Bất Trác

Chương 1: Phải để cậu ấy chịu trách nhiệm




Một buổi chiều trong quán cà phê nọ, khách khứa không nhiều, Cố Sơn Trạch ngồi bên cửa sổ, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh.
Kể từ lúc ngồi xuống, người đàn ông kia vẫn luôn nhìn lén hắn.
Hắn không biết đối phương bên kia đang có ý gì, nhưng thật sự là đang nhìn lén. Từ lúc hắn ta nhìn đến giờ, người phụ nữ ở đối diện vẫn đang kiêu ngạo nói về việc tìm bạn đời tiêu chuẩn, hiển nhiên là bọn họ đang xem mắt.
Cố Sơn Trạch nhấp một ngụm latte lạnh, nhẹ nhàng lắc lắc ly cà phê trong tay, viên đá va vào thành cốc vang lên tiếng keng keng giòn vang.
Dường như đã đưa ra quyết định, hắn liền quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt xinh đẹp ẩn sau một chiếc kính mỏng. Ánh mắt kia sau khi nhìn hai giây liền hướng tới bộ phận ở dưới eo hắn, ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Cố Sơn Trạch cúi đầu, buổi sáng nay hắn mặc một chiếc sơ mi sạch sẽ phẳng phiu, thắt lưng bằng kim loại phản chiếu lại ánh sáng, xuống chút nữa là những nếp gấp như những ngọn núi dưới vải quần.
''...''
Chỉ có điều khi hắn ngẩng đầu lên, người đàn ông ở bàn bên cạnh đã đứng dậy đi về hướng quầy thu ngân. Hắn có dáng người thon gầy nhưng cặp mông lại rất no đủ, trong chiếc quần màu xám đậm là đôi chân thẳng tắp lại thon dài, khi ống quần cuốn lên còn nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn, theo động tác di chuyển lộ ra gót chân hồng hồng đầy bí ẩn.
Không khí trong quán cà phê đột nhiên nóng lên, hương cà phê lúc này lại trở thành một mùi hương dụ ngọt quyến rũ.
Cố Sơn Trạch kéo ghế đứng dậy đi về phía người kia. Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ quay đầu lại, cặp kính gọng bạc trên mũi lại hơi trượt xuống vài phần.
Nhìn kĩ lại mới thấy người kia có đôi mắt thanh tú, đầu mày cuối mắt đều nhọn, đặc biệt đuôi mắt tựa lá liễu, viền mắt hơi hồng nhưng con ngươi bên trong lại vô cùng lạnh lẽo, tựa như đang ở sâu trong vực thẳm không chút ánh sáng, chỉ đứng yên một chỗ mà lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Lại nhìn nhau thêm hai giây, người đàn ông kia đi tới, đột ngột cúi xuống vươn tay ra thăm dò vào đùi trong của hắn.
Qua lớp vải quần Cố Sơn Trạch vẫn cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, tựa như con rắn trơn trượt đang trườn xung quanh. Hắn đột nhiên run lên, trong giây lát cơ bắp căng chặt, nhưng người đàn ông kia lại nhanh chóng đứng dậy, trên đầu ngón tay xuất hiện một con bọ rùa đỏ?
Con bọ rùa run rẩy dang rộng đôi cánh. Người kia đưa ngón tay lên môi thổi nhẹ, đôi môi tươi tắn hơi chu lên như một viên kẹo hồng ngọt ngào.
Yết hầu của Cố Sơn Trạch kịch liệt lăn lộn, khóe môi hiện lên ý cười, ''Cùng ngồi một lúc nhé?''
Nghe được câu nói kia, người nọ dường như rốt cuộc cũng chú ý đến sự tồn tại của hắn, nhìn lại với một ánh mắt quái dị, một giọng nói truyền đến, phảng phất như gió xuân se lạnh phả vào lòng, chưa đợi mưa đã tự ý đánh thức những nụ đào còn đang ngủ trên cành,
''Lần sau đi'', người kia đáp.
- -------------
Trong bệnh viện ở trung tâm thành phố, hôm nay là ngày Thẩm Băng Châu xuất viện.
Người đến thăm bệnh nhiều vô cùng, bất kể bên cạnh giường bệnh hay ngoài cửa đều có người đứng. Những bông hoa loa kèn hồng đậm, cẩm chướng hồng nhạt cùng những bông hướng dương vàng rực được xếp chồng lên nhau trên chiếc bàn cạnh giường bệnh khiến người bệnh trên giường thêm phần đơn bạc yếu ớt.
Một nam sinh đứng phía trước lên tiếng: ''Giáo sư Thẩm, ngài vẫn về trường dạy chứ?''
Bị tra tấn bởi dao phẫu thuật và kim tiêm, Thẩm Băng Châu như thay một lớp da, con người ban đầu vốn dĩ chẳng có mấy cân thịt mà lúc này đây mặt lại càng thêm nhọn, dưới mí mắt là quầng thâm mờ, cả người như chú mèo nhỏ chịu đói ốm yếu đáng thương.
Anh xụ mặt, thanh âm lãnh đạm truyền tới: ''Chờ tình hình ổn định rồi tôi sẽ quay trở lại làm việc, luận án vẫn triển khai bình thường, nếu không hiểu chỗ nào có thể gửi mail cho tôi''.
Đứng ở trong phòng bây giờ phần lớn là học sinh, nghe Thẩm Băng Châu nói như vậy thì ngoan ngoãn nói vâng, lại nói thêm vài câu chúc động viên nữa liền rời đi, không hề quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Đám học sinh vừa đi, bầu không khí ngột ngạt bắt đầu lưu thông, người phụ nữ đứng ở mép giường cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện: ''Chị bảo Tiểu Dương đi làm thủ tục rồi, hôm nay sẽ đưa em về nhà''.
Thẩm Băng Châu ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng cũng hòa hoãn vài phần, ''Chị ở công ty bận rộn như vậy, không cần tự mình đến đón em đâu''.
Thẩm Thần Sa cười: ''Chị không đến đón thì ai đến đây? Chờ em về nhà rồi bảo dì Giang bồi bổ cho em, đã gầy đến như vậy rồi''.
Thẩm Băng Châu miễn cưỡng cong khóe miệng, ánh mắt rơi xuống chiếc xe lăn mới tinh ở bên giường, đôi tay không tự giác nắm chặt khiến ga giường trắng tinh xuất hiện vài nếp nhăn.
Tính tới hôm nay anh đã ở trên giường bệnh ba tháng. Ba tháng trước anh đi tới mỏ đá ở thị trấn Altay để tìm đá tourmaline xanh lam nhưng bị rơi xuống một thung lũng có địa hình phức tạp. Khi mở mắt ra lần nữa thì anh đã năm ở đây, nghe nói suýt chút nữa thì đi luôn rồi.
Dành được sự sống trong chỗ chết nhưng chi dưới của Thẩm Băng Châu đã không còn cảm giác, trở thành vật trang trí. Làm bạn với anh trong tương lai sẽ là chiếc xe lăn lạnh lẽo dưới mặt đất kia.
Cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Băng Châu, Thẩm Thần Sa xoa lưng anh, vỗ nhẹ, ''Châu Châu, em đừng buồn, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, khả năng phục hồi sau này sẽ rất tích cực, phải có niềm tin chứ''.
Ánh mắt Thẩm Băng Châu ảm đạm, trên mặt lại lộ ra nụ cười, ''em không buồn, chỉ là về sau không thể đi dã ngoại nữa rồi, mất đi một niềm vui lớn của em''.
''Không đi được cũng không sao, không phải em còn sưu tầm khoáng thạch sao? Chỉ là viên đá Tourmaline thôi, chị thấy Gia Đức* có một cái rất đẹp, mấy ngày nữa dẫn em đi xem''.
Vấn đề không phải nằm ở đá Tourmaline kia. Đi khai thác không phải lúc nào cũng có thu hoạch, niềm vui chính là nằm ở quá trình tìm kiếm nó, nhưng đó là thứ khiến anh ám ảnh, cũng phần nào an ủi anh. Thẩm Băng Châu ngước mắt nhìn, sâu trong con ngươi hiện lên một tia trấn an.
"Được ạ''.
Thẩm Thần Sa an ủi nói: ''Để chị gọi Chu tiểu thư đến nhé? Hai em cũng đã lâu không gặp rồi phải không?''
Chu tiểu thư là vị hôn thê anh chỉ mới gặp qua một lần. Tia sáng trong ánh mắt Thẩm Băng Châu chợt tắt: ''Chị đừng gọi, bây giờ em trở nên như vậy rồi, cô ấy không chấp nhận được đâu''.
Cùng liên hôn với Chu gia, đơn thuần chỉ là để mang lại lợi ích thương nghiệp, Thẩm Băng Châu dưới tình huống vạn bất đắc dĩ mới làm ra quyết định này. Thẩm gia có việc muốn nhờ cậy, lại là bên không thể ngẩng cao đầu. Thẩm Băng Châu nằm viện suốt ba tháng vị hôn thê kia ngay cả phòng bệnh cũng không ghé một lần.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thần Sa trợn mắt, nói: ''Sợ cái gì chứ? Nếu cô ấy dám ghét bỏ em thì ném đi là được. Cuộc liên hôn này không nhất thiết phải cưới!''
Cuộc hôn nhân này đúng thật là không thể không cưới. Thẩm Băng Châu biết chị chỉ đang đùa, cười nhẹ đáp: ''Em nói đùa thôi, đây là liên hôn, em nghĩ cô ấy cũng không tùy hứng như vậy đâu''.
.........
Tại bộ phận trang sức cao cấp Sơn Viễn, cửa thang máy mở ra, nhân viên nữ đứng bên ngoài hoảng sợ, đập một phát lên người thực tập sinh bên cạnh, "Giám đốc Cố!"
Cố Sơn Trạch gật đầu, khuôn mặt anh tuấn hơi trầm xuống, bước nhanh ra ngoài. Bành Vũ theo ở phía sau cười cười với các cô.
Thực tập sinh ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người vừa mới rời đi, nhỏ giọng hỏi: "Kia là tổng giám đốc mới đến ạ?"
Nữ nhân viên che miệng lại nói: "Tổng giám đốc chỉ là tạm thời thôi. Cậu ấy là cậu cả nhà Sơn Viễn, sắp kế nhiệm chức vụ CEO đó. Có cậu ấy đến bộ phận trang sức này làm việc, những ngày tháng sau này của chúng ta sẽ dễ sống hơn".
"Sao lại nói như vậy ạ?"
"Giám đốc Cố là người có tài, từng giành được giải thưởng Red Dot* đó. Chị xem qua triển lãm cá nhân của cậu ấy rồi. Cái ý tưởng thiết kế ấy mà đặt vào sản phẩm mới của chúng ta, chị đảm bảo bỏ xa người khác mười con đường cũng không thành vấn đề".
Thực tập sinh gật đầu, cái hiểu cái không nói: "Em cảm thấy anh ấy đẹp trai phết đấy, mà lại còn trẻ nữa, vẫn còn độc thân à chị?"
"Tầm hơn ba mươi đi, khuyên em đừng có bất kỳ ý tưởng nào với cậu ấy", nhân viên nữ nhỏ giọng, "Nghe nói là gay, lại còn rất phong lưu''.
Thời gian nghỉ trưa, phần lớn nhân viên trong bộ phận đều không ở công ty, Cố Sơn Trạch bước nhanh qua khu vực làm việc, đi vào văn phòng của tổng giám đốc đã được trang hoàng cẩn thận, vòng qua chiếc ghế sofa tiếp khách mới tinh cùng chiếc bàn hình bán nguyệt ở giữa mở ra một ngăn tư liệu.
Bành Vũ chậm rì rì theo vào nói chuyện phiếm: "Nghe nói gì chưa? Thẩm tổng của Vạn Thịnh cùng đường, chuẩn bị bán em trai đi rồi đấy".
Cố Sơn Trạch mở điều hoà, theo thói quen mà nới lỏng cà vạt, trên tay khớp xương rõ ràng đeo một chiếc nhẫn ban chỉ. Theo động tác di chuyển, viên hồng ngọc được khảm trên đó phản chiếu ánh sáng ra ngôi sao sáu cánh. Hắn thản nhiên trả lời: "Cô ấy còn có em trai à".
"Tôi cũng mới biết được thôi. Hình như là muốn liên hôn với đại tiểu thư Bách Lai. Dựa vào lập nghiệp bằng phỉ thúy mới nổi. Không phải tôi kì thị nhà giàu mới nổi, nhưng cái vị Chu tiểu thư đó cũng có chút thú vị. Mấy ngày trước còn ghẹo tôi, hỏi bao nhiêu tiền thì có thể bao được tôi đó".
Bành Vũ là anh em chơi từ nhỏ với hắn, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng cũng là thiếu gia là quyền quý, từ trước đến nay cũng chỉ có hắn bao người khác. Cố Sơn Trạch nhướng mày, hỏi: "Cậu trả lời cô ta như thế nào?".
"Còn có thể trả lời như nào? Tôi nói tôi là bạn trai của Cố đại công tử, bảo nàng tự biết khó mà lui đi".
Cố Sơn Trạch lạnh mặt: "Cậu làm tôi ghê chết rồi".
Người nọ cười cười, biết thức thời mà chuyển chủ đề: "Cái cậu em trai kia của Thẩm tổng cũng đủ thảm. Nghe nói là cùng bạn đến Tân Cương tìm khoáng sản, lại ngã xuống thung lũng đến chân cũng tàn phế luôn. Phỏng chừng nửa đời sau đều phải ngồi xe lăn rồi".
Cố Sơn Trạch xoay cái đế để một nửa thành phẩm, thưởng thức viên kim cương khảm ở trên cánh, thờ ơ nói: "Trước tiên chúc mừng Chu tiểu thư, kết hôn xong còn phải tự mình động".
Bành Vũ tấm tắc: "Cậu cũng thật là..., nói thật, một người phụ nữ như Thẩm Thần Sa một mình điều khiển Vạn Thịnh nhiều năm như vậy, cho đến giờ cũng chưa kết hôn. May mà trước đó cậu đã ném ra một kế hoạch trước mặt Cố đổng*, ép người ta phải tìm nhà giàu để liên hôn''.
Trên phương diện kinh doanh, trước giờ đều như vậy. Cố Sơn Trạch mặt không cảm xúc, nói: "Cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Người tôi bảo cậu tìm giúp đâu?"
Bành Vũ lắc đầu, nói: "Không có ảnh, cậu tưởng tôi là cảnh sát chỉ bằng vài câu miêu tả của cậu là tìm được mỹ nhân lạnh lùng trong biển người về đây chắc?"
Cố Sơn Trạch dừng lại động tác trên tay, ánh mắt dừng lại trên đôi bàn tay đang nâng những món đồ thiên sứ kia. Theo dự định ban đầu, chỗ đó phải là một viên Sapphire tượng trưng cho những giọt nước mắt. Mỗi lần thấy những thứ này, trong mắt hắn đều hiện lên dáng vẻ của mỹ nhân gặp trong tiệm cà phê ngày đó.
Ngọc bích quá đẹp đẽ quý giá, mà khí chất của người kia càng giống với một loại khoáng vật nào đó. Độ cứng càng thấp, màu sắc càng nhạt. Pha trộn trong đám đông thì khó để nhận thấy, nhưng một khi chú ý tới sự tồn tại của hắn rồi, cả ánh mắt cùng tâm tư đều không thể dứt ra được. .
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
Nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Cố Sơn Trạch, Bành Vũ trêu đùa, nói: "Cậu không phải thích người ta rồi đấy chứ?".
Cố Sơn Trạch hồi thần, khinh thường nói: "Tôi chỉ muốn ngủ với cậu ta thôi.
Trước đây cậu ta chọc tôi, bây giờ cũng phải chịu trách nhiệm không phải sao?"
Bành Vũ bĩu môi: "Từ bỏ đi. Tôi nói thật, cậu ấy chắc chắn không có ý tứ gì với cậu. Nếu không sao ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại? Chỉ là một mỹ nhân lạnh lùng mà thôi, tìm một người thế thân cũng đã rất nhiều rồi, chỉ có điều__", hắn dừng lại một chút, "Cái người em trai kia của Thẩm tổng rất giống với mỹ nhân lạnh lùng trong hình dung của cậu đó".
''Đáng tiếc lại là người tàn phế, tôi không thử được''. Cố Sơn Trạch lạnh lùng cười nhạo, ''Cùng lắm là tìm một người thế thân chứ cũng không đến mức đi bắt nạt một người bệnh tàn''.
Bành Vũ buông tay, ''Tôi chịu, nếu rảnh để giới thiệu cho cậu thêm mấy người mẫu mới tới''. Hắn chỉ vào nửa sản phẩm bên kia, nói, ''Cho nên là Cố đại công tử ơi, suy nghĩ kỹ chưa? Người như này nên dùng lại đá quý gì đây?''.
Quay lại vấn đề chính, Cố Sơn Trạch lâm vào trầm mặc, vốn dĩ nên nhanh chóng hoàn thành tác phẩm nhưng vì khối đá quý này mà bị kéo dài hơn ba tháng.
Thấy hắn đang gặp khó khăn, Bành Vũ vỗ vỗ vai hắn, ''Gần đây Gia Đức có một viên Tourmaline vô cùng hiếm thấy, đến xem một chút không?''
Đá Tourmaline, màu sắc không đậm bằng Shapphire, quả thật gần đúng với cảm giác mà hắn đang tìm kiếm. Cố Sơn Trạch xoay nhẹ nhẫn ban chỉ trên tay, suy nghĩ nói, ''Để tôi nghĩ đã''.
Bành Vũ cắt ngang: ''Nghĩ làm gì, trực tiếp đi đến phòng triển lãm nhìn vật thật thì sẽ biết thôi''.
૮₍ ˶•ᴗ•˶₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.