Bất Trác

Chương 11: Cậu ấy bị ngốc à




Thẩm Băng Châu ở một biệt thự trong đình viện phụ cận làng đại học không phải là để tiện cho công việc mà chỉ do trùng hợp. Nhà là cha mẹ Thẩm đã mua trước đó khi họ còn sống, không khí cũng trong lành tươi mát, sau khi ăn xong nếu muốn tản bộ, phía Nam chính là công viên Văn hóa và Sáng tạo, phía Đông là danh lam thắng cảnh ven hồ, đi về hướng Bắc vài km là thẳng đến khuôn viên trường đại học D, khuôn viên trường còn hơn thắng cảnh.
Chỉ có điều bất tiện duy nhất là cách công ty Vạn Thịnh quá xa, lái xe đi cao tốc cũng phải mất một giờ, lúc Thẩm Băng Châu chưa bị thương, Thẩm Thần Sa rất ít về nhà ở qua đêm, trong nhà chỉ có anh và dì Giang bầu bạn.
Sau khi xe dừng lại, Cố Sơn Trạch quen cửa quen nẻo mà lấy xe lăn ra, vòng đến ghế phó lái chuẩn bị ôm anh xuống. Hai người trước nay giao tiếp cũng không tính là nhiều nhưng Thẩm Băng Châu thích ứng rất nhanh, chủ động đưa tay ra ôm lấy cổ hắn, dán thân mình lên.
Nhìn động tác thành thạo như vậy, Cố Sơn Trạch cong môi, cố ý đứng bất động, thẳng đến khi có ánh mắt dò hỏi của Thẩm Băng Châu truyền đến mới nói: ''Thầy Thẩm không định mời tôi vào thưởng thức ít đồ anh cất giữ à?''
Thẩm Băng Châu không chút do dự mở miệng: ''Không.''
''....''
Hai tay Cố Sơn Trạch dùng sức, hai tay nâng nâng nhắc nhở người trong lòng ngực, "Cho cậu một cơ hội trả lời lại.''
Sức lực của hắn quả thật không nhỏ, một người hơn năm mươi cân nói nâng là nâng, xuất phát từ việc tự bảo vệ bản thân, Thẩm Băng Châu theo bản năng ôm sát cổ hắn, không tình nguyện nói, ''Để lần sau đi.''
Cố Sơn Trạch liếc nhìn anh, ''Lúc nào cũng lần sau lần sau, tôi muốn lần này vào xem.''
Thẩm Băng Châu rũ mắt, mím môi, ''Vậy cũng được.''
Thẩm gia không nhỏ, trước đây từng có bốn người giờ chỉ còn lại hai chị em, khó tránh khỏi hơi cô quạnh. Phòng sưu tầm được chuyển từ phòng nghiên cứu trước đó, hướng về phía đông nam. Có các kệ trưng bày cao, mỗi kệ bày các quặng khác nhau, nhìn chật kín trông còn khoa trương hơn cả bảo tàng.
Cố Sơn Trạch đi đến cái kệ gần nhất, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là một nhóm tinh thể mắt cá, bên cạnh có một cái thẻ ghi tên, thông số kĩ thuật, vị trí thu thập, độ cứng và khúc xạ. Đặc biệt ở đây là những dòng ấy được viết bằng nét chữ viết bằng bút máy mảnh và đẹp, khó có thể tưởng tượng rằng nó được viết bởi một nhà khoa học, người bị ám ảnh bởi các loại khoáng thạch.
Cố Sơn Trạch cảm thán từ tận đáy lòng, "Thầy Thẩm sưu tầm được bao lâu rồi?''
Thẩm Băng Châu ngồi trên xe lăn trả lời một cách thờ ơ, ''Lâu lắm rồi.''
Hắn cười khúc khích: ''Lâu lắm rồi là bao giờ?''
Thẩm Băng châu di chuyển xe lăn, lấy một viên quặng hồng, cầm nó bằng ngón trỏ và ngón giữa của mình nói, ''Viên Tanzanite Spine này là quà sinh nhật 8 tuổi của tôi. Theo ấn tượng của tôi thì viên đầu tiên mà tôi tiếp xúc không phải viên này.''
Tanzanite Spine có hình dạng không đều và màu sắc vô cùng ngọt ngào, nhưng tất cả những gì Cố Sơn Trạch thấy là những ngón tay cùng móng tay đã được cắt tỉa cẩn thận, hồng hồng như viên kẹo dâu tây hút vào miệng hắn vậy.
Hắn lơ lãng khen ngợi, ''Lợi hại thật đó.''
''Còn có cái còn lợi hại hơn cơ.'' Thẩm Băg Châu chỉ vào một kệ thủy tinh đứng độc lập, "Biết đây là cái gì không?''
Trong tủ là một viên khoáng thạch đen nhánh lớn bằng bàn tay, bề mặt lồi lõm, ánh sáng chiếu vào bên trong phản xạ sắc kim vụn vặt. Có sắc vàng bên trong, hơn phân nửa là có vàng, Cố Sơn Trạch suy đoán nói, "Cậu đi đào vàng ở chỗ nào vậy?''
Thẩm Băng Châu hơi bĩu môi, ''Đây là thiên thạch đó.''
Đáp án này nằm ngoài dự đoán cúa Cố Sơn Trạch khiến hắn không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, "Đây là thiên thạch á?''
Thẩm Băng Châu hơi nâng cằm, trong mắt như có tia sáng, "Đúng vậy, tôi tự mình mình được đấy.''
Theo số liệu thống kê của NASA, mỗi năm ước tính có tầm 44 thiên thạch rơi xuống địa cầu, mỗi khi thiên thạch rơi xuống tin tức đều tỏa đi, không thể thiếu có những người sẽ đi tìm kiếm thiên thạch, thông nghĩ tới Thẩm Băng Châu cũng là một người trong số đó. Thiên thạch trong nước rơi xuống thường tập trung ở vùng Tây Bắc, nghĩ đến địa hình nơi đó, Cố Sơn Trạch nghĩ người này đi bị ngã hỏng chân cũng không oan gì.
Hắn ở trong phòng sưu tầm đi dạo một vòng, nhìn thấy trong một góc kín đáo có một viên đá Băng Châu, trong suốt như khối băng, là một hình bình hành hoàn toàn tiêu chuẩn. Nếu hắn không nhìn qua kết cấu của đá đang phát triển trên bề mặt thì hắn còn tưởng nó có vết cắt qua rồi. Cố Sơn Trạch lịch sự hỏi: ''Tôi lấy nó ra xem được không?''
Thẩm Băng Châu ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm, một lúc sau mới lạnh lùng mở miệng, ''Cẩn thận đừng có để rơi vỡ.''
Bộ dáng bảo vệ như thế này hù cho Cố Sơn Trạch cũng không dám cầm. Hắn mở ra kệ cửa thủy tinh, sờ đến mảnh khoáng thạch nhỏ, xúc cảm mát lạnh, cực kì giống với ngón tay của Thẩm Băng Châu, theo bản năng mà cảm thán: ''Như một con rắn nhỏ đang dụ người vậy.''
Thẩm Băng Châu khó hiểu nhíu mày, ném cho hắn một câu không thể hiểu nổi: ''Cố Sơn Trạch, anh quả nhiên là làm thiết kế, sức tưởng tượng không còn ở trong phạm vi bình thường được nữa rồi.''
Cố Sơn Trạch cười đến ý vị sâu xa, ''Thường thôi, tôi thích con rắn nhỏ.''
Thẩm Băng Châu không dám gật bừa, đưa tay nhận lấy viên đá, ''Đá Băng Châu là tinh thể canxi cacbonat tinh khiết nhất trong tự nhiên, bất kể tìm được hai viên Băng Châu ở đâu chúng đều vừa khít với nhau, anh có biết vì sao không?''
Cố Sơn Trạch nhìn anh từ trên xuống dưới, rất phối hợp làm một học trò: "Vì sao?''
''Bởi vì góc sáu cạnh của nó đều là 120 độ và 78 độ, sao vấn đề đơn giản như thế mà anh cũng không biết vậy?''
Cố Sơn trạch sửng sốt, cong môi nhếch lên một nụ cười nghịch ngợm, ''Bây giờ thì biết rồi.''
Thẩm Băng Châu nghiêm túc đẩy kính, ''Đá Băng Châu còn có hiện tượng lưỡng chiết*, biết hiện tượng lưỡng chiết không là gì không?''
Cố Sơn Trạch dường như có thể tưởng tượng ra bộ dáng của anh khi dạy học ở trường là gì, ý cười trên môi càng thêm dung túng, phối hợp nói: ''Không biết.''
Thẩm Băng Châu lạnh lùng nhíu mày, "Sao cái gì anh cũng không biết vậy?''
Hắn vẫn còn cười, "Nếu cái gì tôi cũng biết thì anh còn giảng cái gì nữa?''
Thẩm Băng Châu quét mắt nhìn hắn, đưa ngón trỏ ra móc móc một cái, Cố Sơn Trạch nghi hoặc cúi người, cái tay kia tự nhiên mà túm lấy cà vạt hắn, đem hắn kéo đến trước người Thẩm Băng Châu.
''Nghe cho kĩ, tôi chỉ nói một lần thôi.'', Thẩm Băng Châu đặt viên đá lên cà vạt, "Anh có thấy đường xiên này không? Nó vốn dĩ là một đường thẳng, nhưng sau đó bị pha lê khúc xạ nên chúng ta nhìn thấy hai tia sáng, đây là hiện tượng khúc xạ kép.''
Cố Sơn Trạch liên tục cúi người, hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể giam giữ người này trên chiếc xe lăn của mình. Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Băng Châu cúi đầu chăm chú giải thích, chiếc kính gọng bạc trượt xuống khỏi sống mũi khoảng 1cm, hàng mi đen mềm mại hơi cong, giống như cánh bướm nhảy múa lên xuống theo chuyển động của mắt.
Tựa như chú tới ánh mắt nóng rực của Cố Sơn Trạch, tầm mắt Thẩm Băng Châu hơi nâng lên, ngây ngẩn một lúc mới phản ứng lại, nhẹ nhàng buông tay, cà vạt sọc trên tay tuột xuống, ''Xin lỗi, thói quan nghề nghiệp của tôi thôi.''
Cố Sơn Trạch đứng thăng dậy trâm mặt, trong lòng có ngọn lửa bốc lên, kéo cà vạt của người ta thì là cái thói quen nghề nghiệp quái gì? Hắn sửa sang lại cà vạt, ''Tôi đi vệ sinh một chút, nhà vệ sinh ở chỗ nào?''
Khi hắn ngẩng cổ sửa lại cà vạt, viên hồng ngọc trên chiếc nhẫn ở tay như một điểm nhấn biểu tượng, câu dẫn người xem nhìn vào yết hầu hắn, Thẩm Băng Châu dời tầm mắt, chỉ đường cho hắn: "Ra cửa rẽ phải.''
Cố Sơn Trạch nói cảm ơn, ra cửa rẽ phải, ào nhà vệ sinh khóa trái cửa, dùng sức day day ấn đường.
Thẩm Băng Châu là viên đá quý hiếm lớn lên trong tự nhiên, hắn lại vô tình đi ngang qua, vô ý thấy liền liếc mắt một cái nảy sinh ra dục vọng chiếm hữu. Hắn muốn đem viên đá quý này về nhà, nhưng đến gần mới phát hiện đó lại là viên đá chưa được khai hóa, cạy như thế nào cũng không có được, hoặc nên nói là, Thẩm Băng Châu như một loại trái cây mê người mọc lên trong núi, hấp dẫn biết bao người, khiến hắn thèm đến chảy nước miếng cũng không thể hái xuống được.
Cố Sơn Trạch bóp mày, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn hận chính bản thân mình như vậy, nếu thấy sắc mà nảy lòng tham sẽ phải trả giá đắt thì có lẽ hắn là đang phải nhận khổ hình.
Hắn xả nước lạnh, chỉnh đốn lại cẩn thận rồi ra ngoài, phát hiện Thẩm Băng Châu đang đi từ xa đến, đang tiếp đãi một người đàn ông trẻ tuổi trong phòng khách.
Chú ý đến tiếng bước chân của Cố Sơn Trạch, Thẩm Băng Châu quay đầu giải thích: ''Bác sĩ mà tôi hẹn đến rồi, anh cứ tùy tiện đi dạo một lát đi, phong cảnh trong viện cũng không tệ đâu.''
Nói như thế là cố ý không muốn để hắn biết tình hình hiện tại của mình. Cố Sơn Trạch qua loa 'ừ' một tiếng, đi đến vườn hoa ngoài phòng khách, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Thẩm Băng Châu yên lặng nhìn theo bóng lưng hắn, bác sĩ gọi ba tiếng mới phản ứng lại. Anh thu mắt, tập trung tinh thần phối hợp xem bệnh.
Phía Nam của phòng khách được bao phủ bởi một lớp tường kính, dây thường xuân dày đặc từ ban công tầng hai rủ xuống, bên dưới là một hàng rào hoa tường vi với những bông hoa nhỏ trắng, tạo thành một hàng rào tự nhiên.
Cố Sơn Trạch tùy ý bước vài bước, đứng ở tường kính bên ngoài nhìn vào bên trong qua khoảng trống giữa dây leo và hàng rào.
Bác sĩ kia đang ngồi trước xe lăn, ân cần hỏi han. Thẩm Băng Châu trả lời từng câu một, sau đó bác sĩ thỉnh thoảng gật đầu, hỏi một lát liền vén ống quần Thẩm Băng Châu lên, nhấc chân anh đặt lên đùi, rất có quy tắc là véo véo.
Bắp chân anh mịn màng thon dài, như tội ác của voi trắng sáu ngà*, chỉ cần ngồi đấy thôi mà đã dụ dỗ dục vọng của con người lúc nào không hay.
Ánh mắt Cố Sơn Trạch đột nhiên lạnh đi. Bác sĩ bên trong không hề hay biết, rất tự nhiên kiểm tra xong hai đùi liền đứng dậy, nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Băng Châu, đem chân nâng cao lên.
Bởi vì chân bị nhấc lên, Thẩm Băng Châu buộc phải trượt xuống, nửa thân trên vô lực ngã vào xe lăn, đó là một cảm giác bất an do cơ thể không ổn định mang lại. Anh theo bản năng mà thấy hơi khó chịu, lông mày vừa mới nhăn lại, bác sĩ đã bình thản ung dung mà thả chân xuống, cười nói: ''Tình huống không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng của cậu đâu, trong vòng nửa năm này là thời kì tốt nhất để dưỡng bệnh, giữ tâm trạng tích cực sẽ có ích cho sự hồi phục này.''
Anh chậm rãi gật đầu, qua ánh mắt, Thẩm Băng Châu nhìn thấy hai tay của vị bác sĩ kia gập lại ở hông anh, đang cẩn thận che đậy gì đó bằng hồ sơ bệnh án.
''Vị bác sĩ này...'', Giọng nói của Cố Sơn Trạch từ ngoài cửa truyền đến, nháy mắt đã đi đến trước mặt anh, vẻ mặt chẳng mấy thân thiện hỏi: "Đây là cách trị bệnh gì vậy? Ai không biết còn tưởng ông đang cưỡng gian người ta đấy.''
Bác sĩ cầm sổ khám bệnh, xấu hổ cười cười, "Cậu nói đùa gì thế'' sau đó nhìn về phía Thẩm Băng Châu, "Trung tâm hồi phục của chúng tôi có những vật dụng hiện đại nhất, có thể mô phỏng theo cảm giác đi bộ, tạo dựng niềm tin, nếu rảnh cậu có thể đến xem thử.''
Dụng cụ có thể mô phỏng đi bộ không nghi ngờ gì đem đến một sức hấp dẫn lớn, Thẩm Băng Châu khắc chế cảm giác mất tự nhiên, bình tĩnh gật đầu: "Được.''
Được cái con khỉ!
Thái dương Cố Sơn Trạch nhảy dựng, nụ cười trở nên dọa người, ''Để tôi tiễn vị bác sĩ này ra ngoài.''
Bác sĩ có tật giật mình, làm bộ làm tịch dặn dò vài câu, sau đó thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Cố Sơn Trạch tươi cười tiễn khách, đi một đường ra ngoài, xác định bên trong không nhìn thấy mới dừng lại bước chân, "Vừa rồi anh chiếm tiện nghi cậu ấy đúng không?''
Nghe được câu hỏi, bác sĩ hờ hững khoát tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Add Wechat không? Tôi 0.5.''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch lạnh đi, "Hỏi anh đấy, vừa rồi chiếm tiện nghi người ta có đúng không?''
Người đàn ông kia khịt mũi, móc ra bao thuốc lá, lắc lắc một cái rồi đưa cho Cố Sơn Trạch. Cố Sơn Trạch lạnh mặt từ chối, vì thế hắn ta ung dung tự châm lửa cho mình, nói, "Cố thiếu gia, tôi biết cậu. Trong cái giới này có rất nhiều người thích cậu đó, muốn đi chơi một đêm với tôi không?''
Diện mạo tên bác sĩ này cũng không tồi, trong giới gay có thể chơi được như vậy có rất nhiều người, Cố Sơn Trạch không biết vì sao hắn lại quen biết mình, nhưng dựa theo tiêu chuẩn trước đây thì đàn ông không có đầu óc như vậy không thể nào có mặt trong hậu cung của hắn được.
Cố Sơn Trạch kiên nhẫn đến cực hạn, hỏi lại, "Tôi đang hỏi anh đấy, vừa rồi có phải chiếm tiện nghi Thẩm Băng Châu hay không?''
Bác sĩ rốt cuộc cũng nghiêm túc lên, ''Chính cậu ta cũng đâu có từ chối, cậu kích động như vậy làm gì?''
Cố Sơn Trạch không nói gì, nhìn chằm chằm hắn hai giây, sau đó đột nhiên vung tay lên đấm vào mặt hắn.
Bác sĩ kêu lên một tiếng thảm thiết, tàn thuốc trong tay bay ra ngoài, "Sao cậu lại đánh người! Tôi dụ cậu trêu cậu một chút thôi mà!''
''Ừ, mày dụ tao trêu tao.'', Cố Sơn Trạch nâng cằm lên, thong thả di chuyển viên hồng ngọc trên nhẫn ban chỉ, ''Nếu đã là quen biết nhau thì cũng dễ giải quyết thôi, không muốn tao truy đến cùng thì lập tức cút ra ngoài. Để tao thấy mày xuất hiện trước mặt Thẩm Băng Châu một lần nữa tao đánh chết mày,''
Bác sĩ bụm mặt, không thể tin được, khóe miệng run rẩy đáp, "Sao lại nghiêm túc như vậy làm gì? Không phải muốn làm người ta một chút sao...'', nói rồi hắn im bặt, dường như rốt cuộc hiểu ra đã chọc giận người ta ở đâu.
Cố Sơn Trạch nở một nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa một tia sắc bén, "Thẩm Băng Châu là của tao, đã hiểu chưa?''.
- --------------------------
ngồu quá ngồu lun.
Cố Sơn Trạch: *bế em bé Châu Châu* em hôk dẫn tui vào nhà là tui thả em xuống ák 😾
hic xin mũi ngừi 1 vote dí cmt cho mình thêm động lực ha mỗi một lượt vote hay cmt của mng mình vui xỉu luôn
- --------------------------
Lưỡng chiết (hay khúc xạ đúp, khúc xạ kép) là hiện tượng xảy ra khi tia sáng khi đi qua một số loại tinh thể (như canxít) bị tách ra thành hai tia sáng: tia thường và tia khác thường (thượng đẳng), tùy thuộc vào trạng thái phân cực của tia sáng. (theo wikipedia).
• Cái tội ác ngà voi gì kia mình có tra gg và biết hình như nó là một câu chuyện Phật giáo á mng, mng muốn biết thêm thì vào link rồi dịch sang tiếng Việt đọc nha huhu có thời gian mình sẽ giải thích kĩ hơn ọ.
http://www.oliannews.com/xsjl/2018/09-13/243129.shtml
- -----------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.