Bất Phối Đích Luyến Nhân

Chương 21:




CHƯƠNG 21 PN2

Tám giờ sáng.
Trung khuyển mở to hai mắt, vừa mới tờ mờ sáng, ánh nắng xuyên thấu một đường mỏng manh qua bức màn cửa, chiếu lên thân thể con mèo Ba Tư đáng yêu đang nằm ngủ trong ngực của y.
Mèo Ba Tư có một khuôn mặt tuấn mỹ đến kinh người, lông mi thật dài, giống như cây quạt nhỏ, vừa rậm vừa cong, đôi mắt sáng rực như ngọc bích, mũi hắn giống như được điêu khắc mà thành, vừa cao vừa thẳng, khóe môi lại hoàn mỹ, lúc bình thường, chỉ cần hơi nhếch lên một chút, liền toát ra ý tứ hàm xúc cao ngạo, khi hắn ngủ, đôi môi liền trở nên nhu hòa hơn, xinh đẹp không thua gì một đóa hoa vừa hé nở, làm say lòng người hái.
Như thế nào lại có thể đáng yêu như vậy a?
Sáng sớm tỉnh lại, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy mèo Ba Tư, trung khuyển cảm thấy không điều gì có thể thay thế được niềm hạnh phúc lớn lao này, hắn cúi người xuống, liếm liếm lên môi mèo Ba Tư, đại khái là cảm thấy hơi khó chịu, con mèo nhỏ “Ân” một tiếng, như muốn kháng nghị, nhưng vẫn không tỉnh dậy, chỉ ôm lấy ngực y, cọ cọ mặt vào đó, tiếp tục thở đều.
Trung khuyển lặng lẽ mỉm cười, ôm lấy mèo Ba Tư vào lòng, dùng vẻ mặt vô cùng hạnh phúc để nhìn hắn, nhìn đến một lúc lâu vẫn không chớp mắt.
Tám giờ ba mươi phút sáng
Trung khuyển sau khi ngắm hắn đến no mắt, rốt cục cũng chịu rời giường, đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Đun sôi cà phê, nướng vài miếng thịt, sau đó lại chiên thêm hai quả trứng vàng óng…, mọi việc hoàn tất, trung khuyển liền bưng mâm “Bữa sáng tình yêu “lên, vui vẻ, cần cù mang vào phòng ngủ.
Khi trung khuyển trở lại bên giường, mèo Ba Tư tựa hồ bị hương thơm này đánh thức, dụi dụi hai tròng mắt còn mơ hồ, lộ ra nụ cười mê cười : “Thơm quá hà.”
“Tỉnh rồi sao, đã đói bụng chưa em, bữa sáng xong rồi này.”
Trung khuyển mới ngồi vào bên giường, mèo Ba Tư cũng bật dậy, trung khuyển liền ôm mèo Ba Tư vào trong ***g ngực, muốn cho hắn tựa vào người mình để ăn sáng.
Ai ngờ vừa động vào, tựa hồ đã đụng phải nơi đau nhức của mèo Ba Tư, làm cho hắn phải hít sâu một ngụm lương khí, bất mãn xù lông lên :
“Thắt lưng đau quá, em đã bảo anh không được dùng cái tư thế kia, mà anh không chịu nghe, hiện tại thắt lưng của em vừa động một chút đã đau muốn chết đây này.”
“Thực xin lỗi, anh thật sự đã làm hại em.”
Trung khuyển trưng ra vẻ mặt áy náy mà nhìn hắn.
“Vì anh đã làm bữa sáng thật ngon cho em, xem như lấy công chuộc tội vậy.”
Mèo Ba Tư không khách khí há miệng ra : “Đút em ăn.”
“Được, được.”
Trung khuyển xắt một mảnh thịt nhỏ, bắt đầu công tác quen thuộc mỗi ngày.
“Trứng chiên hơi cứng, không phải đã nói với anh là em chỉ thích ăn loại hơi sống thôi sao?”
Mèo Ba Tư mới nuốt một ngụm, liền nhíu mi.
“Ừ, lần sau anh nhất định chú ý.”
Trung khuyển cảm thấy thật có lỗi.
“Thịt nếu nướng lâu thêm một chút nữa, sẽ ngon hơn.”
Mèo Ba Tư lại bắt đầu phát huy tật xấu.
“Ừ, lần sau nhất định chú ý.”
“Anh không cần đút nhanh như vậy, một ngụm trong miệng em còn chưa nuốt xong đây, anh muốn cho em nghẹn chết phải không?”
Mèo Ba Tư lại sừng sộ lên.
“Thực xin lỗi.”
“Anh thật sự là quá kém.”
“Phải”trung khuyển lộ ra nụ cười khổ.
“Quên đi, nếu anh chịu gọi em một tiếng chủ nhân, em có thể tha thứ cho anh.”
Mèo Ba Tư ác liệt cong khóe môi lên.
“Chủ nhân.”Trung khuyển bỗng dưng ôm chặt lấy hắn.
“Ngoan.”Mèo Ba Tư vừa lòng gật đầu.
“Chủ nhân……”Cánh tay càng buộc chặt hơn làm cho mèo Ba Tư có điểm thở không nổi.
“Anh muốn làm gì a?”
Cảm giác được có vật gì đó cứng cứng đang cọ vào cái mông của mình, càng ngày càng nóng hơn, mèo Ba Tư bắt đầu sợ hãi : “Anh…anh, không lẽ lại…… Chúng ta tối hôm qua vừa mới làm a……”
Trung khuyển đột nhiên đè chặt người hắn xuống, đầu lưỡi nhiệt liệt liếm lên cái cổ bóng loáng của hắn, thở hổn hển, lắp bắp nói: “Nhưng….. Chính là…… Ta lại muốn rồi……”
“Trời, anh không cần mới sáng sớm đã liền động dục như vậy chứ……”
Mèo Ba Tư nghiến răng nghiến lợi kêu.
“Đó là bởi vì chủ nhân thật sự rất đáng yêu, vẻ mặt muốn đày đọa anh, còn có…… Vừa rồi lúc đút em ăn, đầu lưỡi của em còn đụng vào tay anh a, còn cố ý liếm môi, là do em dụ dỗ anh trước, không thể trách anh.”
Trung khuyển phát huy độ nhanh nhẹn trước nay chưa từng có, thuần thục đem quần áo của con mèo nhỏ vứt qua một bên, bản thân cũng lột sạch luôn, hóa thân thành đại sắc lang, bổ nhào lên người hắn.
“Anh là tên hỗn đản đáng chết…… Cư nhiên dám tạo phản…… lần sau em sẽ hảo giáo huấn……”
Nói còn chưa xong, mèo Ba Tư đã bị nụ hôn nồng nhiệt làm cho thần trí mê muội.
“Anh, anh đi vào nha.”
“A…… Ngu ngốc…… Em giết anh……”
“Thực xin lỗi, chủ nhân, anh thật sự nhịn không được.”
“Sau này không cần gọi em là chủ nhân nữa!”
“Thật trơn, thật thuận lợi để tiến vào……”
“Tên hỗn đản này, không được dùng vẻ mặt cảm động để nói ra loại từ ngữ này…… A…… Không cần nhanh như vậy…… Nhẹ một chút……”
“Ân, nơi đó hút vào rất nhanh, nóng quá……”
“A a…… Ân…… Ngô……”
“Thoải mái không?”
“Thoải mái lắm, sớm hay muộn có một ngày em cũng sẽ thiến anh…….. A…… Chậm một chút…… A…… sâu quá……”
Không lâu sau, thứ duy nhất còn sót lại, cũng chỉ là tiếng thở dốc của dã thú.
Đại chiến ba trăm hiệp.
Hiệp thứ nhất chỉ vừa mới bắt đầu.
Mười giờ sáng.
Chiến trường sau cuộc đại chiến, mùi thuốc súng tràn ngập trong gian phòng.
Mèo Ba Tư cả người hư nhuyễn, ngay cả một đầu ngón tay nhỏ bé cũng không thể nâng lên được.
Trung khuyển sau khi làm cho người ta mệt mỏi đến chết đi sống lại thì tinh thần lại vô cùng sảng khoái cùng toả sáng, dễ dàng ôm lấy con mèo nhỏ, cùng nhau bước vào bồn tắm lớn, tẩy rửa chất dịch uyên ương cho hắn.
“Thắt lưng còn đau không em?”
Trung khuyển ngồi sau lưng mèo Ba Tư, ôm hắn vào trong lòng, khoát bọt nước lên người hắn, vuốt ve làn da bóng loáng.
“Đau muốn chết, anh đúng là đại sắc lang.”
Mèo Ba Tư hung tợn dùng răng nanh cắn một chút lên cánh tay trung khuyển : “Không phải đã nói trước là một ngày chỉ được làm một lần thôi sao, anh cứ tùy hứng như vậy, sớm hay muộn thì em cũng toi mạng a.”
“Nhưng mà, ai bảo em đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức làm cho anh chỉ muốn một ngụm đem em nuốt vào bụng luôn.”
Trung khuyển nhẹ nhàng cắn lên vành tai nộn nộn của mèo Ba Tư.
“Này này, anh đừng tưởng nói ra lời ngon tiếng ngọt thì em sẽ bỏ qua nha.”
Rõ ràng người này trước đây luôn ngu ngốc trì độn, nhưng từ khi ở cùng một chỗ với hắn, miệng lưỡi liền trở nên càng ngày càng không thành thật.
Nhìn từ bên ngoài, rõ ràng hắn là người luôn bắt nạt y, nhưng trên thực tế, kẻ bị ăn sạch sẽ lại chính là hắn a.
Hừ, càng nghĩ càng khó chịu.
Mười một giờ sáng.
Trung khuyển cùng mèo Ba Tư rốt cục cũng chuẩn bị xong, lái xe đi đến siêu thị phụ cận để mua đồ ăn cuối tuần cùng vài món rau quả.
Bản danh sách mua hàng tuy không nhiều, nhưng xe đẩy lại càng lúc càng nặng.
Trung khuyển vốn dễ tính, nhưng mèo Ba Tư lại khó ăn cực kỳ, cho nên một đống thức ăn cùng đồ ăn vặt nặng nề trên xe, đều là những thứ mà mèo Ba Tư tuyển chọn vô cùng cẩn thận
“Bành lão sư phải không?”
Đột nhiên, trung khuyển nghe được có người gọi tên của mình, đó là một cô sinh viên có gương mặt thanh lệ, cười hì hì chạy đến trước mặt y.
“Tương Đường, xin chào.”
Trung khuyển nhận ra nàng chính là học sinh của mình, bởi vì cần cù hiếu học, lại thường hay đặt câu hỏi, cho nên trung khuyển đối với nàng có ấn tượng khá sâu.
“Bành lão sư, rất hiếm khi gặp được thầy ở ngoài trường học nha, đây là bằng hữu của thầy sao?”
Cô gái thấy mèo Ba Tư đang đứng cạnh trung khuyển, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
“Hắn là bạn tốt của ta, Lâm Tịch Hải, đây là học sinh của ta, Tương Đường.”
Trung khuyển giới thiệu lẫn nhau.
“Thật vui khi được gặp ngươi, Bành lão sư, bằng hữu của ngươi thật đẹp trai a.”
Tương Đường quay đầu đi, nhìn trung khuyển lộ ra nụ cười ngọt ngào, không biết vì sao, kiểu cười này làm cho mèo Ba Tư cảm thấy khó chịu cực kỳ. 
“Bành lão sư, đừng quên ước định của chúng ta nga.”Cô gái cười nói.
Ước định?
Mèo Ba Tư nhất thời cảm thấy máu nóng bốc lên não, mắt lộ ra hung quang.
“Ta sẽ không quên, yên tâm đi, ta nhất định đến đúng giờ.”
Trung khuyển ha hả cười ngây ngô, sờ sờ tóc, đột nhiên, phía sau nhất thời cảm thấy một trận sát ý mãnh liệt.
“Ta đây sẽ chờ ngươi, tái kiến, lão sư.”Nói xong, cô gái giống con bướm nhỏ, nhẹ nhàng bay đi.
Trung khuyển quay đầu lại, nhìn thấy thần tình âm trầm của mèo Ba Tư, nhất thời sợ run một chút : “Làm sao vậy em, sao sắc mặt kém như vậy?”
“Bành, Diệc, Hàn! Anh tốt nhất nên cho em một lời giải thích rõ ràng, anh cùng nàng rốt cuộc là có quan hệ gì.Hử?”
Mèo Ba Tư nghiến răng nghiến lợi nói.
Mười hai giờ trưa.
Một con trung khuyển đang run rẩy kinh sợ và một con mèo Ba Tư có vẻ mặt âm trầm như muốn giết cùng nhau đi về nhà.
“Tịch Hải, không cần sinh khí, anh cùng nàng thật sự không có quan hệ gì cả.”
Trung khuyển lắp bắp giải thích : “Chúng ta chỉ hẹn nhau đi xem hội triển lãm tác phẩm tranh châm biếm mà thôi.”
“Vì sao có nhiều lão sư như vậy mà nàng không chọn, nàng cố tình phải gọi cho anh?”
“Bởi vì anh cùng nàng có nhiều điểm hợp ý, trong giờ học nàng cũng đặt ra nhiều câu hỏi rất hay, vì vậy…, mà là…, cho nên ….lén coi nhau như bằng hữu.”
Lời giải thích không hoàn hảo, ngược lại càng khiến mèo Ba Tư nổi cơn tam bành.
“Bành Diệc Hàn, anh không phải là muốn bỏ em đấy chứ!”
Mèo Ba Tư tức giận đến cả hốc mắt đều tràn ngập hơi nước, cả người ngồi lên trên người của y, nhéo áo y.
“Như thế nào lại có thể, anh làm sao có thể làm xằng bậy sau lưng em, từ khi ở chung với em, anh chưa từng nhìn qua người khác a.”
“Trước kia anh cũng ở với người khác đấy thôi, cũng không thể không có tiền lệ.”
Tuy rằng hiện tại trong mắt trung khuyển chỉ có một mình hắn, nhưng khi nhớ đến trước đây y từng ở bên người khác đến bốn năm, hắn lại chỉ có thể yên lặng ở sau lưng chăm chú nhìn ngắm bóng dáng hạnh phúc của bọn họ, khiến cho mèo Ba Tư cảm thấy vô cùng thống khổ, hắn không muốn phải chịu đựng lần thứ hai.
Người khác thấy mèo Ba Tư ở mặt ngoài hăng hái, nhưng trong nội tâm của hắn lại đầy nỗi sợ hãi, sự sợ hãi ngự trị rất sâu.
Đột nhiên, một đôi bàn tay ôn nhu xoa lên khuôn mặt hắn, phần eo bị cánh tay rắn chắc ôm lấy, nhẹ nhàng lôi kéo, trung khuyển đã đem cả người hắn nhập vào trong ***g ngực.
“Đứa ngốc, đừng miên man suy nghĩ nữa, người anh suốt đời yêu chỉ có một mình em thôi, trừ phi em không cần anh nữa.”
“Em sao có thể không cần anh.”
Mèo Ba Tư nắm lấy quần áo của trung khuyển, cái mũi có điểm hơi ê ẩm. Từ ngày chung sống với y, hắn đã trở nên yếu ớt hơn, lo được lo mất, tâm tình liên tục dao động không thôi.
“em tuấn mỹ như vậy, điều kiện lại tốt như vậy, đi ở trên đường, không biết có bao nhiêu người nhìn ngắm em, anh sợ hãi lắm, sợ có một ngày em sẽ rời bỏ anh.”
Trung khuyển hôn lên mái tóc mềm mại của mèo Ba Tư, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh.
“Em chỉ có một mình anh a.”
Mèo Ba Tư thanh âm biến nhẹ, cơ hồ cả người đều chui rúc vào lòng trung khuyển.
“Anh biết a, nếu nói sợ hãi, thì nỗi sợ của anh so với em không hề ít hơn đâu.”
Trung khuyển ôn nhu hôn lên hai má mèo Ba Tư : “Cho nên em phải tin tưởng anh.”
“Ân.”Mèo Ba Tư đem mặt thật sâu mai nhập vào vòng tay ấm áp của trung khuyển……
Thật hy vọng cứ như vậy, có thể ở cạnh y đến vĩnh viễn.
Như thế nào cũng không để mất y, nếu thật sự lại mất y, hắn sẽ sống không nổi, nhất định sống không nổi, cho nên vô luận như thế nào, cũng phải ôm chặt lấy niềm hạnh phúc trước mắt.
Buổi chiều một chút
Hỗn đản, vì sao không khí đang ấm áp thế kia, mà cuối cùng lại biến thành như vậy?
“A…… Bành Diệc Hàn, em thật sự phải thiến anh……”
Mèo Ba Tư thở hổn hển mắng, lấy tư thế khiến kẻ khác cảm thấy hổ thẹn mà rưng rưng tiếp nhận thứ hùng vĩ đang va chạm trong cơ thể.
“Anh…… Thật sự nhịn không được……”
Trung khuyển lại hóa thân thành sắc lang, đè lên thắt lưng của hắn, không ngừng dao động thân thể tiến lên phía trước.
“Bởi vì em thật sự rất đáng yêu, có thể lặp lại lời nói vừa rồi hay không?”
“Anh nằm mơ đi! Em không nói……”
“Không nói à…… Không nói sẽ không cho bắn……”
“Hỗn đản……”
“Nói a, anh muốn nghe một lần nữa thôi.”
“Em…… Em yêu anh…… A…… nhẹ một chút…… Ân…… Ngô……”
“Thật dễ thương nga, đây là biểu hiện mà anh rất yêu đó, biết không?”
“Câm miệng đi.”
“Siêu đáng yêu.”
“A…… Động tác của anh quá mức kịch liệt…… A…… em sắp ngã xuống……”
“Đến…… Ôm lấy cổ anh…… Kẹp chặt thắt lưng……”
“Ân…… Ngô……”
Kế tiếp, lại chính là tiếng thở dốc của dã thú …..
Hai giờ chiều.
Mèo Ba Tư đã hoàn toàn “Bỏ mình”, nằm rên rỉ trên sô pha, muốn động thân cũng không được.
Trung khuyển tiếp tục dùng vẻ mặt thần thanh khí sảng, bắt đầu dọn dẹp, làm cơm trưa, mèo Ba Tư trừng mắt nhìn bóng dáng của y, hận không thể trát y mấy phát để cả người y biến thành cái tổ ong vò vẽ….
Ba giờ chiều.
Trung khuyển tiếp tục công tác đút thức ăn cho chủ nhân của y.
Mèo Ba Tư lại bày ra tư thế như đế vương, bắt đầu đòi ba đòi bốn, có lẽ đây là cách duy nhất mà hắn có thể dùng để “Trừng phạt”tên trung khuyển kia.
Bốn giờ chiều.
Trung khuyển vốn định đi ra ngoài, nhưng bởi vì mèo Ba Tư bị “Tê liệt”nên phải ở yên trong nhà chăm sóc hắn.
Tuy bị vỡ kế hoạch, nhưng trung khuyển chẳng những không có bực tức, ngược lại vẻ mặt còn vô cùng vui sướng, ôm lấy thân thể mềm nhũn dịu ngoan của mèo Ba Tư, cùng nhau ngồi ở sô pha xem TV.
Năm giờ chiều.
Xem chưa được bao lâu, mèo Ba Tư nằm trong lòng của trung khuyển không biết đã ngủ từ lúc nào.
Trung khuyển duy trì tư thế bất động, chỉ thỉnh thoảng hôn nhẹ một chút lên hai má của con mèo nhỏ.
Sáu giờ tối.
Sau khi tỉnh ngủ, mèo Ba Tư dựa vào ghế sô pha để chơi game, trước đây khi không ở chung với trung khuyển, sinh hoạt của hắn trở nên điều độ hơn một chút, chỉ thích đọc tiểu thuyết văn chương, bây giờ trung khuyển đã trở lại bên cạnh, hắn lập tức khôi phục lại “Thói quen”chơi game.
Trung khuyển bận rộn sửa sang lại phòng ốc, giặt giũ, quét lau, rồi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối phong phú được dọn đầy trên bàn, tất cả đều là những món mèo Ba Tư thích ăn.
Đối với “Biểu hiện cầm thú”của trung khuyển vào buổi sáng, cơn giận của hắn vẫn còn sót lại chưa chịu tan đi.
Con mèo nhỏ vùi đầu ăn cơm, trung khuyển chỉ còn cách ôn nhu không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.
Cả hai đều không nói với nhau một lời nào trong suốt bữa ăn..
Tám giờ tối.
Trung khuyển ôm mèo Ba Tư vào phòng tắm để tắm rửa, hai người cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm lớn, chơi đùa cùng bọt xà phòng, trò chuyện, tận tình hưởng thụ thời gian tư mật của cả hai …
Chín giờ tối.
Trung khuyển lau khô toàn thân cho mèo Ba Tư, ôm vào phòng, đặt hắn lên trên giường, rồi đắp chăn lại cho hắn.
Từ đầu tới đuôi, mèo Ba Tư cũng không thèm động đến một ngón tay, toàn bộ tiến trình đều do trung khuyển tự mình xử lý.
Bật cái đèn ngủ ở đầu giường lên, trung khuyển bắt đầu cầm lấy quyển sách ngày hôm qua mình còn chưa xem xong, mèo Ba Tư liền xích sát vào, cọ mặt vào ngực y, lẳng lặng ôm lấy y.
“Xem cái gì vậy?”Con mèo nhỏ tò mò đặt câu hỏi.
“Anh rất thích quyển sách này, đọc cho em nghe nhé?”
“Hảo.”
“Khi ngươi yêu hắn, ngươi sẽ đi theo hắn,
Tuy rằng con đường mà hắn phải trải qua thật gian nguy.
Khi đôi cánh chim của hắn ôm lấy ngươi, ngươi sẽ liền khuất phục hắn,
Tuy rằng hắn giấu trong đôi cánh chim một mũi kiếm rất nhọn, nhọn đến nỗi sẽ khiến ngươi bị thương.
Khi hắn nói mọi thứ cho ngươi nghe, ngươi sẽ liền tin tưởng hắn,
Tuy rằng thanh âm của hắn có thể làm ngươi bừng tỉnh từ trong cơn mơ, như ngọn Bắc Phong thổi vào tàn phá hoa viên của ngươi……
Phải biết rằng nếu yêu quá mù quáng thì sẽ rất thống khổ,
Cho dù người ngươi yêu có thương tổn ngươi;
Ngươi cũng vui vẻ đón nhận dù có đổ máu.
Vào mỗi sáng sớm, khi ngươi thức tỉnh, ngươi lại cảm ơn thượng đế đã ban cho ngươi một ngày tràn đầy yêu thương……
Ở chính ngọ, tâm hồn như bị tình yêu chiếm trọn;
Ở hoàng hôn, mang cõi lòng đầy cảm kích mà về nhà;
Sau đó, ngươi sẽ âm thầm cầu phúc cho người ngươi yêu, ca ngợi thượng đế, và an tường đi vào giấc ngủ.”
Trung khuyển hôn lên trán mèo Ba Tư một cái, cười nói : “Câu thơ rất đẹp, đúng không?”
“< Tiên Tri > của Kỉ Bá Luân?”
“Đúng vậy.”Trung khuyển ôn nhu nở nụ cười : “Trước kia, khi em không ở bên cạnh, không biết như thế nào, anh thường xuyên nghĩ đến mấy câu thơ này.”
Mèo Ba Tư hạ mí mắt, ôm chặt lấy trung khuyển : “Em còn muốn nghe, cứ đọc tiếp đi a.”
“Tốt.”
Trong thanh âm từ tính trầm thấp của trung khuyển, mèo Ba Tư dần dần nhắm mắt.
Mười một giờ đêm.
Trung khuyển khép lại sách vở, mèo Ba Tư đã ngủ yên giấc.
Tuy rằng y rất muốn ‘hảo hảo’ thương yêu hắn một lúc nữa, nhưng nếu tiếp tục làm, nói không chừng thật sự sẽ bị con mèo nhỏ “Cấm dục”luôn, hôm nay thực sự đã khiến hắn mệt muốn chết rồi.
Trung khuyển không khỏi cười khổ một cái.
Không biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, liền nhịn không được mà muốn đè hắn xuống dưới thân, như thế nào sủng hắn cũng không đủ, cho dù hắn muốn có được ánh trăng trên bầu trời, y cũng cố tìm cách trèo lên để hái xuống cho hắn.
Hắn là sự may mắn cùng kì tích trong cuộc đời của y, ông trời đã ban cho y một thiên sứ, y vĩnh viễn cũng không thể buông tay khỏi món trân bảo này, phải giữ gìn cho đến chết.
Nhẹ nhàng kéo chăn đơn, đắp lên thân người đang nằm trong lòng mình, trung khuyển với tay tắt đèn, cả gian phòng nhất thời lâm vào một mảnh lặng im trong bóng đêm.
Mèo Ba Tư xinh đẹp đang lẳng lặng ghé vào trong ngực của y, hơi thở của hắn phà nhẹ lên làn da y, một cảm giác xúc động dịu nhẹ lại dâng lên.
“Ngủ ngon, anh yêu em.”
Trung khuyển hôn nhẹ lên thái dương tiều tụy của hắn.
Không biết bởi vì nghe được lời nói của y hay là có nguyên nhân nào khác, mèo Ba Tư hơi hơi nhếch lên thần cánh hoa mềm mại, giống một đóa hoa hồng xinh đẹp, từ từ hòa tan vào bầu trời đêm.
Mười hai giờ đêm.
Âm thanh bốn phía đều trở nên câu tịch.
Chỉ có ánh trăng ôn nhu, như màn thủy ngân màu bạc bao phủ lên đại địa, xuyên thấu qua một góc cửa sổ, chiếu lên thân thể hai người đang say ngủ trên chiếc giường lớn.
Ở tủ đầu giường, một trang sách được lật ra, ánh trăng ẩn ẩn chiếu lên mấy kí tự trên đấy-
Yêu, được yêu, liền thỏa mãn (< Tiên Tri >Kỉ Bá Luân )
Phong nhi không một tiếng động gợi lên, tâm hoa thổ lộ u nhã thơm.
Như hồi xuân đại địa,
Như yến quá không tiếng động,
Như thể yêu say đắm cũng không có hồi kết……
Mà tràn ngập hạnh phúc, ngày mai lại sắp bắt đầu,
Vô hưu vô chỉ.
Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.