Bất Trác

Chương 13: Ai chăm sóc cậu ấy đây?




Thu sắp qua, Đông cũng chưa đến, đã lâu không có mưa, đợi đến mùa thu như sắp qua, cây tường vi ngoài phòng khách đã ra hết đợt nụ cuối cùng, cẩn thận cuộn lá lại cánh hoa để chuẩn bị cho mùa đông.
Trong bữa sáng, Thẩm Băng Châu đang cùng với dì Giang thảo luận về chuyện tường vi, nên cắt tỉa những bông đã tàn rồi thay mới rồi, nếu không sẽ không dễ để nở hoa cho năm tới. Dì Giang thu dọn hành lý thay anh, vui vẻ tiễn anh ra ngoài, nói lúc anh trở về nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ.
Nhìn bộ dáng này như thể anh sắp phải đi xa vậy. Thẩm Băng Châu bất đắc dĩ nói, "Cháu chỉ đi chơi có hai ngày thôi, không cần mang nhiều đồ như vậy đâu ạ, bất tiện lắm.''
Dì Giang đã mập hơn một chút, bà đeo tạp dề vào, thở dài, ''Có nhiều đâu, đều là đồ cần thiết mà, bảo Cố thiếu gia cầm hộ cậu là được rồi, có bất tiện chút nào đâu.''
Thẩm Băng Châu đang định nói chuyện như này thì không cần làm phiền đến người khác, đầu vừa ngẩng lên liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã đậu trước cửa, chiếc xe xanh đậm bị ánh mặt trời chiếu sáng ngời, Cố Sơn Trạch đang dựa vào đầu xe.
Hiếm khi thấy hắn không có mặc vest, hôm nay hắn mặc một chiếc áo phông đen với quần jean giản dị cùng giày Martin ở dưới làm đôi chân vốn đã dài như càng thêm dài ra. Hắn đút một tay vào túi quần, duỗi chân ra một cách thản nhiên như đang chụp poster cho chiếc ô tô phía sau mình vậy.
Thấy Thẩm Băng Châu đi ra, hắn đưa mắt nhìn chỗ để chân của xe lăn, hài lòng cười, ''Thầy Thẩm hôm nay đi tất đẹp đó.''
Thẩm Băng Châu ngạc nhiên nhìn xuống chân mình, đôi tất trông rất phổ biến được đi vào gọn gàng. Anh lập tức bỏ qua chủ đề này, nhìn vào trong xe hỏi: "Bạn gái anh đâu?''
Cố Sơn Trạch rất tự nhiên nhận xe lăn từ tay của dì Giang, trêu đùa nói: ''Tôi đã đứng trước mặt cậu đây rồi, nhớ bạn gái tôi làm gì?''
Trong lúc nhất thời Thẩm Băng Châu không trả lời được câu hỏi của hắn.
Xe lăn đi đến gần cửa xe, hắn khom lưng để Thẩm Băng Châu ôm lấy cổ mình, nhẹ nhàng bế anh lên ghế dựa. Thẩm Băng Châu nói, ''Đi đón Ngọc Ngọc đi, cô ấy đang chờ tôi.''
Nghe được hai chữ Ngọc Ngọc, Cố Sơn Trạch hạ mí mắt, cười không rõ ý tứ nói, ''Được, đi đón Ngọc Ngọc.''
Cứ thấy hắn cười như vậy là Thẩm Băng Châu lại thấy mất tự nhiên, nhanh nói, ''Đừng có gọi Ngọc Ngọc như vậy được không?''
Cố Sơn Trạch đang giúp anh thắt dây an toan, nghe vậy hơi dừng lại một chút, ''Tại sao?''
Anh lạnh nhạt nói: ''Anh rất thân với cô ấy à?''
Trần xe đủ cao, ghế cũng đủ rộng, để thắt dây an toàn cho anh, Cố Sơn Trạch gần như áp cả người vào anh. Sau khi thắt xong cũng không có tránh ra, chỉ ngẩng lên hỏi như vậy.
Hai người cách nhau rất gần, đến mức có thể nhìn thấy râu của anh được cạo sạch sẽ, chỉ để lại những vệt xanh trên da. Hắn hỏi ngược lại, ''Thế tôi với cậu không thân à?''
Thẩm Băng Châu cảm nhận được nhiệt khí thổi trên mặt mình, hấp tấp đẩy ngực hắn, ''Nhanh lái xe đi.''
Cố Sơn Trạch cười, ngồi thẳng dậy nhẹ nhàng khởi động xe đi ra cửa.
Đường đến nhà Chu Ngọc Ngọc không quá gần, đi mất ba mươi phút mới đến nơi. Sau khi ngồi lên ghế sau, cô đột nhiên kì quái hỏi: ''Sao thầy Thẩm lại ngồi ghế phó lái?''
Ở trước mặt nàng, Thẩm Băng Châu nhớ rõ trách nhiệm là vị hôn phu của mình, rất có kiên nhẫn, nói chuyện giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng, ''Ngồi ghế phó lái thì làm sao vậy?''
Cô nhăn mặt nói, ''Ghế phó lái là chỗ để cho bạn gái của Cố Sơn Trạch. Chờ tí nữa người ta đến rồi thì sẽ rất xấu hổ á.''
Nghe thấy lời nhắc nhở của cô, Thẩm Băng Châu mới nhớ tới quả thật còn có chuyện này, nhưng mà anh ngồi chỗ nào cũng không phải do anh quuyết định. Anh bỗng nhiên nghi hoặc, lúc bế anh lên ô tô ngồi, Cố Sơn Trạch không để ý phải dành lại chỗ này cho bạn gái mình à?
Trong lòng còn đang hoài nghi, Chu Ngọc Ngọc đã bò đến chỗ dựa lưng của ghế, đầy mặt chờ mong hỏi: "Cố thiếu gia, bạn gái anh là ai vậy? Chắc là tôi cũng biết đó, tiểu thư danh tiếng trong giới này không ai tôi không quen cả.''
Cố Sơn Trạch tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng đáp một câu, "Cô ấy không phải tiểu thư danh vọng gì.''
Nàng bĩu môi, không tin, "Sao có thể? Cô gái có thể yêu đương với anh chắc không phải giống với cô bé Lọ Lem trong truyện đâu ha? Cô ấy làm gì vậy?''
Bạn gái này chỉ là lí do hắn để thoái thác mà bịa ra, thuận nước đẩy thuyền đến bây giờ, trong giây lát hỏi đến, ngữ khí Cố Sơn Trạch hơi dừng, ''Cô ấy là...giáo sư đại học.''
Chu Ngọc Ngọc bất ngờ, ''Giống với thầy Thẩm sao? Dạy chuyên ngành gì thế?''
''Ừm, địa chất...''
''Vậy cũng không khác mấy với thầy Thẩm, cô ấy dạy ở đâu vậy?''
''....''
Xe bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi ngừng ở ven đường, Cố Sơn Trạch quay đầu, thấy Thẩm Băng Châu đang dùng ánh mắt lạnh lẽo dò xét hắn. Hắn chột dạ, lảng tránh sang chuyện khác, nói, "Kia là bạn của tôi, cùng đi với chúng ta, chắc hẳn mọi người đều biết nhau.''
Chỗ này còn chưa ra khỏi tiểu khu nhà Chu Ngọc Ngọc, ven đường là dãy biệt thư có phong cách thiết kế giống nhau, có một người đàn ông đang đứng ở cửa, ăn mặc tùy ý, kiểu tóc chải loạn, đó là Bành Vũ mọi người đều biết.
Thẩm Băng Châu nhìn một cái, lại hỏi: ''Bạn gái anh đâu?''
Cố Sơn Trạch cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, ''Bạn gái tôi có việc, lần sau lại giới thiệu cho cậu.''
''Lần sau'' này là học được từ Thẩm Băng Châu, đúng là lí do thoái thác vạn năng, chờ đến lần sau, lại lần sau nữa, dù sao cũng chẳng có bạn gái nào ở đây cả. Hắn đi về phía Bành Vũ còn đang ngây ra như phỗng, ''Sao đấy? Gọi cậu đi chơi cậu còn không vui à?''
Bành Vũ tức giận đến nhe răng trợn mắt, ''Cố Sơn Trạch, cậu hố tôi có phải không!? Cậu biết rõ mấy ngày nay tôi vẫn đang trốn tránh cô ta mà!''
Hắn cẩn thận ngăn lại thanh âm, ''Tôi cũng có muốn đâu, nếu không mang cô ta theo Thẩm Thần Sa sẽ không yên tâm.''
''Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì! Không phải là nói không có hứng thú với người ta sao!'', Bành Vũ nghiến răng nghiến lợi, ''Thích thì cứ thẳng thắng thoải mái mà theo đuổi, làm như này để làm gì cơ chứ?''
''Đã bảo không phải thích rồi, sao tôi có thể thích cậu ta được?'', Cố Sơn Trạch lo thời gian nói chuyện quá dài sẽ khiến người bên trong xe nghi ngờ, vỗ lưng hắn một cái, che giấu mà nói to, ''Để tôi giúp cậu để hành lý, mau lên xe đi.''
Bành Vũ không muốn động, Cố Sơn Trạch liền tri kỉ túm lấy hắn đến trước cửa xe, mở ra đẩy mạnh vào ghế sau, sau đó 'rầm' một cái, lại tri kỉ mà đóng cửa xe lại.
Tiếng đóng cửa xe không nhẹ, làm chiếc xe phải rug lên. Thẩm Băng Châu nhìn ra đằng sau, thấy Chu Ngọc Ngọc đỏ mặt cười cười, ''Bành thiếu gia, khéo thật, nhà chúng ta ở cùng một tiểu khu.''
Bành Vũ khóc không ra nước mắt gật đầu, "Là rất khéo, khéo chết mẹ.''
Hai người không có che giấu, hoặc có thể là không che giấu được. Chu Ngọc Ngọc không phải là người có tâm tư thâm trầm, tuy đang khắc chế nụ cười, nhưng hai má đỏ lên lại bán đứng cô. Khoảng thời gian cùng nhau ở chung này, Thẩm Băng Châu chưa từng thấy cô lộ ra dáng vẻ thiếu nữ như vậy trước mặt mình.
Anh không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, trong lòng càng thêm không rõ, hôn nhân của bọn họ có thể thuận lợi đi đến quyết định cũng có một phần công lao của Chu Ngọc Ngọc, nếu trong lòng đã có người khác, tại sao lại không chút phản đối, chắc không phải cả hai đều không thích đi?
Thẩm Băng Châu không khỏi cẩn thận suy nghĩ, dựa đầu vào cửa sổ xe phát ngốc.
Sau khi xe ra khỏi nội thành liền tiến vào đường quốc lộ, cây cối xung quanh dần rập rạm. Thời tiết đang chuyển giao giữa hai mùa Thu Đông, cây cối trên núi nhuộm màu vàng cam, đỏ cam, xen kẽ với màu xanh già cỗi tạo nên những đợt sóng rừng nhấp nhô. Bóng cây xám nhạt hắt vào cửa xe, phản chiếu lên mắt kính Thẩm Băng Châu, thay đổi nhanh chóng theo tốc độ xe.
Có phải do bị thương tổn lại sinh khí hay không mà sắc mặt anh hơi tái nhợt hơn với người thường một chút, nhưng lại làm nổi bật lên đôi môi đỏ thắm. Đôi môi mỏng nhưng không nhạt màu hay khô khốc, môi dưới đầy đặn hơn, môi trên tựa như có một lớp sáng mềm, bây giờ đôi môi đó đang mím chặt lại, lộ ra cảm giác uể oải buồn bã.
Cố Sơn Trạch vẫn đang chuyên chú lái xe về phía trước, đột nhiên mở miệng, "Thầy Thẩm làm sao vậy?''
Thẩm Băng Châu nghiêng đầu về phía hắn, uể oải lắc đầu, ''không sao, mệt quá chỉ muốn ngủ thôi.''
Hắn hơi câu môi, ''Vậy ngủ một lát đi, tôi lái xe cậu có thể yên tâm rồi.''
Khi nói những lời này, ngữ khí hắn trầm ổn từ tốn, khiến người khác không tự chủ mà phải tin phục. Thẩm Băng châu mỗi khi lên xe sẽ có tật xấu như vậy, mỗi khi một mình đi ra ngoài sẽ luôn có biện pháp đề phòng bản thân ngủ mất, đi qua đoạn đường nữa không hề trở ngại mà ngủ thiếp đi.
Cố Sơn Trạch chú ý thấy như vậy, tốc độ lái xe chậm một chút, chờ khi đến nơi đã là giữa trưa.
Phong Tuyền là địa điểm du lịch rất nổi tiếng, ở bên trong khe núi, bởi vì cách nội thành không quá xa nên là lựa chọn du lịch hàng đầu cho cuối tuần.
Sau khi xe dừng lại, hai người phía sau xuống xe trước. Thẩm Băng Châu vẫn chưa tỉnh, đầu lệch qua bên phải, mắt kính trượt xuống chóp mũi. Cố Sơn Trạch thấy mới mẻ mà thưởng thức, mãi đến khi truyền đến âm thanh thúc giục của Chu Ngọc Ngọc mới vỗ vỗ mặt anh, "Thầy Thẩm, tỉnh tỉnh.''
Người nọ vừa với chạm vào mặt đã tỉnh, mí mắt chậm rãi nâng lên, nhập nhèm mà đánh giá ngoài xe. Cố Sơn Trạch khoe môi mỉm cười, giúp hắn đeo kính lại, ''Sao vậy, còn chưa ngủ đủ à?''
Anh lắc đầu, lúc sau mới phản ứng lại, "Nhanh như vậy đã đến rồi sao?''
Ý cười trong mắt Cố Sơn Trạch càng sâu, cố ý không phản ứng, vòng qua chuẩn bị ôm anh xuống xe. Trên người Thẩm Băng Châu như có một lớp băng bao phủ, nếu đến gần anh nhất định sẽ bị khí lạnh tấn công. Nhưng bây giờ người còn đang mơ ngủ, lớp băng bao phủ cũng không có mở ra, khi hắn đến gần để ôm anh lên, trong tay đầy những cảm xúc mềm mại.
Hắn không khỏi cứng đờ, "Thầy Thẩm sao lại mềm như vậy?''
Thẩm Băng Châu còn đang mơ màng, mềm như bông hỏi: ''Cái gì?''
Cố Sơn Trạch chỉ cười không nói, nhìn chiếc xe lăn trên mặt đất, không nỡ buông người ta xuống. Trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, Thẩm Băng Châu trong ngực thúc giục, ''Ngẩn người cái gì đấy? Hai người kia đi xa rồi kìa.''
Cố Sơn Trạch vẫn đứng yên không nhúc nhích, nói đùa, ''Thầy Thẩm, hay là để tôi thay thế chiếc xe lăn của cậu nhé?''
Thẩm Băng Châu nhíu chặt mày, suy nghĩ nửa ngày mới nói, ''Anh muốn để tôi ngồi lên hả?''
''....''
Hắn không nói gì nuốt nước bọt, đem người đặt lên xe lăn, đẩy trên một con đường nhỏ xinh đẹp.
Đường nhỏ thẳng tắp, nối thẳng đến sảnh lớn của khu du lịch. Bọn họ rất nhanh đã đuổi kịp hai người phía trên, đoàn người vừa đến cửa, cô gái trước sảnh liền mỉm cười đón chào: "Hoan nghênh ghé thăm Phong Tuyền, các vị có đặt phòng trước không ạ?''
Cố Sơn Trạch gật đầu, ''Để phòng vạn nhất tôi đã đặt trước ba phòng, vón dĩ định tôi với bạn gái ở một phòng, thầy Thẩm với Chu tiểu thư thì tùy ý, bây giờ sắp xếp như thế nào đây?''
Bốn người ba phòng, kiểu gì cũng sẽ có một phòng hai người ở chung. Mọi người ở đây quan hệ rắc rối phức tạp, nhất thời không ai nói chuyện. Cố Sơn Trạch nhìn về phía Chu Ngọc Ngọc, thân thiện hỏi: "Chu tiểu thư chắc là muốn ở cùng với thầy Thẩm nhỉ?''
Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Băng Châu còn chưa có phản ứng gì Chu Ngọc Ngọc đã sửng sốt.
Cố Sơn Trạch nháy mắt với Bành Vũ, người sau kháng cự, bất đắc dĩ mở miệng: ''Tôi ở một mình một phòng đi, sớm biết vậy đã mang thêm bạn đến rồi.''
Tính cách Chu Ngọc Ngọc thực ra cũng không phức tạp, cô chịu đồng ý kết hôn đơn giản là thấy Thẩm Băng Châu đẹp mà thôi, sơ với việc làm trái ý cha mẹ, việc rước một người đàn ông đẹp trai về nhà chỉ lãi mà không lỗ. Nhưng cô bám theo Bành Vũ lâu như vậy rồi vẫn chưa thành, sáng nay đã thành một cái chấp niệm, nghe thấy câu nói ám chỉ như vậy, lập tức xua tay cười, ''Tôi với thầy Thẩm vẫn không nên ở một phòng đi, dù gì cũng chưa chính thức kết hôn mà.''
Cố Sơn Trạch ho nhẹ, ''Dù sao thầy Thẩm cũng hành động không tiện, vẫn phải có người đến chăm sóc cậu ấy.''
Thận trọng từng bước lập kế hoạch, mục đích đã rõ ràng. Bành Vũ cuối cùng đẩy một cái, ''Để tôi tới chăm sóc cậu ấy đi, tôi có chút kinh nghiệm.''
Chu Ngọc Ngọc trợn tròn mắt, chỉ vào hắn kêu: ''Anh không được!'', cô quay đầu nhìn về phía Cố Sơn Trạch, trưng ra một nụ cười thử lòng, nói ''Không thì làm phiền Cố thiếu gia một chút nhé? Hai người dù sao quan hệ cũng rất tốt mà.''
Cố Sơn Trạch nhịn cười, muốn hỏi Thẩm Băng Châu có đồng ý hay không, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Thẩm Băng Châu đã túm chặt tay áo hắn, rũ đầu nói, ''Đi thôi, tôi mệt rồi.''
- ---------------
Chữ Phong trong Phong Tuyền cũng là chữ Phong trong lá phong á, đều là 枫。૮₍ ˶•ᴗ•˶₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.