham dự, em đương nhiên cũng muốn đưa anh theo.”
“Em chắc chắn không? Như vậy không tốt lắm đâu?”Trung khuyển chần chờ nói.
“Có cái gì không tốt? Sợ thân phận đồng tính luyến ái khiến cho anh mất mặt sao?”Mèo Ba Tư trừng mắt nhìn y.
“Không không, em cũng biết anh căn bản không để ý vấn đề đó, chính là……”Trung khuyển sờ sờ đầu, nói: “Anh vừa già vừa xấu, bản thân không có gì đặc biệt, nếu để cho người khác biết hai ta ở với nhau, sẽ làm em mất mặt, anh không muốn người khác ở sau lưng em chỉ trỏ này nọ.”
“Cái gì mà mất mặt, anh có ưu điểm của anh a!”
Mèo Ba Tư sinh khí : “Em muốn anh đi, anh lại sợ hãi rụt rè. Rốt cuộc anh muốn cái gì? Không muốn đi cùng em phải không.Hử?”
“Đi đi, anh đi.”
Trung khuyển vội vàng trả lời, lúc này sắc mặt mèo Ba Tư mới dịu lại. Rình trộm vẻ mặt của hắn, trung khuyển thật cẩn thận nhắc nhở : “Tịch Hải, anh thật sự rất tầm thường, cùng em rất không xứng nga……”
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy cái trừng mắt hung tợn của mèo Ba Tư, trung khuyển đáng thương liền rụt cổ lại, không dám nói cái gì nữa.
Ăn xong bữa sáng, trung khuyển lưu luyến tiễn mèo Ba Tư đến cửa, lại lưu luyến nói: “Tịch Hải, đi làm lái xe cẩn thận nha.”
“Biết rồi.”
“Cơm trưa ăn ngon nha.”
“Ừ.”
“Có việc gì nhớ gọi di động cho anh.”
“Được rồi.”
“Phải ngoan ngoãn đó, biết không?”
Trung khuyển ôm lấy thắt lưng của mèo Ba Tư, cúi đầu hôn lên mắt hắn, sau đó hôn nhẹ lên hai má. Rất giống hình ảnh đôi vợ chồng mới cưới sau tuần trăng mật.Vừa hôn xong, hai gò má mèo Ba Tư có chút đỏ lên, có lẽ là biểu hiện thẹn thùng.
Trung khuyển cười cười, lại hôn thêm một lúc nữa, sau đó mới phất tay tiễn hắn đi làm.
9: 30 AM
Mèo Ba Tư một thân gọn gàng ngăn nắp, lưu loát tao nhã nện bước, hăng hái đi vào công ty của mình——B&P building.
Trong thang máy, hắn vừa vặn gặp phải tổng tài Thụy Hành Phong, y mặc trang phục màu đen, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt lãnh liệt đầy khí lực.
“Lâm phó tổng, khí sắc của ngươi dạo này thật không tồi a. Quả nhiên là tinh thần rất tốt, nói vậy người yêu của ngươi nhất định là ngoan ngoãn phục tùng, làm nô dịch cho ngươi ha?”
Thụy Hành Phong lại cười nói. Hai người đều là đồng tính luyến ái, nên rất hiểu nỗi lòng của nhau.
“Thụy tổng khí sắc cũng không tồi, trên cổ không biết đã bị con mèo hoang nào cắn, lưu lại quá chừng điểm đỏ kìa. Ta thật hiếu kì, không biết là ai ăn mật gấu, cư nhiên dám xúc phạm đến một lão hổ quyền thế như ngươi a?”
Mèo Ba Tư không chút nào yếu thế, nhíu lại hàng lông mi duyên dáng.
“Có dấu sao?”Thụy Hành Phong vội vàng nhìn vô cửa thang máy, quả nhiên, áo sơmi vẫn không che khuất được vết hôn đỏ sậm do người yêu lưu lại.
“Đã bảo đừng có loạn cắn khắp nơi, mà không chịu nghe.”Thụy Hành Phong bất đắc dĩ chép miệng, dùng tay kéo kéo cổ áo.
“Dùng chiêu này làm cho mấy tên tình địch ngầm dây dưa với ngươi biết khó mà rút lui, quả nhiên không hổ là đại luật sư a, thủ đoạn rất cao tay nha.”
Mèo Ba Tư ở trong lòng cười thầm. Hiện tại cao thấp ở B&P, ai chẳng biết Thụy Hành Phong có vị người yêu lợi hại đến cực điểm, mỗi ngày đều lưu lại trên cổ của y “Ấn ký sở hữu”, khiến không ít nữ viên chức trong công ty bị suy sút tinh thần.
“Lâm phó tổng sẽ không cười ta đó chứ.”Thụy Hành Phong cười khổ nói.
“Tiêu đại luật sư của ngươi hẳn là cũng đến yến hội đêm nay chứ? Trường hợp này, ta nghĩ hắn sẽ không cho ngươi tham dự một mình đâu.Ngươi nói có phải không nè?”
Điều này là chắc chắn không thể phủ định rồi, mèo Ba Tư mỉm cười gian xảo.
12: 00 PM
Thời gian nghỉ trưa. Tại nhà ăn của nhân viên, mèo Ba Tư vừa lấy hộp cơm mà trung khuyển đã chuẩn bị cho mình ra, lập tức chung quanh phát ra từng trận tán thưởng……
“Oa, thơm quá, bà xã của Lâm phó tổng thực đảm đang!”Thư kí của Mèo Ba Tư vừa ngửi thấy hương thơm thơm ngào ngạt liền chảy nước miếng ròng ròng.
“Thức ăn thật đa dạng! Có trứng gà chiên vàng óng nè, có món tôm màu hồng hồng, còn có rau dưa và hoa quả…… Dinh dưỡng phong phú, màu sắc và hương vị đều thật câu dẫn a……”
“Ta có thể ăn thử một miếng không?”Có người không khách khí mà đem chiếc đũa hướng đến hộp cơm của hắn.
“Muốn chết a, đây chính là món cơm tràn đầy yêu thương do bà xã Lâm phó tổng chuẩn bị cho ngài ấy, ngươi cư nhiên dám ăn, coi chừng nha.”Có người quát lớn nói.
“Lâm phó tổng, thức ăn nhiều như vậy, một người làm sao ăn hết được, hay là chia cho mọi người đi?”Có người dùng ánh mắt ham muốn nhìn chằm chằm vào hộp cơm.
“Hừm, có bản lĩnh thì các ngươi cũng tự tìm một quản gia kiêm đầu bếp miễn phí đi a, đừng suốt ngày nhìn chằm chằm vào đồ ăn của ta, ta chính là ngay cả một cây rau nhỏ cũng không chia cho các ngươi.”
Mèo Ba Tư hừ một tiếng, vẻ mặt ngạo mạn, bắt đầu dùng đũa gắp thức ăn.
“Lâm phó tổng, ngươi thật nhỏ mọn.”
Mọi người ai oán nhìn mèo Ba Tư, mà hắn vốn không thèm để ý, vẫn chậm rãi đưa những thức ăn ngon lành vào miệng.
12: 30 PM
Ăn xong cơm trưa, mèo Ba Tư thỏa mãn vỗ vỗ bụng, đang định gọi điện thoại cho trung khuyển, thì lại nhận được điện thoại của y, có lẽ là thần giao cách cảm a.
“Tịch Hải, đã ăn cơm trưa chưa?” Đầu bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của trung khuyển.
Tuy hai người mỗi ngày đều gặp mặt nhau, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, trung khuyển liền thường xuyên gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho hắn. Có khi là nhắc nhở hắn chú ý thân thể khi khí hậu thay đổi, có khi là dặn hắn hảo hảo ăn cơm, có khi chỉ là một câu “Anh nhớ em ”…… Mỗi khi nhìn đến tin nhắn đó, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, có người yêu thật là hạnh phúc.
Trung khuyển là giáo sư đại học nên có nhiều thời gian trống, còn mèo Ba Tư thì bận rộn hơn, thường xuyên không về nhà đúng giờ, trung khuyển không chút nào trách mắng hắn. Y dùng phương thức ôn nhu để chờ đợi hắn, lúc nào cũng ôm hắn vào lòng. Luôn tuân lệnh mèo Ba Tư không để hắn phải chịu khổ, nhưng tối hôm qua mèo Ba Tư ngủ mê gặp ác mộng, khiến cho hắn lại nhấm nháp nỗi đau lòng khắc cốt ghi tâm trước đây
“Đã ăn rồi, còn anh?”
“Anh cũng vừa ăn, hôm nay thức ăn trong trường cũng không tồi, có bài cốt thang, thịt kho tàu, gà hấp, còn có không ít rau cải xào.”
“Nghe cũng hấp dẫn ha……”Mèo Ba Tư câu được câu không nói chuyện phiếm cùng trung khuyển, những câu đối thoại bình thường như vậy, lại có thể tiếp thêm cho hắn rất nhiều năng lượng. Nghĩ đến việc sau khi về nhà có thể nhìn thấy trung khuyển tươi cười, mặc kệ có mệt mỏi bao nhiêu, nội tâm vẫn luôn tràn ngập nhiệt tình.
“Tịch Hải, em hôm nay làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Trung khuyển mẫn cảm nhận thấy lời nói của hắn chậm chạp bất thường.
“Không có gì. Diệc Hàn, anh có yêu em không?”
Dù biết rõ đáp án là khẳng định, nhưng mèo Ba Tư vẫn muốn nghe chính miệng đối phương thừa nhận, như vậy có thể xua tan nỗi bất an tối hôm qua.
“Đương nhiên yêu a, việc này còn phải hỏi sao?”
Nghe hắn hỏi như vậy, trung khuyển thập phần kinh ngạc, vội vàng nói: “Em rõ ràng cũng biết, người anh yêu ngay từ đầu yêu chính là em. Rốt cuộc làm sao vậy, Tịch Hải?”
“Em không sao, chính là……”
“Có phải bởi vì giấc mộng tối hôm qua? Tịch Hải, nó chỉ là một giấc mộng, tất cả đều là quá khứ. Bây giờ anh sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ … làm em thương tâm nữa, em phải tin tưởng anh!”
“Cho tới bây giờ em vẫn chưa từng hoài nghi anh.”Mèo Ba Tư nắm chặt microphone, nghe được người yêu kiên định hứa hẹn như thế, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn một chút.
“Vậy đừng miên man suy nghĩ nữa, được không? Em như vậy làm cho anh thực đau lòng. Tịch Hải, đều là do anh sai, là anh không tốt.”
“Em không sao, anh đừng tự trách mình nữa.”
Bộ dáng áy náy của Trung khuyển lại hiện lên trước mắt hắn, mèo Ba Tư nhất thời đau lòng. Y nói đúng, tất cả đều đã qua đi, hắn phải biết quý trọng hạnh phúc hiện tại.
“Ngoan, vậy đừng loạn nghĩ, anh tới đón em sau khi tan tầm được không?”
“Ân.”
“Cười một cái đi!”
Nghe Trung khuyển yêu cầu, mèo Ba Tư hơi cong lên khóe môi, giống như người yêu đang hiện diện ngay trước mặt, sau đó hắn nở rộ lên một nụ cười chói mắt.
Rõ ràng nhìn không thấy, nhưng trung khuyển cũng rất ôn nhu khen ngợi : “Tịch Hải, em cười lên nhìn đẹp nhất. Mỗi ngày đều phải vui vẻ như vậy biết không? Có chuyện không vui cũng không được giữ trong lòng, em có thể đánh anh hoặc mắng anh.., cắn anh cũng được, để trút giận nha……”
“Bành Diệc Hàn, anh thích SM phải không, sao cứ thích bị em chà đạp vậy?”
Mèo Ba Tư không khỏi bật cười.
“Bị em chà đạp là vinh hạnh của anh.”
Trung khuyển nói, ngữ khí thập phần thành khẩn. 
“Thôi thôi, em phải làm việc đây, đợi lát nữa gặp nha.”
“Anh yêu em, Tịch Hải.”
“Em cũng yêu anh.”
“Vậy em hôn anh một cái đi.”
“Điện thoại làm sao mà hôn được a?”
“Thì cứ “Chụt” một cái đi.”
Thanh âm Trung khuyển thực chờ mong.
“Không được, làm vậy giống ngốc lắm.”
Mèo Ba Tư la lên
“Có cái gì ngốc chứ, những người yêu nhau đều làm như vậy, mau, hôn anh một cái thôi……”
“Được rồi được rồi, một chút thôi nha……”
Mèo Ba Tư bị bức ép, chỉ có thể đưa miệng vào ngay microphone, dùng sức “chụt”một cái, lúc này đối phương mới vừa lòng tắt điện thoại….
Vừa ngẩng đầu lên, mèo Ba Tư liền nhìn thấy bí thư của mình —— đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào mặt mình……
Thôi tiêu rồi! Vừa rồi cùng trung khuyển tán gẫu thật hăng say, cư nhiên đã quên là chưa đóng cửa văn phòng.Vậy là những lời nói ngu ngốc đã bị người khác nghe không sót một chữ nào, mèo Ba Tư cao ngạo tài giỏi, là thần tượng của chúng sinh, trong nháy mắt tất cả đã sụp đổ……



“Em cũng yêu anh……”
“Được rồi được rồi, hôn một chút nha…… Chụt chụt chụt……”
Thấy bọn thuộc hạ dám can đảm lấy lời nói của mình ra trêu đùa lẫn nhau, mèo Ba Tư lập tức xù lông, hung hăng cào lên bàn : “Các ngươi…các ngươi, không lo làm việc, có muốn cuốn gói khỏi công ty không hả?
“Không dám, tiểu nhân xin cáo lui.”
Tạp vụ nhân viên trong nháy mắt liền chạy trốn sạch sẽ, nhưng hình tượng của mình đã bị tổn thất, không thể xây dựng lại được nữa.
Bành Diệc Hàn, đều là do anh làm hại!
Mèo Ba Tư oán hận đứng nơi ngược gió bứt một cọng long xuống, thề không bao giờ … phun ra những lời đối thoại ngu ngốc này cùng với Trung khuyển nữa.
5: 00 PM
Trung khuyển đúng giờ đi vào bãi đỗ xe ngầm của công ty, nhìn thấy bộ dáng không được tự nhiên của mèo Ba Tư, không khỏi nở nụ cười : “Tịch Hải, làm sao vậy, ai đã làm cho em khó chịu?”
“Còn không phải là anh sao!”
Mèo Ba Tư oán giận kể hết cho y nghe, trung khuyển không khỏi cười lên ha ha, sờ sờ vào mái tóc mềm mại của hắn : “Đừng nóng giận, chuyện này không phải là tốt lắm sao? Ít nhất tất cả mọi người đều biết em là ‘Hoa đã có chủ’, cũng không dám động vào em nữa
“Nhưng hình tượng bị mất rồi!”
Mèo Ba Tư trừng mắt nhìn y, khóe môi khêu gợi tỏa ra ánh quang huy nhu hòa dưới bầu trời chiều, giống như một đóa hoa, ướt át đẫm sương làm say lòng người đến hái. Trung khuyển nhịn không được mà nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng ngắm nhìn đóa hoa xinh đẹp……
“Anh thấy em là người đẹp nhất và tài giỏi nhất, yên tâm đi, mọi người sẽ càng ngày càng thích em hơn.”
“Anh lại nói ra lời ngon tiếng ngọt.”
“Vậy em bị người khác chán ghét cũng tốt, như vậy, em sẽ trở thành bảo bối của một mình anh thôi. Không sợ bị người khác nhìn thấy vẻ đẹp của em, cướp em đi mất.”
Trung khuyển mỉm cười, lấy tay vuốt ve đôi cánh hoa mềm mại của hắn, hai má mèo Ba Tư bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.
“Chúng ta về nhà đi.”
“Ân.”
Cả đoạn đường bọn họ đều đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào, lặng yên đưa tình mà không nói ra điều gì.
6: 00 PM
Sau khi về đến nhà, mèo Ba Tư bắt đầu dốc lòng thay đổi cách ăn mặc của trung khuyển, đưa cho y bộ tây trang tốt nhất.
“Ăn mặc như vậy, thật không quen.”
Trung khuyển lôi kéo bộ âu phục co quắp trên người.
“Mặc một vài lần, sẽ thành thói quen. Nào, lại em xem.”
Mèo Ba Tư thắt cà- vạt cho y, sau đó lại phun keo lên đầu y, chải chuốt định hình mái tóc, nhìn trái nhìn phải, mới vừa lòng gật đầu.
Trung khuyển rất là nam tính, đáng giận, đợi lát nữa xem có ai dám trêu chọc y không.
“Tịch Hải, Em đẹp quá.”
Trung khuyển dùng ánh mắt đánh giá, nhìn thấy hắn mặc tây trang thật đẹp…mà không mèo Ba Tư bất luận mặc thứ quần áo gì, cũng đều phát ra hào quang loá mắt như vậy.
“Vô nghĩa quá, em chính là tia sét siêu cấp lớn, siêu cấp chói sáng trên bầu trời mà, có người yêu giống như em, là phúc khí cả đời của anh đó. Không biết anh đã đốt mấy đời cao hương, mới có thể được em để ý, anh hiểu chưa?”
Mèo Ba Tư cao ngạo nhếch đuôi. Hắn chính là con mèo có huyết thống cao quý, khó gặp nên không khỏi tự kỉ cao ngạo, nhưng sau khi gặp Trung khuyển, hắn đã khiêm tốn rất nhiều, bất quá gần đây trung khuyển thật sự rất sủng hắn, khiến ‘Thói quen’ ngày xưal ại dần dần ngẩng đầu.
Cũng may là đối với trung khuyển mà nói, hắn muốn làm nũng như thế nào, y vẫn vui vẻ chịu đựng, còn ước gì hắn nên tùy hứng thêm một chút, hận không thể đem hắn sủng lên trời.
“Anh biết anh biết, anh thật sự là nam nhân may mắn nhất thiên hạ.”Trung khuyển vội gật đầu không ngừng, vẻ mặt trung thực, càng khiến mèo Ba Tư muốn “Ngược đãi”y hơn.
7: 00 PM
Mèo Ba Tư cùng Trung khuyển ăn mặc chỉnh tề, song song xuất hiện tại khách sạn Hilton, hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.
“Ai vậy a?”
“Không biết nữa.”
“Hai người thực thân mật, xem Lâm phó tổng gắt gao lôi kéo tay y kìa, chẳng lẽ……”
“Nhưng mà, bộ dạng y thật sự bình thường……”
Tiếng nói khe khẽ truyền vào trong tai, trung khuyển tự ti rút tay về, muốn tránh về phía sau lưng mèo Ba Tư, lại bị mèo Ba Tư giữ chặt tay, kéo đến bên người, không chút nào để ý đến ánh mắt mọi người. Liếc thấy vẻ mặt kiên định của mèo Ba Tư, Trung khuyển tuy có chút bất an, nhưng nội tâm lại tràn đầy hạnh phúc.
Y hiểu rất rõ mèo Ba Tư, trước kia hắn là một người siêu sĩ diện, đối với người yêu thì yêu cầu thập phần nghiêm khắc, phải là đối tượng có thể xứng đôi với hắn. Mình thì chả bao giờ nằm trong phạm vi của hắn. Mèo Ba Tư cũng từng chính mồm nói qua, nếu cùng nam nhân như mình ở cùng nhau, chẳng những không thể chấp nhận, còn mất mặt đến mức không thể giới thiệu cho thân hữu. Vậy mà hôm nay, hắn lại nguyện ý gắt gao nắm tay mình, cùng xuất hiện trước công chúng, giống như muốn tuyên cáo trước mặt mọi người: đây là người yêu của ta!
Còn điều gì có thể chứng minh tâm ý của mèo Ba Tư đối với mình tốt hơn? Trung khuyển cảm động cực kỳ, cũng âm thầm nắm chặt tay đối phương, mèo Ba Tư chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Lâm phó tổng, ngươi đã đến rồi.”
Thụy Hành Phong đến gần bọn họ, tay trái dắt theo một vị nam tử tuấn mỹ tương xứng với mèo Ba Tư. Người này khóe môi luôn mỉm cười, ánh mắt như bức tranh, quang hoa liễm diễm, che giấu mị hoặc độc tố, vừa nhìn đã biết đó là một đối tượng không dễ trêu vào.
“Thụy tổng, Tiêu luật sư.”
Mèo Ba Tư mỉm cười chào hỏi. Thụy Hành Phong đêm nay mang theo người yêu đến, chính là cố vấn luật sư của B&P. Bọn họ tình cảm lưu luyến man vi nhấp nhô, Trải qua rất nhiều sức ép mới có thể tỏ rõ nỗi lòng. Hiện giờ viên mãn, mèo Ba Tư cũng cảm thấy vui vẻ thay cho bọn họ.
“Vị này chính là Bành Diệc Hàn.”
“Nhĩ hảo, ta là Thụy Hành Phong, hoan nghênh hoan nghênh.”
Thụy Hành Phong cười vươn tay, cầm tay Trung khuyển. Kỳ thật trước đây y ở xa xa có thấy mặt trung khuyển một lần, nhưng chưa chính thức nói chuyện.
“Thụy tổng, Tiêu luật sư, các ngươi hảo.”Trung khuyển lộ ra nụ cười hàm hậu.
“Đây là quản gia kiêm đầu bếp miễn phí mà ngươi hay nhắc đến? Quả nhiên rất giống một con cẩu trung thành nha.”Tiêu Mặc Vũ híp lại đôi mắt phượng hẹp dài, cao thấp đánh giá trung khuyển.
“Ngươi muốn gây chuyện à?”Mèo Ba Tư hận không thể dùng băng dính dán cái miệng của hắn lại, sau đó cho một cước sút hắn ra cửa.
“Uy, phải nuôi dưỡng một con mèo ngạo mạn tùy hứng như vậy, ngươi cũng thực vất vả a.”Tiêu Mặc Vũ nhìn về phía Trung khuyển.
“Ách, không đâu a, Tịch Hải đối với ta rất tốt……”Trung khuyển sờ sờ cái ót của mình, thành thật nói: “Tuy rằng mặt ngoài hắn hơi có chút tùy hứng, nhưng bản chất rất ôn thuần, không làm gì khiến ta phải suy nghĩ nhiều.”
“Nga? Chẳng lẽ đây gọi là trước mặt thì hung dữ, nhưng trên giường lại hiền dịu?”
Tiêu Mặc Vũ phong tình vạn chủng cười nói: “Lâm phó tổng, ta trước kia vẫn không ngờ, nguyên lai ngươi lại đáng yêu như vậy a.”
“Hứ, ta một trăm thì ngươi cũng năm mươi. Ai chẳng biết mỗi ngày ngươi đều cố ý lưu lại hôn ngân trên cổ Thụy tổng, mười phần là ghen tị rồi.Nếu là của ngươi thì chính là của ngươi, nếu không phải của ngươi, có đóng một trăm ấn kí trên người y thì cũng vô dụng. Ngay cả cách quản lí ông xã còn không biết, luật sư kiểu gì vậy chứ?”
Mèo Ba Tư dựng lông lên, lời nói ác độc không thể nghi ngờ.
“Ngươi nói cái gì? Thụy Hành Phong đã sớm là của ta, ta cần tốn công làm vậy sao? Đây là biểu hiện dành cho người ta yêu đó, biểu hiện của tình yêu đó ngươi hiểu hay không!”
Tiêu Mặc Vũ cũng xù lông, hai người nhe răng trợn mắt, như “Hổ rình mồi”nhìn nhau, rất giống hai con mèo nhỏ ngạo mạn đang la lối om sòm. Trung khuyển cùng Thụy Hành Phong vội vàng tiến lên, ôm lấy hai người bọn họ, rồi tha đi.


“Đừng ôm em, em cần giáo huấn Lâm Tịch Hải một chút, nhìn cái đuôi của hắn kìa…”Tiêu Mặc Vũ đá đánh Thụy Hành Phong, nhưng không hề có lực đạo, mềm nhũn giống như đang mát xa cho y.

“Sao lại kéo em đi, là Tiêu Mặc Vũ khiêu khích trước, em không nhận thua đâu.”Mèo Ba Tư ngắt nhéo cánh tay của trung khuyển.


Trung khuyển cùng Thụy Hành Phong bất đắc dĩ trao cho nhau ánh mắt “Hãy tự bảo trọng”, cố gắng an ủi hai người yêu xinh đẹp nhưng tính khí lại bốc đồng của mình.

Hai con mèo nhỏ giận cũng nhanh, mà vui cũng nhanh, một khắc trước còn châm chọc nói móc nhau, hận không thể cắn đuôi lẫn nhau, vài giây sau lại ngồi dựa vào hai cái ghế sô pha mềm mại, giống như đôi bạn thân kề vai sát cánh, đàm luận xem phục sức nào phù hợp nhất, phòng tập thể thao nhà ai thoải mái nhất……
Ngồi ở bên cạnh hai người bọn họ là trung khuyển cùng Thụy Hành Phong, cả hai nhìn nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười khổ. Giơ lên chén rượu, Thụy Hành Phong cảm khái nói với trung khuyển : “Ngươi xem ra cũng thực vất vả a.”
“Không dám, Thụy tổng nhìn qua cũng không dễ dàng gì.”
Trung khuyển cùng y chạm cốc, thật sự là đồng bệnh tương lân.
“Nuôi mèo cũng là một môn học, không phải chỉ cần đem đồ vật này nọ cho hắn là tốt, mà là phải nghiền ngẫm tâm ý của hắn, biết hắn nghĩ gì và muốn gì.”
Thụy Hành Phong vuốt lên dấu hôn ngân trên cổ, có chút thâm trầm giải thích.
“Đúng vậy, mỗi ngày đúng giờ phải gọi hắn thức dậy, thay hắn tắm rửa, nấu cho hắn ăn, buổi tối mát xa cho hắn, chơi trò chơi với hắn, nói giỡn làm hắn vui vẻ, bình thường còn phải nhắn tin, gọi điện thoại nói lời yêu với hắn, trong lòng chỉ có hắn, ngoài hắn ra thì không được để ý đến ai khác……”
Tuy rằng biết trung khuyển bị mèo Ba Tư bắt làm nô dịch rất khổ sở, nhưng khi chính tai nghe y nói, Thụy Hành Phong ngây cả người, một hồi lâu, mới dùng vẻ mặt đồng tình nhìn y : “Ngươi thật sự…… đã cố gắng hết sức a……”
Trong lòng âm thầm thay Bành Diệc Hàn lau đi dòng lệ nam nhi, nếu so sánh với y, Thụy Hành Phong cảm thấy mình thật sự là may mắn. Tuy rằng Tiêu Mặc Vũ cũng phi thường khó chìu ý, thường xuyên khiến mình đau đầu không thôi, nhưng dù sao mình cũng không bị biến thành bảo mẫu hầu hạ hắn.Loại sự tình này có lẽ Diêu Bân (*) đã trải qua… …
Nghĩ đến đây, Thụy Hành Phong trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng áy náy đối với Diêu Bân. Y quyết định sau khi về nhà, lập tức mua vé máy bay cho Diêu Bân sang Châu Âu du lịch, để hắn hảo hảo hưởng thụ một chút.
“Các người đang nói chuyện gì vậy? Bộ dáng thực vui vẻ ha.”
Mèo Ba Tư quay đầu lại, nhẹ nhàng tựa vào vai trung khuyển. Hắn nâng lên chén tượu màu đỏ, hơi thở thoang thoảng, khóe mắt vi liêu, ngọn đèn hắt lên càng khiến hắn thêm cao nhã tuấn mỹ.
“Nói về cách nuôi mèo a.”
Trung khuyển cọ cọ vào hai má nhẵn nhụi của người yêu, ôn nhu cười nói : “Em cùng Tiêu luật sư đang nói về chuyện gì?”
“Nói về cách nuôi chó a.”Mèo Ba Tư nhíu mày.
“Nga? Nói cho anh nghe một chút đi.”
“Chính là muốn khuyển trung thành với mình, thì phải sai y làm nhiều việc hơn, tùy thời tùy chỗ phải theo dõi để y không có phân tâm, làm y không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của mình!”
Trung khuyển sau khi nghe xong, chỉ ngơ ngác sờ sờ cái ót, thật thà chất phác cười nói: “Tịch Hải, kỳ thật căn bản không cần khẩn trương như vậy, lòng anh chỉ có mình em.”
Người này hoàn toàn hết cứu rồi.
Thụy Hành Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trước mắt vừa tung vừa hứng, cả người bỗng phát lạnh, liền chà xát hai tay, dùng vẻ mặt nịnh nọt cùng nụ cười giả tạo quay đầu lại nhìn Tiêu Mặc Vũ : “Đây là chuyện em cùng Lâm phó tổng trao đổi đến nửa ngày sao?”
“Đúng vậy, thật sự là mở rộng nhãn giới.”
Tiêu Mặc Vũ cười đến mị lực lan tràn : “So sánh với hắn, em cảm thấy mình thật sự là chưa bằng nha. Thụy đại tổng tài, anh cũng nên học hỏi Bành tiên sinh nhiều một chút.”
“Mấy ngày gần đây, Diêu Bân đã bị em khi dễ đến ba phần hồn thì rớt hết hai rồi, em còn thấy không đủ?”
Thụy Hành Phong nheo lại ánh mắt, phụng phịu, nâng cằm người yêu lên.
“Đương nhiên không đủ, những ngày chung sống của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Tiêu mặc vũ lãnh diễm cười nói, đôi môi mỏng manh kề sát gương mặt của y, hơi mấp máy.
“Thật sự là con mèo nhỏ bốc đồng!”
Thụy Hành Phong thở dài, đem người yêu ôm vào lòng, xoay người lại, dùng thân thể cao lớn để ngăn trở tầm mắt người khác, hung hăng hôn hắn……
“Bọn họ thật lớn gan, trước công chúng lại dám làm chuyện đồi phong bại tục này…… Đáng giận, chúng ta cũng không có thể thua bọn họ!”(=)))
Mèo Ba Tư vốn đã uống đến say khướt, một phen kéo áo trung khuyển, liền bá đạo hôn lên môi y……
Trung khuyển ngẩn ra, lập tức cười khổ ôm lấy hắn, cũng dùng tấm lưng rắn chắc để ngăn trở tầm mắt của nhân viên tạp vụ, sau đó lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng đáp lại…… Hương rượu thản nhiên tỏa ra từ đôi cánh hoa mềm mại, huân cảm ngọt ngào, bao phủ lên hai con người đang chìm đắm trong tình yêu
.
10: 00 PM
Mèo Ba Tư đã uống không ít rượu, sau khi về nhà, trung khuyển theo thường lệ tắm rửa cho hắn, đến khi trên người hắn tỏa ra hương thơm ngào ngạt, y mới cẩn thận ôm hắn đặt lên trên giường. Mèo Ba Tư nằm trong lòng y, cọ mặt vào khuôn ngực ấm áp, làm nũng nói: “Diệc Hàn, em nóng quá hà.”
“Em uống rượu nhiều quá, lại mới vừa tắm xong, không nóng mới là lạ.”
Trung khuyển hôn nhẹ lên hai má đỏ bừng của hắn.
“Da của anh thật lạnh, thật thoải mái……”
Mèo Ba Tư chủ động ôm lấy cổ của y, thân thể mềm nhũn dựa vào trong lòng y, ngực không ngừng cọ xát, trung khuyển sao có thể nhẫn nhịn được, hạ phúc bắt đầu mạnh mẽ căng thẳng, dục vọng cứng rắn hơi đâm vào hạ thân trắng mịn của đối phương.
“Diệc Hàn…… Có cái gì cấn cấn…… Nóng quá, thật là nóng……”
Mèo Ba Tư giật mình, dường như hơi có điểm sợ hãi, lông mi chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như lửa, nhìn qua đáng yêu không chịu được.
“Tịch Hải, đừng sợ, đây là thứ hay làm cho em cảm thấy thích thú đó nga……”
Trung khuyển chỉ cảm thấy máu mũi sắp phun ra ngoài, đầu óc đều bị hắn mê hoặc đến choáng váng.
“Nhưng nó lớn quá, em không muốn đâu, nếu nhét vào sẽ đau lắm.”
Mèo Ba Tư đáng thương nhìn y, miệng nói không chịu, nhưng tay lại buộc chặt lên cổ y. Một người bình thường thì tùy hứng hung dữ như vậy, thế mà lúc ở trên giường lại rất biết cách làm nũng, đáng yêu đến mức làm cho người ta không thể chịu đựng nổi.
“Không đau không đau đâu…… Anh sẽ thực ôn nhu mà, ngoan nga, đem chân mở ra, để cho anh hảo hảo yêu em……”
Trung khuyển đem một lượng lớn chất bôi trơn sáp nhập vào huyệt khẩu của người yêu, ngón tay nhẹ nhàng đảo quanh nội vách mềm mại nóng rực, khiến mèo Ba Tư không ngừng phát ra tiếng nức nở đầy khêu gợi……
“Anh yêu em, Tịch Hải.”
Trung khuyển áp đảo hắn, hôn lên khóe mắt ẩm ướt, đem phân thân của mình chậm rãi đưa vào trong thân thể hương nhuyễn mê người của mèo Ba Tư……
“A…… Ngô…… Diệc Hàn……”Mèo Ba Tư nhất thời phát ra thanh âm khiến kẻ khác phun huyết.
“Có đau hay không?”
“Không sao…… Nhưng cảm thấy nóng quá…… Càng ngày càng nóng……”
Đại khái đã uống rượu quá nhiều nên thân thể mèo Ba Tư còn nóng hơn so với bình thường. Hai gò má ửng đỏ, thẹn thùng, khiến nhiệt tình của trung khuyển càng tăng vọt.
“Thật là mê người, Tịch Hải……”
Nhịn không được ôm chặt hắn rồi hôn sâu một chút, sau đó càng xỏ xuyên vào cơ thể hắn mạnh hơn. Một khoái cảm thư sướng ngọt ngào như thủy triều đánh úp lại, khiến cả hai người thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê.
“A a…… Không nên vào sâu như vậy……”
“Vào sâu mới thích hơn mà……”
“Em giống như đang bốc cháy, Diệc Hàn……”
“Đừng sợ, đây là cảm giác bình thường thôi mà, có thích hay không?”
Trung khuyển tâm can ngứa ngáy lại hôn lên môi đối phương, hạ thể nhẹ nhàng nghiền nát u huyệt non mềm của hắn, thật sâu nhợt nhạt trừu tống.
“A…… Ừ……”
Mèo Ba Tư một trận co rút, kẹp chặt lại, đỏ mặt run rẩy gật đầu. Thuận theo bộ dáng khêu gợi đó, trung khuyển càng cảm thấy yêu hắn nhiều hơn.
“Em thật sự rất đáng yêu…… Đáng yêu đến mức anh muốn ăn em sạch sẽ……”
“Ngô ngô……”
Đối mặt với lòi nói khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập như vậy, mèo Ba Tư chính là ôm chặt cổ y, đôi mắt ba quang lưu chuyển, không thể nhìn gần. Trung khuyển biết, đó là biểu hiện khi hắn tràn đầy tình yêu cùng ỷ lại.
Trung khuyển không biết nên nói cái gì, dùng động tác ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn nữa để truyền tải cho hắn tình yêu của mình.
Một ngày bình thường nhưng lại tràn ngập ngọt ngào, cứ như vậy lặng yên trôi qua…..
Thời gian tuy không thể níu giữ, nhưng tình yêu là vĩnh hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.