Bất Trác

Chương 15: Tôi sẽ không say đâu




Gió núi thổi qua, một chiếc lá đỏ rơi xuống nước tạo thành những gợn nước nhỏ rất giống với phản ứng của Thẩm Băng Châu, nhìn gần mà không gần, nhìn xa mà không xa. Đó là đợt sóng ngoài cùng, nhắm mắt thì không bắt được, vươn tay nắm nhất định sẽ bỏ lỡ.
Thiết kế của suối nước rất được, hình bầu dục, bờ hồ được xếp những viên đá cao thấp. Cố Sơn Trạch ôm Thẩm Băng Châu thả vào dòng nước, đỡ anh dựa vào vách đá, xác định anh đã ngồi vững mới buông tay.
Nước ở chỗ này có độ sâu thích hợp, mặt nước vừa vặn đến xương quai xanh, nước suối xanh nhạt nâng đỡ cảnh phong sương đỏ, rụt rè trượt vào trong xương quai xanh. Cố Sơn Trạch nghĩ đến chuyện nuôi cá trong xương quai xanh lưu hành trên mạng, nghĩ thầm quả nhiên là thật.
Nước suối rất nóng, mắt kính của Thẩm Băng Châu nổi lên một tầng hơi nước, anh nắm gọng kính nhẹ nhàng tháo xuống, đôi mắt tú lệ không có gì che đậy lộ ra.
Cố Sơn Trạch lặng im một lát, khóe miệng gợi lên, ''Thầy Thẩm không đeo kính nhìn như đẹp hơn vậy.''
Hắn đang ngâm trong nước, Thẩm Băng Châu không thể không ngẩng cổ đáp lời, ngữ khí như gió lạnh trong núi, không tính là quá lạnh nhưng cũng chẳng ấm áp tí nào, nói sang chuyện khác: ''Có thể tìm chút rượu uống được không?''
Cố Sơn Trạch hơi ngẩn ra, ''Cậu muốn uống rượu à?''
Thẩm Băng Châu đặt mắt kính lên bờ, ''Nghe nói rượu ở chỗ này không tồi, đến cũng đến rồi, chi bằng nếm thử một chút đi.''
Nhưng vừa ngâm suối nước nóng vừa uống rượu cũng không phải thói quen tốt gì, Cố Sơn Trạch không quá đồng ý, ''Cậu có uống rượu được không? Uống say rồi mặc kệ cậu đó.''
Thẩm Băng Châu bình tĩnh bảo đảm: "Tôi sẽ không uống say.''
Nhìn vẻ mặt với giọng điệu này thật sự không giống một người sẽ uống rượu tùy tiện. Cố Sơn Trạch suy nghĩ một chút rồi gọi người phục vụ mang rượu tới. không lâu sau phục vụ bê rượu vào, mỉm cười chào hỏi sau đó đem khay thả vào trong nước.
Thẩm Băng Châu không phải là một người thích uống rượu, ngày thường anh như người già tu thân dưỡng tính, chỉ có trường hợp quan trọng mới cùng chị gái uống vài ly. Có điều hôm nay thật sự là giận chết rồi, cho dù là đối tượng liên hôn chưa chính thức nhưng lại ngoại tình trước mặt anh, được rồi, tạm thời không thể nói là ngoại tình, nhưng trong lòng kì thật sẽ không thoải mái, dù sao thì trước đó anh cũng chuẩn bị nghiêm túc mà đối đãi với vị Chu tiểu thư này rồi.
Mượn rượu giải sầu, rượu xuống cổ họng nhẹ nhàng mà không cay, khi xuống bụng lai vô cùng ấm áp. Thẩm Băng Châu nheo mắt, không nhịn được khen một câu: "Không tồi.''
Nghe thấy anh đánh giá như vậy, Cố Sơn Trạch cũng tự mình rót một ly, quả thật rất dễ uống, dễ dàng khiến người ta phải mê, chỉ không cẩn thận liền say. Hắn nhắc nhở, ''Uống ít thôi, rượu này dễ say.''
Thẩm Băng Châu không cho là đúng. Suối nước nóng vốn đã nóng, sau vài ly rượu, tửu khí nổi lên, đầu tiên là lộ ra trên má, sau đó là trên môi. Ngoại hình của Thẩm Băng Châu thật sự không có chút nam tính nào, hai cánh môi căng mọng dính đầy rượu như bị người nào cưỡng hôn, miệng còn đang ngậm chiếc ly trắng sứ khiến đôi môi càng thêm lộng lẫy.
Hai người trò chuyện một lúc, bất tri bất giác bình rượu đã thấy đấy. Nhưng sự chú ý của Cố Sơn Trạch không nằm ở chỗ này, ánh mắt càng ngày càng u ám, ''Thầy Thẩm đã từng hôn môi ai chưa?''
Thẩm Băng Châu đang thưởng thức rượu, nghe vậy liền lạnh lùng đáp, ''Anh hỏi cái này làm gì?''
Hắn hơi sửng sốt, sau đó thoải mái cười nói: ''Vậy để tôi đổi một cách hỏi khác, cậu đã yêu ai bao giờ chưa?''
Với điều kiện như này của Thẩm Băng Châu rất khó có thể nói là chưa yêu ai bao giờ. Trên lý thuyết là như vậy, nhưng trên thực tế__ Anh không tình nguyện mà mở miệng: "Chuyện này một câu không thể nói hết được.''
Cố Sơn Trạch nổi lên hứng thú, cầm bình rượu rót cho anh môt ly, ''Không vội, một câu nói không rõ thì nhiều câu.''
Thẩm Băng Châu bưng ly rượu uống xong mới nói: ''Hồi Đại học có một đàn em khóa dưới gió mặc gió mưa mặc mưa mà tặng tôi 3 năm bữa sáng...''
Cố Sơn Trạch khiếp sợ ngắt lời: ''Ba năm?''
Thẩm Băng Châu lạnh nhạt liếc hắn một cái, ''Tuy rằng tôi không có nhận lấy lần nào, nhưng chị tôi biết chuyện liền khuyên tôi thử tiếp nhận cô ấy, ở chung thử xem tôi liền tiếp nhận rồi.'' Anh dừng lại, tự hỏi có phải mình say rồi hay không, thái độ khác thường mà hỏi đố: ''Anh đoán thế nào?''
Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Băng Châu như một khối đá xa cách, nếu sờ thì lạnh mà gõ thì trăm triệu không thể. Đá Băng Châu có độ cứng 3, gõ một phát liền nát. Sự lạnh lùng của anh không phải lúc nào cũng lạnh lùng mà là cảm giác xa cách khó đoán, đôi khi hắn cảm thấy mình như đang đuổi theo cầu vồng, dù ngay ở trước mắt nhưng mãi mãi không bắt được.
Bộ dáng úp úp mở mở như thế này vẫn là lạnh lùng nhưng lại có thêm cảm giác nghịch ngợm. Khóe miệng Cố Sơn Trạch đều cong lên, dung túng nói: "Tôi không đoán được.''
Thẩm Băng Châu chép miệng, ''Sau khi tiếp nhận cô ấy, việc đầu tiên cô ấy làm là lên diễn đàn của trường tuyên bố mình đã theo đuổi được Thẩm Băng Châu, lúc sau cũng không hề đưa bữa sáng cho tôi. Mỗi ngày bọn tôi chỉ xoay quanh vấn đề hôm nay ăn gì rồi chào buổi sáng, chúc nhau ngủ ngon, sau đó tôi chia tay với cô ấy.''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch có chút vi diệu, ''Sau đó thì sao? Còn ai nữa?''
Thẩm Băng Châu bưng ly lên uống một ngụm nhỏ, vươn lưỡi liếm liếm giọt rượu còn dư trên môi, ''Chu Ngọc Ngọc đó, nếu tính.''
''....''
Cặp mắt đào hoa kia của Cố Sơn Trạch rốt cuộc tràn đầy sự hài hước, ''Vậy nên là nụ hôn đầu tiên của thầy Thẩm vẫn còn sao?''
Thẩm Băng Châu chậm rãi nhìn qua, trong mắt có một tầng sương mù, tiếng nói đã không rõ: ''Anh có ý kiến gì à?''
Thẳng đến lúc này Cố Sơn Trạch mới phản ứng lại, nhìn thấy bầu rượu. Cái bình này nhỏ, dung tích cũng không lớn, rót xong từ khi nào cũng không biết. Hắn bất đắc dĩ nói: ''Không phải bảo là sẽ không say à?''
Thẩm Băng Châu lắc đầu, ánh mắt thu liễm, thanh âm trở nên lãnh đạm: ''Tôi không có say.''
Cố Sơn Trạch như suy tư gì mà nhìn trong chốc lát, cầm lấy ly rượu còn dư lại một nửa của anh đưa đến bên môi uống hết để phòng anh tiếp tục uống nữa. Uống xong hắn cũng đem khay đi, ''Không say thì tốt, nếu say tôi cũng không dám bảo đảm....''
Chưa nói hết câu Thẩm Băng Châu đã ngước mắt nhìn chằm chằm, đôi mắt kia rõ ràng là một hồ nước trong veo nhưng lại như phảng phất một đám lửa hừng hực, nhìn kĩ lại mới phát hiện đó là sự phản chiếu của lá phong. Cậu cố ý hỏi: ''Không dám bảo đảm cái gì?''
Không dám bảo đảm hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, Cố Sơn Trạch vẫn không nhúc nhích mà nhìn lại, nhiệt độ của nước thấm qua lỗ chân lông, cùng khí huyết lưu thông trong cơ thể, cuối cùng lại ác ý tụ lại ở bụng dưới, cố gắng khơi dậy dục vọng và ăn mòn lý trí.
Hắn đột nhiên giơ bàn tay ướt sũng lên, dùng mu bàn tay chạm vào mặt Thẩm Băng Châu, gương mặt ửng đỏ vì rượu còn nóng hơn cả bàn tay anh.
Thẩm Băng Châu cũng không né tránh, mặc cho nước lăn trên má. Khuôn mặt ửng hồng như ngọc phản chiếu ánh hoàng hôn, bị nước làm ướt càng thêm động lòng người. Anh đột nhiên câu môi, "Cố Sơn Trạch, anh muốn làm gì tôi?''
Từ khi quen biết đến nay, đây xác thực là lần đầu tiên Cố Sơn Trạch thấy anh cười, không phải là chỉ keo kiệt dương dương ánh mắt, mà là nụ cười trên môi, nụ cười thật lòng quá mức mê người, như người thợ mỏ tìm được quặng tinh thể đầu tiên trong bóng tối rồi dùng đèn chiếu sáng tinh thể, quả thật có thể làm trái tim đổ gục trong chớp mắt.
Ngọn lửa trong cơ thể lên đến yết hầu, hắn ngả ngớn mà cười, giọng điệu trầm xuống, ''Cậu muốn tôi làm cậu cái gì?''
Thẩm Băng Châu như không nghe thấy gì, chỉ cười nhạt, ''Sau khi chia tay cô gái kia, tôi nhận được rất nhiều lời thổ lộ, thu được nghìn cái lý do thích tôi. Sau đó tôi đưa cái tiêu bản mà tôi thích nhất ra đưa cho bọn họ xem, các nàng đúng là không ngoại lệ chỉ có thích gương mặt của tôi thôi.''
Lời nói có ẩn ý rõ ràng, Cố Sơn Trạch nghi ngờ không biết có ý tứ gì, nhấp miệng không đáp. Hắn không nói tiếp, Thẩm Băng Châu lại đột nhiên hỏi: ''Anh đối với bạn gái cũng không phải là thật lòng đúng không?''
Cố Sơn Trạch nhăn chặt mày, trong mắt lộ ra sức mạnh khiến người khác không thể phủ nhận, ''Thầy Thẩm, cậu say rồi?''
Nụ cười trên mặt Thẩm Băng Châu sớm đã không còn, trên mặt lộ vẻ ưu sầu mà rũ mắt xuống, ''Không sao, tôi giải thích với cậu rồi, chỉ có trẻ con mới nói thật lòng, chúng ta đều là người lớn rồi.''
Cố Sơn Trạch không để ý, nắm lấy vai anh chuẩn bị ôm người lên.
Khi uống rượu, thường là lúc ngồi uống sẽ không có cảm giác gì, khi đứng lên mới thấy trời đất quay cuồng. Thẩm Băng Châu chính là như vậy, trước một giây còn đang yên ổn dựa vào vách tường, nhưng khi tay Cố Sơn Trạch vừa vòng qua, anh như bị bật công tắc, cả người như không xương chìm vào trong nước.
Cố Sơn Trạch liền vội vàng kéo anh lên, động tác lôi kéo này khiến người kia không thể tránh được nhào vào ngực hắn. Cố Sơn Trạch nắm chặt vai anh, dùng hai tay ôm chặt anh vào lòng.
Trong khoảnh khắc Thẩm Băng Châu ngã vào lòng mình, Cố Sơn Trạch ôm chiếc eo mềm mại kia, chiếc eo không có quần áo che lấp không hề ngăn trở mà dán vào tay hắn, trượt xuống chút nữa là cặp mông hơi vểnh lên. Hắn lai cảm thấy tim mình như không yên mà đập liên hồi, bàn tay cứng đờ để bên eo, hắn nhớ rõ nơi đó còn có nốt ruồi màu đỏ chót.
Sức nóng hừng hực trong người như thiêu đốt toàn bộ tâm trí hắn. Cố Sơn Trạch vẫn dùng giọng điệu trêu chọc nhưng trầm khàn hơn bình thường một chút: ''Thầy Thẩm đang tự nhào vào lòng tôi đấy à?''
Sườn mặt của Thẩm Băng Châu dán lên ngực hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào trong ngực hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói, ''Tôi không muốn đính hôn với cô ấy, tôi chưa từng cảm nhận qua quá trình yêu đương, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác...''
Thứ gọi là tình yêu kia quá cao quý. Cố Sơn Trạch đã đi qua ngàn bụi hoa nhưng chưa từng có tình cảm với bất kì kẻ nào, hắn không cho được, cũng không muốn có.
Giọng điệu buồn bã kéo hắn từ cảm giác mất lí trí trở lại. Cố sơn Trạch nhẹ nhàng thở dài, từ dưới nước sờ đến vị trí xương bướm, ha tay dùng sức ôm Thẩm Băng Châu ra khỏi mặt nước.
Dòng nước trong vắt rơi xuống cơ thể mịn màng như ngọc như xé toạc một lớp màng trong suốt, trước mặt hiện ra là phong cảnh đẹp nhất nhân gian. Cố Sơn Trạch không nói một lời bước ra khỏi suối nước nóng, những dấu chân ướt át theo từ đó vào đến phòng ngủ, đến tận mép giường.
Trên giường trải một chiếc khăn tắm sạch sẽ, Cố Sơn Trạch đặt anh lên đó, kéo hai đầu khăn tắm bọc anh lại như bọc trẻ con, sau đó quay đầu lấy áo tắm từ trong tủ.
Chỉ trong vài phút, Thẩm Băng Châu hoàn toàn bị cảm giác say rượu cắn nuốt, hương men say loạn mà vặn vẹo quay người, đáng tiếc chỉ có nửa người trên của anh là nghe lời, lập tức ngã nhào trên đất.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn, Cố Sơn Trạch quay người lại, người nọ vừa vặn ngã bên chân anh, như nữ hoàng Cleopatra gặp phải đức vua Caesar, bộ dáng trần truồng lăn ra khỏi thảm.
Đã quyết định buông tha Thẩm Băng Châu, vốn dĩ đã kiềm chế không động vào anh rồi.
Cố Sơn Trạch chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Thẩm Băng Châu, ''Cậu còn biết tôi là ai không?''
Thẩm Băng Châu mang theo giọng mũi ừ một tiếng, như chú mèo nhỏ đầu óc mê muội cầu xin sự thân mật từ chủ nhân. Cố Sơn Trạch tinh tế mà vuốt ve môi dưới hồng nhuận của anh, tự như dụ dỗ lại tựa như mê hoặc: ''Thầy Thẩm, có muốn thử nụ hôn đầu một chút không?''
Thẩm Băng Châu nằm ở trên thảm, ánh mắt mê ly, lời nói lại rất rõ ràng: ''Anh tốn nhiều công phu như vậy để tiếp cận tôi chính là vì cái này sao? Anh cũng thích gương mặt tôi à?''
Mục đích dơ bẩn bị phát hiện, Cố Sơn Trạch cảm giác đầu mình chợt hiểu rõ, cùng với đó là sự tức giận khó hiểu khiến cho tay hắn dùng sức, niết đến người trước mặt lộ ra hàm trăng của mình.
Hắn nói: ''Nếu tôi nói đúng vậy thì cậu định như thế nào bây giờ?''
Thẩm Băng Châu buồn bã khép mắt, một lúc sau suy sụp nói: ''Kệ anh đi, tôi cũng quen rồi.''
- ----------------
Fact: trước đây mình có nói qua anh Cố giấu tên sinh 23/7/1989 cung Sư Tử nên anh ta năm nay 34 tuổi còn mấy chương nữa sẽ nhắc đến tuổi của em bé Châu Châu nha, 29 tủi sắp đón sinh nhật tủi 30 rùi ૮₍ ˊᗜˋ₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.