Bất Trác

Chương 17: Tôi không có tức giận




Du khách đến vây xem lửa trại càng ngày càng nhiều, đúng là giây phút tưng bừng nào nhiệt, chốc nữa chắc sẽ còn có không ít hoạt động đáng mong chờ, bây giờ mà rời đi thì tiếc lắm.
Cũng không phải là tiếc vì đã bỏ lỡ náo nhiệt. Thẩm Băng Châu tuân thủ nghiêm ngặt quy định 10 giờ đi ngủ, nếu không phải vì Chu Ngọc Ngọc anh đã sớm về phòng dưỡng sức. Thẩm Băng Châu cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm, bỏ dở giữa chừng thì thật đáng tiếc.
Khi trở về Cố Sơn Trạch theo thói quen mà muốn giúp Thẩm Băng Châu đẩy xe lăn, bàn tay vừa mới định duỗi ra đã bị Chu Ngọc Ngọc cướp được, "Để em đưa thầy Thẩm về.''
Cô không phải là muốn cướp, chỉ là động tác vừa vặn nhanh hơn Cố Sơn Trạch một chút thôi, thậm chí cũng không chú ý tới động tác của hắn. Cố Sơn Trạch yên lặng thu hồi tay, nhìn bóng dáng hai người, lửa giận trong mắt như càng lớn thêm.
Một đường đưa đến trong phòng, Chu Ngọc Ngọcsờ vòng hoa trên đỉnh đầu, cười ngọt ngào nói: "Thầy Thẩm ngủ ngon nhé, ngày mai lại gặp.''
Thẩm Băng Châu lịch sự cười: ''Ngủ ngon.''
Cảm xúc của người nay khôi phục thế mà lại nhanh như vậy, Thẩm Băng Châu tưởng dỗ nàng còn có chút khó khăn, không nghĩ tới chỉ cần một chiếc vòng hoa đội đầu liền có thể thấy cô cười. Mặc kệ là như thế nào, vui lên là tốt, ngàn vạn đừng có ảnh hưởng đến việc liên hôn hai nhà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Băng Châu không tiếng dộng mà thở dài, thay đổi hướng của xe lăn chuẩn bị đi vào Cố Sơn Trạch đã đến trước mặt anh.
Hẩm băng châu nhíu mày, hỏi: ''Sao vậy?''
Cố Sơn Trạch nhìn từ trên cao xuống, khóe môi vẫn giữ điệu cười như cũ, ''Thầy Thẩm, thì ra cậu biết thu hút người khác như vậy cơ đấy?''
Phải ngẩng đầu nói chuyện quá mệt mỏi, Thẩm Băng Châu dứt khoát không nhìn hắn nữa, ngữ khí nhẹ nhàng nói: ''Tránh ra một chút.''
Cố Sơn Trạch không tránh, ngược lại còn cười sâu hơn, ''Sao lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, lúc nãy không phải còn đang vừa nói vừa cười sao?''
Cố Sơn Trạch trước sau vẫn duy trì nụ cười, có điều giọng điệu của hắn lại trở nên âm dương quái khí, Thẩm Băng Châu chuẩn bị tránh đi chỗ khác, hắn lại bước một chân lên chặn bánh xe lại.
Xe lăn không di chuyển được, Thẩm Băng Châu không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, ''Anh tức giận cái gì?''
Cố Sơn Trạch cười nói: ''Vô duyên vô cớ có cái gì mà tức giận, tôi đang chờ cậu trả lời câu hỏi của tôi.''
trong nửa phút đã có mấy cái vấn đề, Thẩm Băng Châu không trả lời bởi vì anh không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể bảo hắn là, không sai, tôi có thể quyến rũ người khác được.
Thẩm Băng Châu bất đắc dĩ, giọng điệu có chút nôn nóng: ''Đừng có làm loạn nữa, tránh ra mau lên.''
Cố Sơn Trạch vẫn bất động, cường ngạnh nói: ''Tôi không có làm loạn với cậu, trả lời câu hỏi của tôi khó đến vậy à?''
Khi người trưởng thành vô cớ gây rối quả thật là đau đầu, Thẩm Băng Châu cũng không có cách nào, khi hai bên còn đang khó xử thì điện thoại trên giường rung lên. Cố Sơn Trạch buông chân ra, đi qua nhìn, "Là chị cậu gọi.''
Chỉ là cuộc điện thoại mà thôi, trái tim Thẩm Băng Châu co rút lại. Cố Sơn Trạch giúp anh cầm đến, sau đó bấm nút đặt bên tai anh.
Bên kia điện thoại tiếng cãi cọ ầm ĩ, thanh âm Thẩm Thần Sa truyền đến nghe vô cùng mỏi mệt: ''Châu Châu, sao còn chưa đi ngủ? Chị vừa mới đáp máy bay, nhớ ra phải gọi cho em. Hôm nay đi chơi với Ngọc Ngọc thế nào?
Ánh mắt Thẩm Băng Châu ảm đạm đi không ít, giọng nói lại vẫn bình thường: ''Khá tốt ạ.''
Thẩm Thần Sa: ''Vậy là tốt rồi, cô ấy không chọc gì em khiến em không vui dúng không? Nếu có thì nhất định phải nói cho chị biết đấy nhé.''
Cho dù người không có ở trước mặt, Thẩm Băng Châu vẫn theo quán tính mà mỉm cười một chút, ôn hòa nói: ''Chị không cần lo đâu, em tự có phán đoán của mình.''
Thẩm Thần Sa cười ha ha hai tiếng, ''Các em ở chung không có vấn đề gì như vậy chị cũng yên tâm rồi, nếu không có vấn đề gì thì chờ các em về cũng nên định rõ ngày đính hôn ra đi.''
Sau khi kết thúc điện thoại, thật lâu không có ai nói chuyện. Cố Sơn Trạch buông điện thoại ra, bất đắc dĩ thở dài, ''Đây là nguyên nhân cậu tốt với chị mình như vậy à?''
Thẩm Băng Châu tâm như nước lặng, muốn anh yêu ai nhất định là khó khăn, đặc biệt người kia còn là Chu Ngọc Ngọc năm lần bảy lượt đắc tội anh. Thẩm Băng Châu không muốn nói nhiều về chủ đề này, nắm chặt tay nói: ''Tránh ra một chút được không, tôi muốn đi vệ sinh.''
''....''
Từ lúc nãy đã gấp như vậy hóa ra là muốn đi vệ sinh. Cố Sơn Trạch sững sờ, ''Cậu không nói sớm, để tôi dẫn cậu đi....''
Cố Sơn Trạch còn chưa nói xong Thẩm Băng Châu đã lạnh lùng ngắt lời: ''Không cần, tôi tự đi được.''
Chỉ có vài giây mà tức giận không mắt Cố Sơn Trạch đã biến mất, thay thế vào đó là ý cười trêu chọc, "Sao vậy? Cậu cũng tức giận à?''
Thẩm Băng Châu nhíu mày, thúc giục nói: ''Tôi cũng không phải là anh, nhanh lên tránh ra.''
Cố Sơn Trạch cũng không nhượng bộ, đùa giỡn nói: ''Đừng ngại ngùng, tôi sẽ không nói cho người khác đâu.''
''Cố Sơn Trạch-----'' Thẩm Băng Châu đột nhiên nắm lấy anh áo hắn, muốn nói cái gì đó lại ngừng lại. khi anh tức giận sẽ là nhíu chặt mày mím môi lại, muôn anh nói ra câu gù đó thô tục còn khó hơn lên trời.
Không đoán được Thẩm Băng Châu thật sự sẽ tức giận, Cố Sơn Trạch ngừng cười, ý thức được mình đùa giỡn có hơi quá mức nhưng muốn hắn xin lỗi thì còn lâu. Cố Sơn Trạch khom lưng, duỗi tay ra bế người lên đi về phía nhà vệ sinh.
Toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt, chờ Thẩm Băng Châu ý thức được đã nằm gọn trong ngực hắn. anh đánh một cái vào vai Cố Sơn Trạch, ''Anh mau thả tôi xuống, tôi thật sự không cần anh giúp đỡ.''
Cố Sơn Trạch thoáng ngừng lại, nghiêm túc hỏi: ''Thật à?''
Thẩm Băng Châu chắc chắn trả lời: ''Thật, tôi còn chưa đến mức ấy.''
Nếu ngay cả chuyện này cũng không thể lo được, Thẩm Băng Châu nhất định sẽ không cho phép mình ở bên ngoài qua đêm.
Trong lòng anh có một cái vùng cấm, bất kể người nào cũng không thể đến gần càng không thể đi quá giới hạn. Đều nói cách thức tôn trọng người tàn tật là đối đãi với anh như một người bình thường, chứ điều anh cần trước nay đều không phải là cẩn thận chăm sóc.
Cố Sơn Trạch đứng tại chỗ, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên xoay người đặt lại Thẩm Băng Châu vào xe lăn, ''Đi thôi.''
Phòng vệ sinh chỉ cách phòng ngủ một tấm cửa kính trong suốt, cũng may bên ngoài còn có cửa chớp, hắn đi đến kéo cửa chớp xuống, sợ người bên trong xấu hổ nên đi ra bên ngoài.
Ra đến bên ngoài, hắn lơ đãng quay đầu, trên cửa có một bóng người phản chiếu đang vụng về gian nan mà di chuyển. Cố Sơn Trạch cúi đầu, dọc theo suối nước nóng đi tới đi lui, vò nát một nữa chiếc lá phong đã khô héo, tiếng gãy vụn giòn giã là tiếng nước gợn từ đáy lòng dâng lên, có một ngóc ngách không đổi nào đó nghênh đón những bọt sóng.
Hắn dừng lại, trầm mặt quay về đi đến phía cửa vệ sinh, gõ nhẹ hai tiếng rồi hỏi: ''Có ổn không?''
Bên trong có âm thanh truyền đến, sau đó cửa mở ra. Cố Sơn Trạch chậm rãi đẩy cửa, nhìn thấy Thẩm Băng Châu đang ngồi trên xe lăn, tay áo đang xắn từ cổ tay lên, ''Anh đến vừa lúc, tôi không với được tới bồn rửa tay.''
Lúc trước không có để ý, bồn rửa tay này được thiết kế rất rộng, nếu ngồi phía dưới mà tay lại ngắn hơn thì chắc chắn không thể với tới được.
Cố Sơn Trạch bước vào, vòng tay qua eo và chân anh nâng chúng lên một độ ra thích hợp, ''Bây giờ thì với được chưa?''
Thẩm Băng Châu ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, trố mắt nói: ''Ừ.''
Nước rửa tay dạng gel xanh nhạt, Thẩm Băng Châu lấy một ít ra tay xoa xoa, sau đó để tay dưới vòi nước rửa sạch những bọt trắng. Sau khi nghiêm túc rửa tay theo quy tắc hai mươi giây, anh kéo khăn giấy lau khô tay, ngẩng đầu nói: ''Rửa xong rồi.''
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng cong môi, ''Biết rồi.''
Nụ cười này không giống với nụ cười hắn hay cười hàng ngày, nhìn kĩ thì lại không thể phát hiện ra khác nhau ở đâu, lại nhìn kĩ nữa thì thấy dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Thẩm Băng Châu được hắn ôm tới ngồi trên giường nệm mềm mại, đôi chân trắng nõn mềm như bông mà đặt tại mép giường. Không biết có phải vì không thể khống chế chi dưới hay không, hai chân kia làm cho người ta có cảm giác mềm oặt, khi ánh đèn chiếu vào chỉ lộ ra vài sợi lông, nếu mặc đồ nữ cũng không cần lo lắng bị ai phát hiện.
Thẩm Băng Châu dùng tay chống đỡ thân trên, kéo chân dịch về bên trong, dịch được một nửa mới nhớ ra, hỏi: ''Ngủ nha?''
Cố Sơn Trạch nhìn mắt cá chân của anh, mặc dù được đắp một cái chăn nhỏ nhưng mắt cá chân lộ ra bên ngoài vẫn ửng đỏ vì lạnh. Hồng hồng nhạt nhạt, lại như những quả đào trên cành đã chín, chỉ có thể khiến người ta liên tưởng đến những món ngon. Hắn lặng lẽ quay đầu lại, phòng qua bên kia giường, ''Mới có mười giờ, vẫn còn sớm.'
Mười giờ đối với những người làm việc thì đúng là rất sớm, khéo bây giờ còn chưa có tan làm. Thẩm Băng Châu tôn trọng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của hắn, khách khí nói: ''Đã mười giờ rồi còn có thể làm cái gì nữa?''
Đã bỏ lỡ bữa tiệc ở lửa trại, suối nước nóng cũng ngâm đủ rồi, những hoạt động có thể chơi trong phòng cũng không nhiều, khó khăn lắm mới được một cuối tuần nhàn rỗi, nhắm mặt lại đi ngủ mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đáng tiếc Cố Sơn Trạch có chút lơ đễnh, không thể nghe ra được Thẩm Băng Châu đang ám chỉ cái gì. Nghe thấy câu hỏi của anh, Cố Sơn Trạch bắt đầu chăm chú nhìn căn phòng, sau đó chỉ vào máy chiếu bên cạnh giường nói: ''Có muốn xem phim không?''
Thẩm Băng Châu mím môi, không nói gì.
Câu nói gợi ý không đạt được hiệu quả nên cách biểu đạt này đủ giải thích được vấn đề. Cố Sơn Trạch lập tức phản ứng lại, ''Cậu buồn ngủ rồi à?''
Bời vì say rượu nên Thẩm Băng Châu đã ngủ suốt một buổi trưa, bây giờ cũng không quá buồn ngủ, nhưng giấc ngủ cũng như uống ước, không phải cứ chờ khi nào thân thể cảm thấy mệt mỏi mới đi nghỉ ngơi. Thẩm Băng Châu nói: ''Tôi vẫn ổn, nhưng tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh cũng mệt rồi.''
Cố Sơn Trạch cũng chẳng phải quá thích xem phim, trong lòng đã từ bỏ ý tưởng này lâu rồi, nhưng nhìn đến biểu tình kia của Thẩm Băng Châu hắn lại muốn trêu đùa một chút, liền cười nói: ''Nếu tôi nhất quyết muốn xem thì cậu làm sao bây giờ?''
Anh có thể làm sao bây giờ? Anh muốn đi ngủ, nhưng quy luật làm việc và nghỉ ngơi của mỗi người là không giống nhau. Cố Sơn Trạch như vậy bình thường chắc chắn là người hay thức khuya, mãi mới có được cuối tuần mà xem phim còn phải xem một mình, cũng quá không nói nổi rồi.
Cuối cùng Thẩm Băng Châu rũ mắt nói: ''Vậy tôi xem với anh.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.