Bất Trác

Chương 19: Gọi ai là cục cưng vậy




Chất lượng giấc ngủ của Thẩm Băng Châu trước nay luôn rất tốt, trong ấn tượng chưa từng có lần nào bị mất ngủ cả, vậy mà sau khi bị Cố Sơn Trạch làm ầm ĩ một chút lại không buồn ngủ nữa.
Thân thể bất lợi, Thẩm Băng Châu không thể lăn qua lộn lại, chỉ có thể nằm như vậy chợp mắt. Lúc sau thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại trong chốc lát, mơ mơ màng bị như bị thứ gì cuốn lấy, hình như là tảo biển, cứ quấn chặt lấy anh, càng giãy ra lại càng cuốn vào, trên đùi, trên eo thậm chí ngực với cổ cũng có. Sáng hôm sau tỉnh lại, Thẩm Băng Châu mệt mỏi mở mắt ra, quả nhiên là đang nằm trong ngực Cố Sơn Trạch.
Hình thể hai người chênh lệch quá nhiều, khi anh bị Cố Sơn Trạch ôm lấy, đôi tay đặt trên ngực hắn duy trì tư thế phòng vệ nhưng cái gì cũng không phòng vệ được, chân của anh gác lên ngang người Cố Sơn Trạch. Nếu không phải hai chân mình không thể động được thì chắc chắn Thẩm Băng Châu sẽ hiểu nhầm chính mình chủ động gác lên hắn.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sắc trời đã không còn sớm, Thẩm Băng Châu tiện thể đẩy ngực Cố Sơn Trạch ra, ý đồ muốn đánh thức hắn nhưng Cố Sơn Trạch lại theo thói quen mà ôm chặt hai tay, cúi đầu muốn hôn bừa một cái.
Cố đại thiếu gia bên ngoài phong lưu, bên gối đã không biết nằm với bao nhiêu người. Đối với người này mà nói, tán tỉnh như ăn cơm uống nước hằng ngày, là thói quen đã khắc sâu vào cốt tủy. Hôn bừa như vậy còn chưa đủ, hắn lại còn mơ màng không rõ mà nói một câu: ‘’Cục cưng, ngủ thêm một lát đi.’’
Thẩm Băng Châu mở to mắt, tăng thêm sức lực đẩy hắn, ‘’Cố Sơn Trạch anh đừng có ngủ nữa!’’
Bị sức lực lớn như vậy lay dậy có là lợn chết cũng tỉnh. Cố Sơn Trạch nhíu mày, hừ hừ hai tiếng, cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt mê man, nói: ‘’Chào buổi sáng thầy Thẩm.’’
Thẩm Băng Châu lấy mu bàn tay xoa xoa giữa trán, tránh khỏi người hắn đứng dậy, ‘’Chào buổi sáng, anh ngủ tiếp đi.’’
Ánh nắng đã chiếu lên đầu giường, Cố Sơn Trạch muốn ngủ cũng không được. Đêm qua ngủ không ngon nên đầu có chút nặng, hắn ngồi dậy cho tỉnh táo lại một chút, đột nhiên nhìn đến, ‘’Thầy Thẩm, sao tai cậu đỏ vậy?’’
Sau tai Thẩm Băng Châu lộ ra một mảng hồng phấn như bị cái gì đó xoa xoa. Nghe thấy câu hỏi, biểu tình của anh cứng đờ trong chớp mắt, sau đó trở nên đặc biệt lãnh đạm, “Chúng ta khi nào về?’’
Đây rõ ràng là muốn trốn tránh câu hỏi này, còn không bằng trực tiếp trả lời hắn. Cố Sơn Trạch như suy tư gì mà nhìn hắn, ‘’Sao lại đi vội như vậy, không muốn ở với tôi thêm mấy ngày nữa à?’’
Thẩm Băng Châu nhíu mi, lạnh lùng nói: ‘’Thứ hai anh không cần đi làm à? Quản lý cấp cao của Sơn Viễn ai cũng đều nhàn rỗi như anh vậy à?’’
Lúc tỉnh lại rõ ràng còn đang ôm vào trong ngực, tối qua còn giúp đỡ nhau làm chuyện thân mật nhất rồi, sao bây giờ quan hệ của bọn họ như trở lại lúc vừa mới quen biết nhau vậy? Cố Sơn Trạch ngó đầu xuống cuối giường xem thử, khăn giấy còn đang rơi vãi trên mặt đấy, kí ức tối hôm qua chắc chắn không phải là một giấc mơ.
Hắn bật cười, chân trần đứng trên thảm nhặt khăn giấy lên ném vào thùng rác, ‘’Ăn cơm trưa xong liền đi. Cậu có khát hay không mà sao môi khô hết cả rồi?’’
Thẩm Băng Châu sờ sờ miệng mình, so với bình thường khô hơn rất nhiều, thậm chí ở khóe miệng còn có hai mảnh da chết. Môi khô đơn giản là vì không có uống đủ nước, hơn nữa Thẩm Băng Châu còn không có thói quen uống nước, ỷ lại nguồn nước trong cơ thể mình có đủ.
Cố Sơn Trạch đến phòng khách bưng một cốc nước chở về, Thẩm Băng Châu mặc không lên tiếng mà nhận lấy, uống được một nửa bỗng nghe thấy tiếng nói: ‘’Cả đêm không uống nước liền thành như vậy, ai không biết còn tưởng rằng cậu dùng miệng làm cái gì.’’
Trong đầu Thẩm Băng Châu hiện ra mấy chữ ‘dùng miệng làm cái gì’, uống một ngụm nước không cẩn thận sặc một cái, ho khan kịch liệt.
Cố Sơn Trạch vội vàng vỗ lưng giúp anh, lần này sặc không nhẹ, ban đầu nhỉ có tai là đỏ lên, lúc sau ngay cả mặt đến cổ đều nghẹn đỏ. Thẩm Băng Châu hé miệng kho khụ khụ, đầu lưỡi ở trong miệng run lên một chút, nheo mắt lại ép nước mắt chảy ra ngoài, biểu tình như bị người khác đặt lên giường làm tình vậy.
Một lúc lâu sau Thẩm Băng Châu mới bình tĩnh lại được. Cố Sơn Trạch đi lấy cho anh chiếc khăn giấy để lau miệng nhưng Thẩm Băng Châu đã nhanh chóng giành lấy tự lau cho bản thân, lạnh nhạt xua đuổi nói: ‘’Tôi muốn thay quần áo.’’
Lúc trước thay quần áo còn thoải mái như vậy, bây giờ vậy mà còn xấu hổ. Khóe môi Cố Sơn Trạch từ cười hoàn toàn biến thành chế nhạo, ‘’Cậu thay thì cứ thay đi, có phải tôi chưa nhìn thấy bao giờ đâu.’’
Thẩm Băng Châu im lặng một lúc, gian nan mà xoay người, đưa lưng về phía Cố Sơn Trạch cời bỏ đai lưng. Sau khi áo ngủ trượt xuống trên eo đột nhiên bị chọc một cái.
Thẩm Băng Châu đột nhiên rụt vai lai, ngửa cổ phát ra tiếng rên run rẩy.
Cố Sơn Trạch chỉ tiện tay trêu đùa một chút, không ngờ tới phản ứng lớn như vậy, tiếng rên vang lên như một ngọn lửa đang cháy đến đây. Hắn bất động thanh sắc lăn lăn yết hầu, ‘’Tôi nhìn thấy có con bọ, muốn thay cậu bắt một chút, thì ra là nốt ruồi son.’’
Thẩm Băng Châu nhíu mày, lạnh lùng chất vấn: ‘’Phòng ngủ thì lấy đâu là bọ?’’
Hắn cười khẽ, ‘’Tại tôi nhìn nhầm.’’
Thời gian cuối tuần ngắn ngủi, lại đi một chuyến phí công tốn sức, kế hoạch ban đầu định ra là ở lại ăn cơm chiều rồi mới ra về, kết quả còn chưa kịp tắm Cố Sơn Trạch đã nhận được điện thoại của trợ lý thông báo cho hắn có một cuộc họp gấp rời sang chiều nay, bảo hắn nhanh trở về.
Ở Sơn Viễn thì không có cuối tuần, loại chuyện như có cuộc họp đột xuất có này mọi người tập mãi thành quen. Cố Sơn Trạch trước đây đã quen tự do, khi có cảm hứng thì làm việc còn không có cảm hứng gì thì ra ngoài đi dạo, đi triển lãm trang sức, triển lãm tranh, triển lãm nghệ thuật,….Lại có đôi khi hắn sẽ nhốt mình trong phòng làm việc, mấy tuần cũng không nhìn thấy hắn.
Việc để Cố Sơn Trạch lên làm giám đốc công ty chẳng khác gì con chim thả ra buộc phải quay về lồng, dù đã chuẩn bị tâm lý trước đó cũng vẫn sẽ có đôi lúc cảm thấy khó chịu.
Vậy nên tắm nước nóng ở Phong Tuyền không thể tiếp tục được nữa. Biết được tin này, Thẩm Băng Châu lộ ra biểu tình nhẹ nhàng thở ra, gấp không chờ nổi nói: ‘’Vậy trở về thôi, vừa lúc tôi cũng muốn trở về.’’
Thẩm Băng Châu một chút cũng không muốn ở lại chỗ này, bây giờ chỉ cần nhìn thấy Cố Sơn Trạch là anh lại liên tưởng ra hình ảnh nguy hiểm. Thẩm Băng Châu cảm thấy chính mình đã làm sai chuyện gì đó như đã rơi vào bẫy rập, tóm lại phải tránh xa một chút mới được.
Bọn họ phải đi, hai người kia cũng không thể ở lại, tỏ ý muốn cùng bọn họ trở về. Thu dọn hành lý xong xuôi, Thẩm Băng Châu cùng Cố Sơn Trạch đi tìm hai người kia, xuyên qua một con đường ngập lá phong kia, xa xa nghe thấy giọng nói của Chu Ngọc Ngọc:
‘’Đúng vậy, anh nói không sai, em không quý trọng bản thân mình, nhưng cũng không nhìn ra anh có yêu bản thân mình, chúng ta có khác gì nhau đâu?’’
Đang nói với cô rõ ràng là Bành Vũ, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: ‘’Đừng có so sánh với tôi, cô là con gái mà!’’
‘’Anh là cái gì chứ? Anh lấy thân phận gì mà quản em?’’
‘’Tôi không thể nói được với cô, dù sao tôi cũng đã xin lỗi rồi, chúc cô cùng Thẩm Băng Châu bách niên hảo hợp!’’
‘’Cảm ơn, tôi nhất định sẽ cùng với anh ấy bách niên hảo hợp, anh ấy còn đưa vòng hoa cho tôi nữa kìa, so điểm nào cũng tốt hơn anh, mắt tôi có mù mới đi coi trọng anh!’’
‘’Chỉ là cái vòng hoa thôi, sao lại còn công kích tôi làm gì? Tôi….’’
Nói được một nửa, Bành Vũ nhìn thấy hai người đang dừng bên đường liền trầm mặc một lát.
Cũng không phải Thẩm Băng Châu cố ý nghe lén, chỉ là bọn họ tranh cãi rất lớn, xung quan lại yên tĩnh như vậy, không nghe thấy cũng khó. Trong lòng anh mơ hồ đoán được hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng anh ngay tại chỗ trông thấy, lại chính mắt chứng thực, ngoại trừ xấu hổ vẫn là xấu hổ.
Chu Ngọc Ngọc còn đang đội vòng hoa trên đầu, khi phát hiện có người đến khuôn mặt lập tức tái đi: ‘’Thầy Thẩm….’’
Thẩm Băng Châu bình tĩnh gật đầu với cô, ‘’Đi thôi.’’
Cái gì anh cũng không nói, cũng có thể là không biết nói gì. Có lẽ bọn họ nên nói chuyện với nhau một chút, nhưng không phải là ngay lúc này tại địa điểm này.
Từ khi biết Chu Ngọc Ngọc đối với Bành Vũ có loại tình cảm không giống nhau kia, anh liền không nhịn được mà lo lắng. Nếu cô gái này vì Bành Vũ mà phản đối hôn ước thì làm sao bây giờ, nếu tình thế phát triển thành như vậy thì cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Thẩm Thần Sa cũng mất, Thẩm Băng Châu cũng không biết còn có thể làm gì bây giờ.
Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch đơn giản vì lơi ích, hai bên đều có suy nghĩ riêng trong lòng, còn có cái gì để nói nữa.
Ra khỏi một lối rẽ, hành trình hạnh phúc như vậy bị bao phủ bởi sương mù. Chu Ngọc Ngọc lo lắng đi tới muốn thay anh đẩy xe lăn, bị Cố Sơn Trạch trừng mắt liếc một cái, nhất thời không dám ngẩng đầu, ngoan ngoãn kéo hành lý đi cuối cùng.
Đêm qua Cố Sơn Trạch không có nghỉ ngơi tốt, đem trọng trách lái xe giao cho Bành Vũ. Hắn trong lòng còn có ý đồ nhỏ, muốn khích lệ Chu Ngọc Ngọc ngồi ghế phó lái, chỉ có điều người này vừa cãi nhau với tài xế, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là sẽ không thành công.
Sắp xếp hành lý xong, Chu Ngọc Ngọc dẫn đầu trèo lên ghế sau, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói: ‘’Thầy Thẩm ngồi ở đây đi.’’
Lúc mới tới chính cô là người đề ra chuyện ‘chỗ ngồi của bạn gái’, có lẽ xuất phát từ áy náy mới mở miệng mời. Thẩm Băng Châu cũng không cùng với cô so đo chi tiết nhỏ như vậy, vừa buồn bực không muốn, cũng không thể để Cố Sơn Trạch ngồi cùng một chỗ với cô được.
Cố Sơn Trạch theo thường lệ ôm anh lên xe, sau khi ổn định mới đẩy đẩy Thẩm Băng Châu về phía trong, ‘’Ngồi vào một chút, tôi cũng ngồi ghế sau.’’
Ngữ khí thảm băng châu không tốt, hỏi: ‘’Vì sao?’’
Cố Sơn Trạch đã ngồi vào rồi, một bên thắt dây an toàn một bên nói: ‘’Tôi ngồi ở ghế phó lái sẽ say xe, ngồi chung với cậu vậy.’’
Không gian phía sau xe không tính là rộng, vì không để chạm vào Chu Ngọc Ngọc nên Thẩm Băng Châu không có dịch vào phía trong, hai người gắt gao ngồi sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được. Hương nước hoa ưu nhã bay đến, Thẩm Băng Châu đã biết, Cố Sơn Trạch có thói quen xịt nước hoa ở sau gáy, tối hôm qua khi dựa đầu lên vai hắn, chóp mũi đều là hương thơm kia.
Thẩm Băng Châu trộm nhéo vào lòng bàn tay, xua đi hồi tưởng ái muội kia, ánh mắt càng thêm lạnh, ‘’Sao lúc lái xe không thấy anh say xe?’’
Cố Sơn Trạch cười như không cười nói: ‘’Sao cậu biết tôi không say xe? Lúc tôi lái xe cậu cũng có tỉnh đâu.’’
Trên phương diện cưỡng từ đoat lý này Thẩm Băng Châu đại khái vĩnh viễn không đuổi kịp hắn, đơn giản im lặng. Chỉ là hai người bọn họ dính sát vào nhau quá rõ ràng, Chu Ngọc Ngọc cẩn thận đề nghị: ‘’Thầy Thẩm có muốn ngồi gần lại đây một chút không?’’
Giữa cô và Thẩm Băng Châu còn cách hai bàn tay, anh suy nghĩ một chút, định dịch một chút sang đó. Chu Ngọc Ngọc thấy vậy vội muốn đưa tay đỡ Thẩm Băng Châu nhưng lại bị anh từ chối: ‘’Không cần đâu.’’
Gần đây Thẩm Băng Châu càng ngày càng quen với việc di chuyển thân thể. Chỉ là di chuyển vài cm thôi, cũng không cần giúp đỡ gì cả. Sau khi dịch sang một chút, Thẩm Băng Châu quay đầu nhìn sang, phát hiện Cố Sơn Trạch đang nheo mắt nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Thẩm Băng Châu bất giác dừng lại, không biết vì cái gì dột nhiên giải thích: ‘’Bên đấy chật quá nên tôi dịch sang một chút.’’
Ánh mắt Cố Sơn Trạch lóe lên ý cười, sau đó cũng trắng trợn dịch người sang.
Thẩm Băng Châu: ‘’…..’’
Đêm qua không có ngủ đủ, lên xe không bao lâu Thẩm Băng Châu bắt đầu mệt mỏi, gục đầu ngủ mất, chỉ là xe đi không có ổn định, đung đưa lắc lư khiến anh ngủ không an ổn.
Thẩm Băng Châu vừa mới gục đầu mắt kính liền rơi xuống, Chu Ngọc Ngọc để ý thấy muốn thay anh cầm lên. Nhưng không chờ cô làm Cố Sơn Trạch đã nhanh một bước duỗi tay tháo mắt kính xuống gập lại. Chu Ngọc Ngọc kinh ngạc mà chớp mắt, phảng phất như đang hỏi vì cái gì.
Cố Sơn Trạch chậm rãi câu môi, vòng lấy cổ Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng mà đem người ôm vào trong ngực. Người nọ tựa hồ ngủ rất sâu, chỉ hơi chút nhăn mày liền an tâm dựa vào hắn tiếp tục ngủ.
Nhìn thấy một màn này, biểu tình của Chu Ngọc Ngọc trở nên nghi hoặc, vẫn là không hiểu được vì sao lại thế. Cố Sơn Trạch hơi khịt mũi, nhéo cằm Thẩm Băng Châu trước mặt cô, cúi đầu đến gần môi anh.
Chỉ là, lúc hắn đến gần, lông mi Thẩm Băng Châu khẽ động, mí mắt tựa hồ muốn nâng lên, Cố Sơn Trạch dừng lại, phát hiện bàn tay anh để trên đùi hắn đang nắm chặt. Hắn không khỏi câu môi, như chuồn chuồn lướt nước mà chạm vào một chút, sau đó quay về phía Chu Ngọc Ngọc còn đang ngây ra như phỗng, dùng ánh mắt không tiếng động biểu thị công khai: Thẩm Băng Châu, là của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.