Bất Trác

Chương 20: 1:Ôm cậu ngủ ở đây một lát thôi




Sau khi trở về từ Phong Tuyền, Cố Sơn Trạch liền lao đầu vào công việc bân rộn.
Bộ phận trang sức cao cấp sa sút quanh năm, khó có thể nói công việc bận rộn như thế nào, gần đây trưởng phòng thiết kế cao cấp đã từ chức, nhân sự không tìm được người kế nghiệm thích hợp, vị trí này liền bỏ trống, trách nhiệm công việc bây giờ tạm thời đổ lên đầu Cố Sơn Trạch.
Sau khi xem xong các thông tin quảng bá do bên truyền thông đưa lên, Cố Sơn Trạch vội cầm notebook lên tầng 35 họp. Sau khi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy phía trước có ba người đang đi cùng với nhau, vừa đi vừa nói:
‘’Bảng xếp hạng thành tích tháng này bộ phận trang sức cao cấp lại đứng cuối, lát nữa lại thấy Cố đại thiếu gia bị mắng rồi.’’
‘’Không biết đang nghĩ cái gì nữa, dám chạy đến làm tổng giám đốc, cậu ấy có hiểu thị trường không vậy?’’
‘’Nói nhỏ một chút, bộ phận trang sức cao cấp là một mớ hỗn độn, cậu ấy có thể dựng dậy được thì cậu ấy giỏi, không dựng dậy được thì cùng lắm là không làm nữa, dù sao người ta cũng là cậu cả nhà Sơn Viễn.’’
‘’Tôi thấy vị thiếu gia này đến đây chơi thì có, không biết lấy đâu ra dũng khí chê bản thiết kế của tôi nữa, tưởng cầm được vài giải thưởng thì lập tức coi trọng bản thân à, làm giám đốc chứ không phải làm nghệ thuật chứ đừng nói đến là thị trường. Nghe nói giám đốc thiết kế của bọn họ đã từ chức, có lẽ là năng lực lãnh đạo có vấn đề!’’
Dựa vào bóng dáng, Cố Sơn Trạch nhận ra người nói chuyện cuối cùng kia chính là giám đốc dẫn đầu hai cái phiên bản thời trang đầu óc thiếu oxy kia. Hắn gọi một tiếng: ‘’Giám đốc Canh.’’
Giám đốc Canh kia giật mình một cái, xấu hổ quay đầu lại: ‘’Giám đốc Cố tới rồi đấy à.’’
Cố Sơn Trạch cười tiến lên, ‘’Chiếc áo sơ mi xanh anh thiết kế doanh số thế nào rồi?’’
Người ở công ty ai nấy đều là gió chiều nào theo chiều nấy, nhìn thấy Cố Sơn Trạch lại đây, ai nấy cũng run như cầy sấy kéo giãn khoảng cách với giám đốc Canh kia. Sau lưng thì ai cũng dám nghị luận nhưng ra ngoài mặc kệ Cố Sơn Trạch làm thành cái dạng gì, chỉ cần công ty này vẫn họ Cố thì không ai không dám cho hắn mặt mũi.
Giám đốc Canh ngoài cười trong không cười nói: ‘’Cũng không sai biệt lắm với sản phẩm mới của các cậu tháng 11, đều khá tốt.’’
Hắn nói lời này cũng rất được, trong tháng 11 bảng xếp hạng hiệu suất đứng cuối cùng là bộ phận trang sức cao cấp, đứng thứ hai từ dưới lên là thời trang cao cấp. Áo sơ mi mùa thu của hắn bán không chạy mà chiếc trâm cài do Cố Sơn Trạch đích thân giám sát cũng không bán chạy, nhưng thời trang thì Sơn Viễn mới là người thúc đẩy chính, mà trang sức ngồi trên băng ghế dự bị, tài nguyên quảng cáo lại phân bổ không nhiều, nếu so sánh theo cách này hắn cũng không thấy xấu hổ.
Cố Sơn Trạch khinh thường mà cười khẽ, ‘’Đơn hàng của trang sức cao cấp doanh số tăng gấp hai so với tháng trước, hy vọng tháng này chúng ta cũng có thể không sai biệt lắm như vậy.’’
Giám đốc Canh dường như có chút tức giận, gương mặt run rẩy một chút lại cũng không có trả lời. Cố Sơn Trạch không để ý tới hắn, xuyên qua mấy người đi vào phòng họp.
Hàng tháng công ty sẽ có cuộc họp do CEO đích thân tham dự, nội dung là rút kinh nghiệm tháng trước nhìn về tháng sau, làm tốt thì được khen ngợi còn làm sai thì bị mắng. Sau khi mọi người đã yên vị, CEO lập tức tiến vào, là một người đàn ông trung niên bề ngoài nho nhã, tên là Đường Minh Duy.
Vị Đường tổng này, ban đầu là giám đốc một công ty tự gây dựng trong nước, bị đào đến Sơn Viễn làm CEO đã mười năm. Đường tổng chỗ nào cũng tốt, có năng lực, có tư duy, chân thành với công ty, chỉ duy nhất một điều là hắn sẽ vừa cười vừa mắng người, khó nghe như câu ‘dẫn đầu hai phiên bản đầu óc thiếu oxy’ kia vậy.
Cố Sơn Trạch nhận chức chưa đến nửa năm, đánh giá lúc nào cũng kém nhất, mỗi lần mở cuộc họp đều sẽ bị mắng, không hề bởi vì hắn họ Cố mà cho chút ưu ái nào. Giống như lời của mấy người kia, bộ phận trang sức cao cấp là một cục diện rối rắm, ngay cả thần tiên có tới cũng phải cần thời gian để chỉnh đốn lại, huống hồ Cố Sơn Trạch còn là giữa đường đổi nghề.
Hôm nay vẫn như cũ lại là đại hội mắng mỏ, giám đốc Canh vừa mới đứng ngoài cuộc đã trở thành khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Ông ta một mực ôm đầu nhận lời chỉ trích, sau khi bị mắng xong, ông ta trừng mắt nhìn cố sơn trach, ý muốn nói tôi gần bét mà bị mắng thảm như vậy, cậu đứng bét nhất định xong đời.
Nhưng đến phiên Cố Sơn Trạch, Đường Minh Duy lại thả lỏng bình thường hỏi một câu: ‘’Tháng này còn có thể nâng lên bao nhiêu nữa?’’
Cố Sơn Trạch lấy ra tài liệu đã chuẩn bị trước, ‘’Tháng này có ngày lễ kỉ niệm, nâng lên gấp hai lần không thành vấn đề.’’
Mọi người đều thổn thức, giám đốc Canh kho khan hai tiếng, nói: ‘’Giám đốc Cố, cậu lật lại số liệu năm ngoái em sao? Sản phẩm của các cậu không thích hợp để quảng cáo.’’
Cố Sơn Trạch trả lời một cách thờ ơ: ‘’Anh chỉ cần quan tâm đến kết quả, chú ý tới quá trình làm gì.’’
Giám đốc Canh nói: ‘’Tôi nói rồi, tôi chỉ đang muốn tốt cho cậu, việc này ảnh hưởng đến bộ mặt của Đường tổng, cần bàn bạc thêm chút nữa.’’
Hắn cười, ‘’Tôi nói rồi, chưa có cái gì tôi nói mà không làm được, chờ đến lúc tôi không làm được thật thì hẵn đến nghi ngờ tôi.’’
Đường Minh Duy sau khi lật qua tài liệu trong tay liền lạnh lùng cắt ngang: ‘’Giám đốc Cố, cấp trên cho cậu thời gian khảo hạch là nửa năm, nếu lần sau mở họp đánh giá vẫn ở cuối cùng thì hãy xem xét đến việc chủ động xin từ chức đi.’’
Trên bàn họp lặng im một cách quỷ dị, sau một lúc lâu, Cố Sơn Trạch mặt không cảm xúc nói: ‘’Được.’’
Sau khi tan họp, sắc trời bên ngoài đã tối, Đường Minh Duy đi tới vỗ hai cái lên vai Cố Sơn Trạch, ‘’Mọi người đều đang nhìn cậu chằm chằm, làm cho tốt vào.’’
Hai cái vỗ này đều kéo ra hết áp lực mọi người đổ cho hắn. Trở lại văn phòng, Cố Sơn Trạch ngã vào ghế dựa, theo thói quen sờ sờ ngón tay cái lại chỉ sờ được khớp xương cứng rắn, nhẫn ban chỉ đã không thấy rồi.
Phiền lòng trong công việc này vẫn chưa là gì, Cố Sơn Trạch có chuyện còn phiền lòng hơn kìa. Sau khi trở về từ ngày đó, Thẩm Băng Châu liền không để ý tới hắn, hắn có nhắn tin qua cũng không có trả lời.
Cố Sơn Trạch bực bội buông tiếng thở dài, ‘’Thầy Thẩm…..’’
*
Thẩm Băng Châu tắm rửa xong đi ra thì nhận được điện thoại của Thẩm Thần Sa, nói cho cậu biết cô còn đang bận tiếp khách, tối nay có lẽ sẽ không về nhà được.
Thẩm Thần Sa quanh năm bận công tác, vì để tiết kiệm thời gian nên đã mua một cái chung cư gần công ty, không hay trở về là chuyện bình thường, Thẩm Băng Châu đã tập mãi thành quen.
Anh sấy tóc xong liền đẩy xe lăn vào phòng sưu tầm. Đồ trưng bày trên giá rất nhiều, dựa vào kí ức của mình, Thẩm Băng Châu ở tầng thứ ba tìm được một cái tiêu bản của viên hồng ngọc.
Viên đá thô chưa được mài giũa, mặt ngoài bất quy tắc có mica cộng sinh, trở thành nền tảng của tự nhiên.
Muốn tìm một viên hồng ngọc tự nhiên không dễ. Thẩm Băng Châu đã phải đích thân lặn lội sang Myanmar, Thái Lan, Sri Lanka, cuối cùng lại có được từ một lão thợ mỏ, từ đây coi nó thành trân bảo. Nhưng viên ngọc này có màu sắc thiên tím, không thể so với viên màu đỏ thuần khiết trên tay Cố Sơn Trạch được.
Đam mê với khoáng thạch chiếm 50% trong không gian tinh thần của Thẩm Băng Châu, 50% còn lại là dành cho chị gái. Năm ấy khi cha mẹ qua đời, chính mắt Thẩm Băng Châu thấy những cuộc tranh giành giữa những người thân thích. Nhiều năm sau đó, anh sống gần như là cô độc, tình yêu cũng thất bại thảm hại: Cự tuyệt quá nhiều, người theo đuổi dần dần cũng ít đi, cuối cùng là không có.
Đã từng có một cô gái sau khi bị anh từ chối, thẹn quá thành giận nguyền rủa anh cứ như vậy sống một mình với mấy cục đá suốt quãng đời còn lại đi. Lúc ấy anh cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng bây giờ, nhìn khắp nhà chỉ có những mẫu tiêu bản lạnh băng khiến anh lần đầu cảm nhận được hư không.
Cô đơn như một mầm bệnh hành hạ và khó chữa, nó xâm nhập vào cơ thể mà không hề hay biết, ẩn nấp và sinh sôi nảy nở, khi có thời gian sẽ bùng phát một cách toàn diện.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, dì Giang đứng ở bên ngoài cửa, nhẹ nhàng nói: ‘’Nhị thiếu gia, cậu xem đây là cái gì vậy?’’
Trong tay bà có một cái nhẫn ban chỉ tinh xảo, đá quý được khảm lên đó lóe sáng, giống như trái tim đang đập. Dì Giang dơ lên nhìn, cầm lòng không đậu mà khen: ‘’Ái chà, chiếc nhẫn cũng đẹp thật, nếu nhớ không nhầm thì chắc là đồ của Cố thiếu gia đó.’’
Đây không phải nhẫn ban chỉ tổ truyền của Cố Sơn Trạch sao, nhẫn quý như vậy sao lại xuất hiện trong tay dì Giang? Thẩm Băng Châu đặt tiêu bản trong tay xuống, đẩy xe lăn qua, hơi hốt hoảng mà tiếp nhận, ‘’Dì tìm được ở chỗ nào thế?’’
Dì Giang nói: ‘’Nó rơi ra từ trong quần áo đó, may mà dì có thói quen kiểm tra trước, đồ quý như vậy suýt nữa quăng vào trong máy giặt rồi.’’
Thẩm Băng Châu không tự chủ được siết chặt lòng bàn tay, ‘’Có lẽ lúc thu dọn hành lí không cẩn thận trà trộn vào đây, để cháu tìm thời gian trả lại cho hắn.’’
Dì Giang cười tủm tỉm nhìn anh, ‘’Thì ra là như vậy à, lần trước ra ngoài chơi ở chung với cậu ấy sao?’’
Thẩm Băng Châu dừng một chút, ngẩng mặt bình tĩnh nói: ‘’Chỉ là để đồ cùng một chỗ thôi ạ, thời gian không còn sớm dì cũng nên đi nghỉ đi.’’
Nói xong cũng không cho người khác giúp đỡ, đẩy xe lăn đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.