Bất Trác

Chương 2: Gọi tôi là thầy Thẩm




Trên đời các nhà sưu tập thì nhiều vô số kể, có người thích đồ cổ, thư pháp, tranh vẽ, có người lại thích theo đuổi những món đồ thời thượng mới ra, nhưng Thẩm Băng Châu lại là số ít còn lại, anh thích sưu tầm những mẫu khoáng thạch, vậy nên mới phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Vào ngày viên Tourmaline xanh lam kia được ra mắt, Thẩm Băng Châu chiều theo nguyện vọng của chị mời Chu tiểu thư đi cùng. Thái độ của đối phương rất tốt, sảng khoái nhận lời mời, cũng không tỏ ra nửa điểm ghét bỏ. Nhưng khi Thẩm Băng Châu đến biệt thự để đón người thì nhận tin Chu tiểu thư đã đến đó rồi.
Trên đường đi tới khu đấu giá, Thẩm Băng Châu ngồi ở hàng ghế sau, yên lặng nghe Thẩm Thần Sa nói chuyện điện thoại với trợ lý Dương, tất cả đều liên quan đến vấn đề kinh doanh, rất nhiều lần còn nhắc tới 'Cố Sơn Trạch' hay 'Sơn Viễn'.
Sơn Viễn thì anh biết, là một nhãn hiệu vô cùng nổi tiếng, phạm vi kinh doanh liên quan tới quần áo, nước hoa, mỹ phẩm, trang sức, sắp tới đột nhiên lấn sân sang lĩnh vực trang sức đá quý, đe dọa trực tiếp tới một trong những nhãn hiệu đá quý truyền thống là Vạn Thịnh.
Nhưng Cố Sơn Trạch là ai? Nghe lại có chút quen tai.
Thẩm Thần Sa cúp điện thoại, day day huyệt thái dương, nói: "Cậu cả nhà chủ tịch Sơn Viễn, trước đây là nhà thiết kế trang sức giành được rất nhiều giải thưởng, chắc em nghe qua rồi''.
Nhìn bộ dáng mỏi mệt của chị gái mình, Thẩm Băng Châu không tự giác nhíu mày: ''Hắn làm sao vậy?''
Thẩm Thần Sa cười khổ, ''Cậu ta đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc Sơn Viễn, lúc đầu chị còn thắc mắc Cố đổng tại sao tự nhiên lại cắn chặt như vậy không buông, hóa ra là để mở đường cho con trai mình, khiến chị khổ chết rồi''.
Về phương diện cạnh tranh kinh doanh, từ trước đến nay anh đều đứng ngoài cuộc, nhưng chuyện này đã gián tiếp thúc đẩy việc liên hôn khiến anh không thể không chú ý. Sơn Viễn đã cướp đi nhà tài trợ ngọc bích lâu đời của Vạn Thịnh, mà việc tranh chấp bè phái ở Vạn Thịnh đã ăn sâu bén rễ. Khi gặp phải rắc rối, những người kia đã gấp không chờ nổi đứng ra kêu Thẩm Thần Sa nên lui xuống.
Cha mẹ đều mất sớm, lúc ấy Thẩm Băng Châu vừa mới lên cấp ba, chị anh lớn hơn anh bảy tuổi dựa vào năng lực của bản thân bảo vệ công ty mình, đưa anh ra nước ngoài du học, cho anh theo đuổi niềm yêu thích của bản thân, địa vị của chị gái trong lòng Thẩm Băng Châu quả thật không cần bàn cãi. Anh cúi đầu xuống, ánh mắt dừng ở đôi chân đã không thể đi đứng, nói: ''Có sự giúp đỡ của bên Chu tiểu thư, chắc là không có việc gì đâu chị''.
Thẩm Thần Sa chú ý đến ánh mắt của anh liền không cười nổi, ''Châu Châu, em không có ý kiến gì với mối hôn sự này sao?''
Thẩm Băng Châu nhẹ ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh, ''Không có đâu chị, em không ghét cô ấy, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nếu cô ấy cũng không có ý kiến gì gì thì mau chóng quyết định thôi''.
Bánh xe dần dần dừng lại, tài xế trước tiên xuống xe lấy ra chiếc xe lăn từ trong cốp xe, điều chỉnh cho phù hợp rồi mở cửa xe, đỡ Thẩm Băng Châu ngồi xuống. Sau khi đã ngồi vững, một cô gái chạy về phía bên này, "Chị Thần Sa, giáo sư Thẩm!''.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con, mặc một chiếc váy đen tuyền cùng một chiếc vòng cổ bằng lục bảo màu xanh lá cây, chính là tiểu thư của Bách Lai, Chu Ngọc Ngọc, vị hôn thê tương lai của anh. Thẩm Băng Châu lễ phép cười, ''Chu tiểu thư''.
Vì chạy vội mà gò má Chu Ngọc Ngọc hơi ửng hồng, ''Xin lỗi giáo sư Thẩm, lần trước em ra nước ngoài chơi...ừm, nói chuyện công việc, không thể đến bệnh viện thăm anh được, chân của anh bao giờ mới có thể lành lại?''
Chu Ngọc Ngọc nói dối cũng quá rõ ràng rồi, Thẩm Thần Sa lập tức khoanh tay lại, ''Thương gân động cốt cũng phải mất một trăm ngày, Châu Châu lại vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, cô nói xem cần bao lâu đây?''
Sắc mặt Chu Ngọc Ngọc trở nên cứng đờ, ấp a ấp úng nói: ''Vậy những chức năng khác...''
Thẩm Thần Sa giữ nguyên nụ cười trên mặt: ''Chức năng khác gì cơ?''
''Haha không có gì..'', Chu Ngọc Ngọc cười xua tay, ''Giáo sư Thẩm, để em giúp anh đẩy xe lăn''.
Thẩm Băng Châu thờ ơ nhìn lại, cho dù không nói rõ anh cũng biết đối phương đang quan tâm cái gì. Thẩm Băng Châu hạ giọng: ''Chu tiểu thư, lúc tôi xuất viện bác sĩ không nói với tôi là sẽ bị suy giảm tình dục hay những bệnh gì khác, nhưng cô thấy rồi đấy, tôi rất có khả năng có thể không đứng dậy được nữa, cho nên có bất kì nghi vấn nào chúng ta có thể giải thích rõ ràng''.
Sắc mặt Chu Ngọc Ngọc trắng bệch, gãi ót bất an nói: ''Không có vấn đề gì thì ổn rồi, em đi gọi điện thoại một chút, lát nữa quay lại tìm mọi người'', nói xong cũng chưa đợi mọi người đồng ý đã vội vàng chạy đi.
Nhìn bóng dáng của cô, Thẩm Thần Sa nhíu mày, ''cô ta có ý gì vậy? Muốn đi gọi điện thoại cho ai?''
Trong trường hợp này mà đi gọ điện thoại quả thật không phù hợp, giống như bắp cải trắng cuối cùng còn trên kệ vậy, lá cây đã thối nát ra rồi nhưng bên trong thì vẫn còn ăn được, gia đình bà chủ mặt ủ mày ê do dự nửa này, người bán hàng hỏi thế rốt cuộc có mua hay không, người ta lại lấy ra di động nói chờ tôi gọi điện thoại hỏi một chút.
Thẩm Băng Châu siết chặt tay, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, ''Lần trước gặp cô ấy cũng là tính cách như vậy, lúc ấy em còn cảm thấy cũng thật đáng yêu''.
Thẩm Thần Sa trợn mắt, không thể tin được nói: ''Thật đấy à?''
Thẩm Băng Châu gật đầu, ''thật đó''.
''...''
Khu triển lãm trang sức nằm ở tầng 1, vật phẩm trưng bày đều là trang sứuc và những dồ trang trí thông thường, bao gồm cả đồ cổ, đáng tiếc số lượng không nhiều. Thẩm Thần Sa đi chậm để chờ Chu Ngọc Ngọc, nhìn thấy một số trang sức bằng ngọc được bày biện liền đẩy Thẩm Băng Châu đến xem chúng. Tủ trưng bày đá Tourmaline xanh lam ở ngay bên cạnh, trước tủ có hai người đàn ông đang đứng, một người ngang ngược khiêu khích eo, một người thì thần sắc lạnh lùng, chỉ có thể nhìn được một bóng lưng nghiêm nghị.
''Chị nói không sai đúng không? Nguyên liệu tốt như vậy đi chỗ nào tìm được đây?''
Một viên Tourmaline xanh lam lớn như vậy, pha lê hoàn chỉnh màu sắc đẹp mắt. trong Titanic cũng có một viên kim cương xanh tên là 'trái tim của đại dương', nếu cắt khối đá trước mắt này ra còn có thể bị nhầm lẫn với hàng thật.
Cố Sơn Trạch khẽ gật đầu, ra ý bảo nhân viên công tác đứng sau quầy, ''lấy ra xem một chút đi'.
Nhân viên công tác mở tủ kính, cẩn thận ôm ra rồi dùng dèn pin soi. Ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào liền không thấy bất cứ tập chất gì bên trong pha lê, tinh khiết như biển sâu vậy.
Bành Vũ khom lưng ghé sát nhìn một lát, trêu chọc nhân viên công tác: ''Tôi lớn từng này rồi đây là lần đầu tiên thấy một viên Toumaline đẹp như vậy đó, Gia Đức các cô làm thế nào có được thứ tốt như vậy thế?''
Nhân viên công tác là một cô gái trẻ tuổi, nghe vậy khéo léo mỉm cười, ''Viên Toumaline xanh lam này được một quý ông sưu tầm hai mươi năm, hiếm có khó tìm, chỉ ó thể gặp chứ không thể cầu, thời gian trưng bày là 8 giờ tối nay''.
Thì ra là đồ sưu tầm của người khác, khó trách chất lượng tốt như vậy, Cố Sơn Trạch nhẹ sờ viên đá trên nhẫn ban chỉ, ''để tôi suy nghĩ lại''.
Xem xong đá Toumaline, hắn nói với Bành Vũ một tiếng, quay đầu đi về hướng nhà vệ sinh. Người trong phòng triển lãm càng ngày càng nhiều. Trong bóng người mờ mịt, Cố Sơn Trạch nhìn thấy bóng dáng của một chiếc xe lăn, nhưng chỉ liếc mắt một cái.
Chờ giải quyết xong, một cô gái mặc váy đen dài đi ra ở WC nữ bên cạnh, vừa đi vừa nói điện thoại.
''Tớ chỉ thích khuôn mặt của anh ấy thôi, chán chết đi được, tại sao trước đó trước còn lành lặn, mấy ngày không gặp lại ngã đến tàn phế luôn rồi? Về sau chắc không phải còn cần tớ chăm sóc đấy chứ?''
''Cậu nói vậy cũng đúng, chỉ cần thuê vài người tới là được. Tớ rất thích khuôn mặt của anh ấy, chỉ muốn ngủ với người ta, nếu tình dục không có vấn đề gì thì tớ có thể chịu được, với lại tớ không phải chỉ có mỗi một người đàn ông thôi đâu''.
''Hành hạ người đẹp bệnh tật á? Cậu cũng được lắm! Nhưng mà anh ấy nhìn co vẻ khó gần...Được rồi, tớ ra chỗ đó trước đã''.
Cố Sơn Trạch đi chậm lại, cô gái kia không nhanh không chậm tắt điện thoại, khi đối mặt với ánh mắt của hắn, bên trong không giấu nổi sự kinh ngạc. Chu Ngọc Ngọc ngây người một lát, ngọt ngào nói: ''Anh đẹp trai này, tìm em có việc sao?''
Hắn câu môi, cười nghiền ngẫm, ''Cô là Chu Ngọc Ngọc à?''
Nhờ phước Bành Vũ ban tặng, hắn đã nghe rất nhiều về chuyện của Chu Ngọc Ngọc, muốn đoán cũng không khó. Ngược lại Chu Ngọc Ngọc lại ngoài ý muốn, ''Anh vậy mà biết em á? Anh là...''
Hắn bình tĩnh giới thiệu: ''Cố Sơn Trạch''.
Nghe được ba chữ Cố Sơn Trạch, nụ cười trên mặt Chu Ngọc Ngọc đông cứng lại, ''Anh là bạn trai của Bành Vũ?''
''Tôi không phải bạn trai cậu ta, cậu ta lừa cô thôi'', Cố Sơn Trạch ngả ngớn cong môi, ''Người cô vừa nói là hôn phu của cô đấy à?''
Biểu cảm của Chu Ngọc Ngọc có thể nói là tuyệt vời, cô nghiến răng nhìn chằm chằm một lúc, sau đó mỉm cười đưa tay về phía Cố Sơn Trạch, ''Hóa là là hiểu lầm, nghe danh anh Cố đã lâu, để anh chê cười rồi''.
Cố Sơn Trạch không để ý đến cái tay đang đưa ra kia, ánh mắt hiện lên vài phần chế nhạo, ''Tôi cũng được xem như bạn bè của Thẩm tổng, hai nhà kết thông gia, chúc mừng chúc mừng''.
Thấy mình bị bơ Chu Ngọc Ngọc cũng không xấu hổ, tự nhiên mà thu hồi tay lại, ''Không cần chúc mừng sớm như vậy đâu, em nhớ anh Cố là làm thiết kế trang sức, chờ khi hôn sự của chúng em được định rõ, đến lúc đó tìm anh thiết kế nhẫn cưới, cũng coi như ủng hộ việc kinh doanh của anh''.
Cố Sơn Trạch đúng là làm thiết kế trang sức, nhưng rất ít khi nhận đơn đặt hàng cá nhân, càng không cần cô phải đến lo thúc đẩy doanh thu. Hắn cười càng thêm châm chọc, ''Được thôi, cô có muốn tặng cho vị hôn phu của mình một viên ngọc lục bảo không?''
Ngọc lục bảo là loại ngọc xanh nhất, Cố Sơn Trạch đang ám chỉ cô đội nón xanh cho vị hôn phu của mình. Chu Ngọc Ngọc nghe hiểu nhưng lại không để trong lòng, ''Ngọc lục bảo không dễ tìm, để đến lúc đó nói sau đi, anh ấy đang ở bên ngoài, anh có muốn qua làm quen môt chút không?''
Cố Sơn Trạch vẫn một bộ dáng chế nhạo, ''Được thôi''.
Trở lại khu triển lãm đá quý, Cố Sơn Trạch thấy Thẩm Thần Sa đang đứng nói chuyện phiếm cùng Bành Vũ từ xa. Bên cạnh họ có một chiếc xe lăn, nghiêng người đối diện với anh, gần như cả người đều bị che khuất.
Cố Sơn Trạch xuất hiện cùng Chu Ngọc Ngọc, Bành Vũ kì quái nhíu mày, thấy Chu Ngọc Ngọc mỉm cười hắn không kìm được mà dựng tóc gáy.
Cố Sơn Trạch phớt lờ chiến tranh giữa hai người họ, ánh mắt nhìn về chiếc xe lăn. Nghe được động tĩnh, người ngồi trên xe quay mặt lại, gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, đột nhiên không kịp đề phòng mà xuất hiện ngay trước mắt.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng xa cách ấy, lại thấy được vài phần sa sút, nguòi cũng gầy đi một vòng, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên xe, lộ ra một vẻ đẹp vốn không nên hình dung trên người một người đàn ông.
Cố Sơn Trạch dừng chân, đầu lưỡi như thắt lại, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Thẩm Thần Sa đỡ lấy xe lăn, nụ cười cũng không tính là thân thiện, ''Cố thiếu gia, khéo thật đấy, cậu cũng quen biết Ngọc Ngọc sao?''
Cố Sơn Trạch chậm rãi hoàn hồn, ''Mới vừa quen thôi, vị này là...?''
Hai nhà gặp xích mích trong việc kinh doanh, gặp nhau cũng khó tránh khỏi giương cung bạt kiếm, Thẩm Thần Sa không tự nguyện giới thiệu: ''Là em trai của tôi, hai người chắc là lần đầu tiên gặp nhau nhỉ?''
Cố Sơn Trạch lắc đầu, cười cười nói: ''Tất nhiên không phải lần đầu tiên gặp nhau rồi, ba tháng trước chúng ta đã từng gặp nhau ở quán cà phê của IFC''.
Nghe được lời này, người ở xe lăn lạnh lẽo mà nhìn về phía hắn, ''thật sao?''
Cố Sơn Trạch suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, ''Có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi. Thẩm tổng đã là một mỹ nhân, em trai không ngờ lại càng xuất sắc. Chj gái tên Thần Sa, vậy em trai tên là gì đây?''
Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, tựa con dao hoặc lưỡi kiếm, không hề trở ngại mà xuyên thẳng vào da thịt của Thẩm Băng Châu, uy hiếp đến trái tim. Hàng lông mày thanh tú của Thẩm Băng Châu càng nhíu chặt, âm thanh như tuyết che dấu sự run rẩy không dễ phát hiện: ''Băng Châu''.
Thì ra là Băng Châu! Cố Sơn Trạch đã từng suy nghĩ rất lâu, rằng loại đá quý nào là tốt nhất cho người đẹp của mình, đáp án lại nằm ngay ở tên của người ấy. Cố Sơn Trạch tán thưởng: ''Băng Châu, tên hay! Chị gái là Thần Sa đỏ, em trai lại là Băng Châu trắng, hai người quả là tên xứng với người''.
Thẩm Băng Châu mím môi, lạnh lùng nói: ''Đá Băng Châu không phải màu trắng, đá caxit không màu trong suốt gọi là Băng Châu đấy à?''
Cố Sơn Trạch không theo kịp logic nói chuyện của người này, quyết định mặc kệ. Hắn lùi lại hai bước, tiếp tục khách sáo nói, ''Ngày thường cũng không thấy Thẩm tổng dẫn em mình ra ngoài chơi, sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy?''
Hai nhà vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nếu như dẫn theo cũng không có cơ hội gặp được. Thẩm Thần Sa cười nhẹ, khí thế doãn trang chuẩn mực, ''Em ấy bình thường phải lên lớp, gần đây vừa mới ra viện nên tôi dẫn đi giải sầu một chút''.
Cố Sơn Trạch kinh ngạc, ''lên lớp?''
''Đúng vậy, em ấy là phó giáo sư khoáng vật học ở Đại học D''.
''...''
Cố Sơn Trạch âm thầm nuốt nước bọt, thân thện duỗi tay ra: ''Thì ra là giáo sư Thẩm''.
Ánh sáng trong phòng triển lãm dịu nhẹ, chiếu vào mắt kính của Thẩm Băng Châu, biến thành những đốm sáng màu lam nhạt. Xuyên qua tròng kính mỏng, đôi mắt đẹp kia xa xăm mà lạnh lùng, như tỏa ra một luồng khí vô hình, không cho người lạ được phép xúc phạm.
Thẩm Băng Châu vẫn chưa đưa tay bắt lại, chỉ mở miệng, giọng nói vang lên như là mệnh lệnh: ''Gọi tôi là thầy Thẩm được rồi."
૮₍ ˊᗜˋ₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.