Bất Trác

Chương 16: Về với tôi thôi




Rượu có tác dụng ức chế, làm tê liệt hệ thần kinh, nói một cách đơn giản là làm suy giảm vai trò của lí trí, đơn giản hơn nữa là như phát điên.
Từ một người bình thường trở thành một người bị liệt hai chi dưới đến không thể tự chăm sóc bản thân là một khoảng đủ để anh từ bỏ cuộc đời. Từ khí tỉnh lại trên giường bệnh, trái tim Thẩm Băng Châu như một từ trường hấp thụ các cảm xúc tiêu cực, bất an, bất công, tủi thân, tức giận, đọng lại đến thời điểm hiện tại cần một lí do để phát tiết, Chu Ngọc Ngọc là chất xúc tác mà rượu lại là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều hậu quả cũng rất đáng sợ, sau khi anh mở mắt tỉnh dậy, ráng chiều rơi xuống bên người, ngoài cửa sổ rừng phong như đổ lửa. Anh đã ngủ suốt buổi trưa.
Thẩm Băng Châu gian nan ngồi dậy, thất thần một lát bỗng chốc ấn lên môi.
Cùng lúc đó 'tách' một tiếng đèn được bật lên, anh vội vã nheo mắt, nghe được tiếng bước chân từ cửa đi tới.
Cố Sơn Trạch mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, đai lưng thắt tùy ý, cố áo chạy đến dưới ngực. Hắn đi không nhanh, vừa đi vừa vuốt ve nhẫn ban chỉ trên tay, trong mắt hàm chứa sắc bén, đi đến trước giường đột nhiên cười đến ý vị sâu xa, ''Tỉnh rồi đấy à?''
Thẩm Băng Châu yên lặng buông tay, nhìn chằm chằm đôi môi đang gợi lên của hắn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Chú ý tới động tác nhỏ này, ý cười trên môi hắn càng sâu. Cố Sơn Trạch ngồi xuống mép giường, cố ý ghé sát vào nói: ''Còn nhớ gì không? Lúc uống say trải qua những gì?''
Thẩm Băng Châu trốn theo bản năng, giọng nói lạnh đến cực độ: ''Không nhớ rõ.''
Những hành vi bất thường khi say đều là những hành vi trong vô thức, mặc dù bản thân cũng rất khó giải thích nhưng muốn quên đi hoàn toàn cũng khó. Thẩm Băng Châu nhớ một ít mà quên một ít, cứ nhớ nhớ quên quên không bằng nói thẳng là chả nhớ gì cả.
Cố Sơn Trạch cảm thấy không thú vị gì cả mà ngồi thẳng dậy, chế nhạo nói, ''Bảo cậu uống ít thôi mà cứ không nghe lời, ngủ hết một buổi trưa, giờ có đau đầu không?''
Rượu của Phong Tuyền nhu nhưng mạnh, một bình nhỏ đã có thể rót say một người đàn ông trưởng thành. Chỉ có điều người này là Thẩm Băng Châu lại thành một vấn đề khác. Thẩm Băng Châu day day huyệt thái dương, cảm thấy hơi chóng mặt chứ chưa đến mức đau đầu nên khẽ lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn ga trải giường không biết nên nói gì.
Ga trải giường trắng tinh, không có vết nhăn gì, giống như mối quan hệ của bọn họ, rõ ràng là chạm một cái liền nhăn nhưng lại duy trì mức độ một cách kì lạ.
Thẩm Băng Châu thở dài, ổn định lại tinh thần mới nói: ''Có phải nên đi ăn cơm rồi không?''
Cố Sơn Trạch nhướng mày, ''Đói rồi à?''
Anh lắc đầu, ''Tôi không đói, anh thì chắc là đói rồi.''
Cố Sơn Trạch cười nói: ''Tôi cũng không đói nhưng cậu nên đi ăn cơm rồi, vừa nãy Chu Ngọc Ngọc có qua đây hỏi cậu có muốn xuống ăn lẩu không, cậu xuống không?''
Sau khi tỉnh rượu Thẩm Băng Châu bình tĩnh lại rất nhiều. Chu Ngọc Ngọc muốn tìm ai là tự do của cô ấy. Thẩm Băng Châu cảm thấy không cân bằng, đơn giản là buồn bực hôn ước của bản thân, ai cũng không thích người đính hôn với mình đã đủ phiền muộn rồi, huống chi người này còn đứng trước mặt đội nón xanh?
Anh cảm thấy buồn cười chính là, rong lòng chu tiểu thư vậy mà vẫn còn một vị trí nhỏ cho anh. Ở bên nhóm người này, Cố Sơn Trạch cũng được, Chu Ngọc Ngọc cũng được, tựa hồ như không phải loại người nghiêm túc muốn nói chuyện yêu đương gì cả.
Thẩm Băng Châu xốc chăn lên chuẩn bị đứng dậy, ''Đi thôi, vừa lúc nên ăn cơm chiều rồi.''
Nhiệt độ trong núi ban đêm hạ thấp nhưng ở Phong Tuyền giàu năng lượng nhiệt, có rất nhiều khách du lịch chỉ mặc áo tắm đi dép lê. Thẩm Băng Châu cũng muốn phải nhập gia tùy tục, chỉ có điều chiều dài áo tắm có hạn, đôi chân anh hoàn toàn lộ ra không khí. Cố Sơn Trạch một hai phải đắp cho anh cái chăn, nói là sợ bị phong thấp, anh không chịu Cố Sơn Trạch liền trừng anh, uy hiếp anh, cuối cùng đem đầu gối với mắt cá chân bọc kín mít như kiểu người bị liệt thân dưới như anh đang bị bệnh gì đó nguy kịch vậy.
Nhà ăn cách đó không xa, rừng phong mờ dần, trước đó có một bãi có rộng, phía nam là nhà ăn công cộng của khu nghỉ dưỡng, những mái nhà trắng như cánh buồm nối tiếp nhau tựa làn sóng vỗ lên thuyền trên biển xanh.
Không khí trong nhà ăn sôi nổi, tiếng nói cười của các cô gái không ngớt, hai người vừa bước vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Thẩm Băng Châu lớn lên có khuôn mặt như họa quốc đã quen với ánh mắt chú ý của mọi người, nhưng đó là quá khứ. Bây giờ hấp dẫn sự chú ý của mọi người càng là chiếc xe lăn kia. Anh không khỏi lạnh mặt, đi vài bước nữa có một cô gái đi đến xin Cố Sơn Trạch phương thức liên lạc, anh hơi sửng sốt, vậy mà lần này anh đã nghĩ sai rồi.
Cố Sơn Trạch từ chối thẳng thừng, đẩy xe lăn đến chỗ bên cửa sổ. chiếc bàn ngồi hai người kia, một người đang cúi đầu chơi điện thoại, một người đang ngồi đần ra nhìn về phía cửa sổ, hốc mắt còn đỏ, dường như là đã khóc.
Đi tới trước bàn, Cố Sơn Trạch ho nhẹ nhắc nhở, lúc này Bành Vũ mới mờ mịt ngẩng đầu, mãi mới nói, ''Tới rồi à..''
Nghe được động tĩnh, Chu Ngọc Ngọc quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên đùi Thẩm Băng Châu một chút, mờ mịt hỏi: ''Thầy thẩm, anh lạnh à?''
Thẩm Băng Châu lạnh lùng đẩy mắt kính, ''Tôi vẫn ổn, cô làm sao vậy, gặp chuyện gì không vui à?''
Nếu muốn nghiêm túc thảo luận thì quan hệ của hai bọn họ vô cùng xấu hổ. nếu nói là bạn gái thì cũng chưa từng có cảm giác gì, nói vị hôn thê thì tiệc đính hôn cũng còn chưa có định rõ. Thẩm Băng Châu không chủ động tìm cô cô cũng chẳng thấy vắng vẻ, đột nhiên nghe được một câu hỏi quan tâm, Chu Ngọc Ngọc bất ngờ nhìn thẳng, một lúc sau mới nhớ ra là phải trả lời: ''Em không sao, lúc nãy em có qua tìm anh, anh thấy ổn hơn chút nào chưa?''
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, trên mặt Thẩm Băng Châu nở một nụ cười ôn hòa: ''Xin lỗi, không cẩn thận nên lỡ uống nhiều quá, không có thể để ý đến cô được.''
Bình thường Thẩm Băng Châu lúc nào cũng lộ ra bộ dáng người sống chớ tới gần, lúc này đây lại cười lên, cho dù là Chu Ngọc Ngọc cũng nhìn quên mất phản ứng. Cố Sơn Trạch nắm vai Thẩm Băng Châu, năm ngón tay dùng lực nắm chặt, ''Thầy Thẩm muốn ăn gì? Để tôi gọi giúp cậu.''
Bị hắn nắm như vậy khó mà không đau, Thẩm Băng Châu nhăn mày nói: ''Tôi không chọn, anh muốn ăn gì thì tự mình gọi đi.''
Cố Sơn Trạch cầm thực đơn, đứng trước mặt anh, ''Đừng ngại, muốn ăn cái gì cứ nói là được, món này là đặc sản có thể thử một lần, món này cũng có lượt đánh giá rất cao....''
Quyển thực đơn dán lên trước mặt, trong tầm mắt anh lúc này chỉ có đồ ăn cùng giá cả, nào còn có thể nhìn thấy Chu Ngọc Ngọc. Thẩm Băng Châu mím chặt môi, nhẫn nại theo thứ tự hắn giới thiệu gọi một ít đồ. Chờ khi quyển thực đơn biến mất, Chu Ngọc Ngọc đã quay về bộ dáng buồn bã như lúc đầu.
Từ khi quen biết tới nay, Chu Ngọc Ngọc luôn để lại cho người ta ấn tượng vô cùng sâu sắc. muốn chọc cho cô khóc cũng không phải việc gì khó, chỉ cần cô thích thì lúc nào cũng có thể để mắt mắt tuôn ra. Nhưng Chu Ngọc Ngọc khóc nhanh nín cũng nhanh, không biết là có chuyện gì mới khiến cô trở thành dáng vẻ như thế này.
Thẩm Băng Châu không khỏi nhìn nhiều Bành Vũ ngồi đối diện một chút. Có thể khiến Chu Ngọc Ngọc nhìn trúng đương nhiên ngoại hình không thể bàn cãi, nhưng khí chất của vị nhị thế tổ ngồi không đoan chính đứng không thẳng này quá mức gây chú ý, đe tất cả những ưu điểm đều bay luôn.
Chờ không bao lâu đồ ăn đã được mang lên, Bành Vũ rốt cuộc cũng đặt di động xuống, cầm đồ uống nhanh chóng rót cho mọi người, đến phiên Chu Ngọc Ngọc cô lại lấy tay chặn miệng cốc đi.
Động tác rõ ràng như vậy không thể tránh khỏi sự xấu hổ. Bành Vũ không nói gì bĩu môi, ngồi xuống gắp đồ ăn, không để ý đến cô.
Thẩm Băng Châu rũ mắt hồi lâu, đẩy cái ly của mình qua, ''Uốngcura tôi đi.''
Nước trong ly nóng hầm hập, vị nước ngọt ngào hấp dẫn nhưng cũng không thể xóa đi bầu không khí ngượng ngịu đến quái dị trên bàn. Chu Ngọc Ngọc lúc đầu còn ngạc nhiên, sau đó cứng ngắc xua xua tay, ''Anh cứ uống đi, không cần lo cho em.''
Thẩm Băng Châu không buồn nghĩ đến những thay đổi tâm lí của Chu Ngọc Ngọc, lập tức nhét vào tay cô, ''Giữ lại đi, tí nữa cay quá thì uống cho đỡ cay.''
Đưa cốc xong, Thẩm Băng Châu gắp mộc nhĩ và nấm kim châm chon vào nồi, đợi đồ chín anh lai nhúng những lát cá hồi màu cam vào nước sốt, dừng lại một chút rồi quay đầu hỏi: ''Có thể ăn được mù tật không?''
Chu Ngọc Ngọc chậm rãi chớp mắt: ''Có thể...''
Anh cho một lượng mù tạt thích hợp rồi để vào bát của cô: ''Muốn ăn gì thì cứ nói trực tiếp với tôi, đừng đẻ bản thân bị đói.''
''....''
Sự quyến rũ của Thẩm Băng Châu có hai loại, một là khi anh lạnh lùng giơ tay lên đẩy mắt kính, hai là khi nhếch đuôi mắt tỏ vẻ tán tỉnh. Bạn cho rằng chỉ thế là hết ư? Không, Thẩm Băng Châu vẫn còn một loại nữa là sự ân cần quan tâm ấm áp của anh ấy dù có thể chỉ là giả vờ.
Cố Sơn Trạch không thể giải thích được, nhìn anh gắp đồ ăn cho người khác, một ngọn lửa giận không tên nổi lên.
Trong nồi lẩu sôi sùng sục, một viên vịt viên nổi lên. Cố Sơn Trạch tạm thời thu hồi tầm mắt, đi vớt viên thịt kia lên. Mới vừa đọng đũa đã đụng phải một chiếc đũa khác, là đũa của Thẩm Băng Châu.
Không biết ăn nhúng viên thịt này mà chỉ có mỗi một viên. Thẩm Băng Châu chuẩn bị rút tay lại thì động tác của Cố Sơn Trạch đã nhanh chóng gắp viên thịt đó lại bỏ vào bát anh: ''Cho cậu ăn.''
Trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn chưa nhúng, đều không phải là đồ ăn liền gì, không đáng từ chối. Thẩm Băng Châu gắp viên thịt lên đặt vào trong chén Chu Ngọc Ngọc.
''...''
Cố Sơn Trạch nheo mắt lại, dưới bàn duỗi chân dài ra đá vào chân Thẩm Băng Châu. Lực đá không nặng không nhẹ, Thẩm Băng Châu nhíu mày, lạnh lùng chất vất: "Làm cái gì vậy?''
Hắn hất cằm, ''Không có gì, chỉ nhắc cậu một chút Chu Ngọc Ngọc sắp bị cậu làm béo lên luôn rồi.''
Lời vừa dứt Chu Ngọc Ngọc đã sợ tới mức nhả ra nửa viên thịt vừa mới cắn ra, trợn to mắt nói: "Em béo sao?''
Mới ăn có mấy miếng, còn chưa kịp hấp thu sao có thể béo? Thẩm Băng Châu bất đắc dĩ an ủi nàng không có việc gì, chỉ là miếng thịt đã bị nhổ ra kia cuối cùng lại vào thùng rác.
Ăn lẩu xong, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Trên cỏ tụ tập không ít người, nghe nói muốn đốt lửa trại, đoàn người tâm tình khác nhau, lang thang không có mục tiêu đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Lửa trại đốt lên, các cô gái trên đầu đội vòng hoa bằng lá phong dẫm lên cỏ biểu diễn vài bài múa, không khí lập tức nóng lên, Chu Ngọc Ngọc cũng bị kéo, vỗ tay cười.
Nhảy được một nửa, một cô gái tháo vòng hoa trên đầu xuống, đưa cho một nam du khách trong đám người, mọi người muốn cổ vũ một chút, không ngờ vị nam du khách kia cười thẹn thùng, đem vòng hoa đặt lên trên đầu bạn nữ, sau đó lấy ra một hộp nhẫn quỳ xuống.
Hiện trường mọi người đều kinh ngạc, cô gái kia cũng vô cùng bất ngờ, ôm mặt khóc luôn.
Chỉ vô tình đi xem náo nhiệt vậy mà gặp được màn cầu hôn của người khác. Chu Ngọc Ngọc xem đến xuất thần, thấy hai người đang ôm hôn, trong mắt không giấu được sự ngưỡng mộ. Cô tự nhủ nói: ''Thật tốt, chị gái kia nhất định là vô cùng hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên em thấy dùng lá phong để cầu hôn, thật đặc biệt cũng thật lãng mạn.''
Thẩm Băng Châu nghe thấy vậy, trộm vẫy vẫy tay với một vũ công đang nhảy, ý bảo mượn cô vòng hoa một chút. Vũ công đòng ý tháo xuống. Sau khi nhận lấy vòng hoa, Thẩm Băng Châu giấu vòng hoa sang bên cạnh, bảo Chu Ngọc Ngọc khom lưng liền nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
Ở Phong Tuyền có thể tùy ý thấy được lá phong, đội lên trên đầu cũng không có quá đẹp, Chu Ngọc Ngọc giật mình đè lại vòng hoa, ''Thầy Thẩm...''
Thẩm Băng Châu hơi mỉm cười, trên mặt có một tia lửa đỏ nhàn nhạt đung đưa. Chỉ cần gương mặt này thôi đã đủ khiến biết bao con tim bấ kể nam nữ rung động.
Cố Sơn Trạch đứng ở bậc thang bên ngoài nhìn đám người ầm ĩ bên trong, ánh mắt khóa chăth trên người đang ngồi trên xe lăn. Hắn bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: "Hôm nay rốt cuộc cậu làm cái gì Chu Ngọc Ngọc?''
Bành Vũ buồn bã ỉu xìa mà nhún vai: ''Tôi còn có thể làm gì cô ta được? Tôi chỉ cự tuyệt cô ấy, thuận tiện nói.'' với cô ấy vài câu, bảo cô ấy cũng thật là, dám làm trò trước mặt vị hôn phu...''
Cố Sơn Trạch ngắt lời: ''Không phải vị hôn phu chính thức đâu, dùng từ chuẩn một chút đi.''
Bánh vũ trợn mắt nhìn hắn: ''Tôi thấy cậu cũng không thua kém đâu, một hai phải làm loạn cả chuyến này lên, đã đạt được mục đích chưa?''
Cố Sơn Trạch không đáp, trong đầu hiện lên hình ảnh Thẩm Băng Châu ngã trên thảm, nhớ đến đôi môi đỏ cùng hàm răng trắng tinh, nhớ tới bộ dáng suy sụp trầm mặc của Thẩm Băng Châu. Hắn bực bội nheo mắt lại: ''Cậu nói như thế nào với Chu Ngọc Ngọc?''
Hỏi đến chuyện này, Bành Vũ xoa mũi, giọng nói nhỏ lại: ''Tôi cũng muốn tốt cho cô ấy, nhắc nhở cô ấy phải yêu lấy bản thân mình, ai biết cô ấy tự nhiên khóc đâu chứ.''
Nhìn vẻ mặt của Bành Vũ Cố Sơn Trạch liền biết câu gốc chắc chắn còn khó nghe hơn lời thuật lại, nếu không cũng chẳng khiến người ta phải khóc ngay tại chỗ. Hắn tức giận nói: ''Tôi khuyên cậu tốt nhất nên đi xin lỗi người ta đi.''
Bành Vũ nói thầm: ''Sao tôi phải đi xin lỗi, tôi cũng có nói sai câu nào đâu chứ...''
Cố Sơn Trạch lười để ý đến cậu ta, bước đến đám người bắt lấy xe lăn của Thẩm Băng Châu, cúi đầu mỉm cười nói: ''Thầy Thẩm, nên về nghỉ ngơi rồi.''
Chu Ngọc Ngọc còn đang cao hứng sao chịu bỏ về. cô bắt lấy tay Thẩm Băng Châu làm ầm ĩ, ''Ở lại xem một lát nữa được không, vẫn còn sớm mà.''
Thẩm Băng Châu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Cố Sơn Trạch. Ánh mắt ấy vẫn như cũ lộ ra ý cười đào hoa, trong đó như có ánh lửa nổi lên, như là ánh lửa trại lại như là lửa giận đang cháy cực hạn, khiến anh theo bản năng muốn tránh đi.
Sau một lúc lâu, Thẩm Băng Châu cúi đầu, lựa chọn thỏa hiệp: ''Trở về thôi.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.