Bất Trác

Chương 21: 2:Ôm cậu ngủ một lát thôi




Phòng ngủ của Thẩm Băng Châu ở tầng hai, có thang máy để di chuyển, không cần hỗ trợ cũng có thể đi lên. Trở về phòng, anh thuần thục mà ngồi lên trên giường, lúc tắt đèn có thuận tay cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, lúc này mới chú ý tới Cố Sơn Trạch có nhắn tin cho anh.
Thẩm Băng Châu có một cái tật xấu đó là khi nhắn tin với ai đều không bao giờ bấm mở voice chat, có thể chuyển thành văn bản liền chuyển thành văn bản, bời vì anh cảm thấy nghe được giọng nói người khác từ điện thoại không quá thoải mái. Thẩm Băng Châu nhìn đoạn tin nhắn bằng âm thanh kia một lúc, cuối cùng vẫn bấm mở.
Chỉ có một câu nói quen thuộc, lộ ra cảm giác mệt mỏi: ‘’Thầy Thẩm ơi, nhẫn ban chỉ của tôi có phải đang ở chỗ cậu không?’’
‘’…..’’
Một lúc lâu sau Thẩm Băng Châu mới nhắn lại một chữ: Ừ.
Bên kia lại trả lời rất nhanh: ‘’Sao cậu không nói cho tôi? Làm tôi tìm mãi đó.’’
Trong giọng nói cảm giác mệt mỏi đã biến mất, ngữ điệu trở nên nhẹ nhàng, như là đã gặp được chuyện vui gì đó. Thẩm Băng Châu không có nghĩ nhiều, khô khan gõ chữ: Vừa mới phát hiện ra, ngày mai bảo người đưa nó qua cho anh.
Cố Sơn Trạch lại gửi một cái voice chat: ‘’Cậu đang ở nhà đúng không? Tôi vừa mới tan làm, tiện đường đến chỗ cậu lấy luôn.’’
Nghe thấy câu nói kia, phản ứng đầu tiên của Thẩm Băng Châu là cảm thán, công ty thời buổi này một nhà so với một nhà còn bận hơi, đều là muốn tiền không muốn mạng. Lại do dự một chút, bên kia thúc giục hỏi, Thẩm Băng Châu mới hồi thần, gõ: Tôi ngủ rồi.
Không biết có phải tại cậu nói này khiến đối phương không vui hay không, chờ một lúc lâu sau bên kia cũng không nhắn lại. Thẩm Băng Châu vô cớ thở dài, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, màn hình di động đột nhiên sáng lên. Anh vội vàng cầm lên xem, kết quả là tin nhắn từ người khác: Tiểu Châu Châu, tôi nhìn tinh bàn của Chu Ngọc Ngọc phát hiện hai người không hợp nhau, đừng cố chấp phải kết hôn.
Trên đời này chỉ có một người có thể gọi anh là Tiểu Châu Châu, đó là người bạn thân từ thuở thơ ấu. Người nọ ở nước Anh sống mấy năm, không biết vì sao đột nhiên lại hứng thú với chiêm tinh học, không chê phiền hà mà truyền bá cho anh kiến thức về các chòm sao. Thẩm Băng Châu là người tin vào khoa học công nghệ, cứ như vậy bị tẩy não luôn.
Tinh bàn của Chu Ngọc Ngọc không thuộc trong phạm vi quan tâm của anh, Thẩm Băng Châu gõ chữ hỏi: Cậu cảm thấy cung Sư Tử thế nào?
Người bạn kia còn không có nhắn lại, Thẩm Băng Châu đã thu hồi tin nhắn, qua vài phút đối phương hỏi sao lại thu hồi, anh đành nói, gửi nhầm thôi.
Chỉ là kiến thức về mấy chòm sao, tìm trên mạng cũng ra một đống lớn. Thẩm Băng Châu bấm vào một cái video, người nói trong đó bla bla rất nhiều, câu nào cũng rất giống Cố Sơn Trạch, đột nhiên trên màn hình chạy qua một dòng chữ: Chòm Sư Tử chưa bao giờ nhắn bằng giọng nói cho người ta, trừ phi người đó đặc biệt quan trọng.
Thẩm Băng Châu yên tặng bấm vào góc bên trái màn hình, tắt di động đi cưỡng ép bản thân đi ngủ. Chiếc nhẫn ban chỉ kia còn nằm trong lòng bàn tay anh, bị anh nắm đến nóng hầm hập.
Chỉ là vừa mới nhắm mắt được vài phút, điện thoại lại vang lên, là Cố Sơn Trạch gọi đến. Thẩm Băng Châu kinh ngạc bấm nghe, giọng nói trầm thấp lọt vào tai anh: ‘’Vừa nãy tôi lái xe, bây giờ đang ở dưới nhà cậu.’’
Từ phòng ngủ của Thẩm Băng Châu cũng không nhìn ra được cửa dưới nhà nhưng anh vẫn hướng ra cửa sổ liếc nhìn một cái, sau đó nắm chặt điện thoại, ngữ khí lạnh lùng: ‘’Tôi ngủ rồi.’’
Bên kia cũng không dao động: ‘’Cậu nói mật mã cho tôi, tôi tự đi lên lấy.’’
Thẩm Băng Châu đã có kinh nghiệm, người này đã muốn làm chuyện gì thì phải làm cho bằng được, cái nhẫn kia thực sự rất quý, trả sớm đi cũng được, vạn nhất làm vỡ đi thì cũng không đền nổi. Anh không tình nguyện đọc mật mã, không quên nhắc nhở một câu: ‘’Lúc lên nhẹ chân thôi, đừng để dì phát hiện.’’
Cố Sơn Trạch cười: ‘’Thầy Thẩm, tôi tới tìm cậu để yêu đương vụng trộm đấy à?’’
Đã lâu không có nghe thấy Cố Sơn Trạch cười, tiếng cười từ điện thoại phát ra biến thành sâu nhỏ gặm cắn lỗ tai người ta. Có thể là do điện thoại đặt sát lỗ tai mà Thẩm Băng Châu có cảm giác người nọ đang nói chuyện bên mình, vội vàng đẩy điện thoại ra xa.
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, anh sợ Cố Sơn Trạch không tìm được phòng mình liền bò dậy mở đèn lên. Đèn vừa sáng lên thì cửa cũng mở, Cố Sơn Trạch mặc nguyên một bộ vest xám với chiếc cà vạt lụa trơn. Làm việc cả một ngày mà quần áo hắn vẫn chỉnh tề như là đang đi trình diễn vậy.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, ‘’Ngủ rồi cơ đấy?’’
Thẩm Băng Châu đoan chính dựa vào giường, lạnh lùng nói: ‘’Nhẫn ban chỉ lúc nào cũng đeo trên tay sao còn để rơi trong quần áo tôi được?’’
Cố Sơn Trạch một bên tay đút túi quần, không nhanh không chậm đi đến, ‘’Chắc là tại nó quá thích cậu nên tự mình chạy vào đấy.’’
Nhẫn ban chỉ cũng không có chân, trừ phi là chủ nhân muốn nó chui vào. Thấy hắn tới gần, Thẩm Băng Châu theo bản năng rũ mắt xuống, phát hiện chiếc nhẫn không còn ở trong tay nữa. Anh vội xốc chăn lên, quả nhiên là rơi ở trong chăn.
Nhìn thấy một màn này, Cố Sơn Trạch cười đến càng sâu: ‘’Cậu còn ngủ với nó luôn?’’
Thẩm Băng Châu cầm lấy nhẫn ban chỉ, lạnh nhạt đưa tới trước mặt hắn: ‘’Lấy được nhẫn rồi thì về đi.’’
Hắn nhận lấy, một lần nữa đeo vào tay phải, sau đó ngồi xuống mép giường, ‘’Sao lại đuổi tôi? Không muốn ở cùng với tôi một lát hả?’’
Người đã quen với sự cô độc, đột nhiên gặp được một đám lửa, cảm nhận được sự ấm áp xong lại phải rời xa là rất khó. Thẳng đến lúc này Thẩm Băng Châu mới hiểu được người khiến cảm giác cô độc của anh bùng nổ kia chính là Cố Sơn Trạch.
Chỉ là, càng như vậy càng khiến cho anh cảnh giác. Một mối quan hệ nguy hiểm như vậy, một khi đi quá mức sẽ trở thành như bát nước đổ đi không thể thu lại.
Ánh mắt Thẩm Băng Châu càng thêm lạnh nhạt như có thể đâm người khác bị thương, ‘’Lấy được đồ rồi thì mau về đi, sáng mai anh không phải đi làm à?’’
Cố Sơn Trạch kia như đống lửa, mặc anh có lạnh lùng như thế nào cũng không sợ, ngược lại hắn còn ngồi gần hơn, ‘’Đừng đuổi tôi mà, tôi muốn tâm sự với cậu.’’
Thẩm Băng Châu vẫn lạnh nhạt: ‘’Anh muốn nói cái gì?’’
‘’Nói cái gì cũng được, tôi chỉ muốn ở với cậu một lúc thôi.’’ Hắn thở dài, tươi cười dần biến mất, thay vào đó là sự mỏi mệt sâu nặng, ‘’Hôm nay tôi phiền chết rồi, mấy người quản lý công ty đó, bọn họ đem đánh giá của bộ phận tôi ra nói. Tôi mới tiếp quản bao lâu chứ, sửa sang lại cục diện rối rắm như vậy có bao nhiêu khó, chính bọn họ sao không đến làm thử xem?’’
Trong ấn tượng của mình, Cố Sơn Trạch hoặc là cười nhạt, hoặc là cười sâu, luôn là một bộ dáng tự tin bày mưu lập kế, giống như trên đời này không có chuyện gì là hắn không giải quyết được. Thì ra Cố Sơn Trạch cũng vì bị người khác nói chuyện này mà nảy sinh bực bội, bộ dáng cũng không khác gì chị gái của anh trong nhà đang oán giận chuyện ở công ty cả.
Thái độ Thẩm Băng Châu hòa hoãn một chút: ‘’Anh vào làm với tư cách là cậu cả nhà Sơn Viễn, bị nói cũng rất bình thường.’’
Cố Sơn Trạch di chuyển một chút, tựa mặt vào gần hơn, ‘’Bọn họ cảm thấy tôi làm nghệ thuật nên không làm kinh doanh được, nói tôi chỉ đến công ty để chơi, tôi có nhàm chán như vậy sao? Bất cứ lúc nào cũng tăng ca đến nửa đêm để giải trí, tôi cũng đâu có bị tự ngược mình.’’
Thẩm Băng Châu cảm thấy lí do này khá thú vị, khóe môi không kìm được cười một cái, ‘’Cho nên vì sao anh lại không tiếp tục làm nghệ thuật?’’
Cố Sơn Trạch nhìn chằm chằm anh vài giây, trêu chọc nói: ‘’Cậu thích tôi làm nghệ thuật à?’’
Nhà thiết kế với tổng giám đốc, nếu một hai chỉ được chọn một cái, Thẩm Băng Châu sẽ không chút do dự chọn cái trước, bởi vì nhìn chị gái mình làm việc ở công ty quá vất vả, đáy lòng cảm thấy miếng khổ kia có thể không ăn thì không ăn, kiếm nhiều tiền thì cũng phải có sức khỏe để mà tiêu chứ. Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng lắc đầu, ‘’Anh muốn làm cái gì cũng tốt, chú ý sức khỏe của mình là được.’’
Cố Sơn Trạch bỗng chốc cười lên, cúi người về phía trước vòng lấy eo của Thẩm Băng Châu, nằm gối đầu lên đùi anh.
Người nọ để mặt dán vào bụng anh, thanh âm buồn ngủ truyền tới, ‘’Mệt quá, muốn ngủ ở chỗ này của cậu.’’
Con người quả nhiên là sinh vật được một tấc lại muốn tiếng thêm một bước. Vừa mới trưng ra sắc mặt tốt một cái là bắt đầu động tay động chân. Thẩm Băng Châu nửa người dưới không thể động, muốn tránh đi cũng khó, chỉ có thể lạnh lẽo nhìn Cố Sơn Trạch, ‘’Cố Sơn Trạch, anh đừng có náo loạn nữa, không sợ bạn gái biết sẽ tức giận à?’’
Cố Sơn Trạch ngậm cười nhìn anh, ‘’Bạn gái có tức giận hay không phải hỏi mới biết được.”
“Cậu có tức giận không?’’
Dừng lại hai giây Thẩm Băng Châu mới hiểu câu này có ý gì, ánh mắt như có một ngọn lửa vô hình, ‘’Đừng có lấy tôi ra nói giỡn!’’
Ánh mắt Cố Sơn Trạch chân thành, ‘’Ai giỡn với cậu đâu, tôi không có bạn gái, tôi thích đàn ông.’’
Bức màn ngăn cách cuối cùng giữa hai bọn họ cuối cùng cũng bị xé rách. Có lẽ đến bây giờ, có bị xé rách hay không cũng như nhau cả. Người này ngay từ lúc xuất hiện đã có những cử chỉ như người yêu hợp lệ, chỉ là thời điểm quá xấu hổ mà thôi.
Thẩm Băng Châu thẫn thờ, ngón tay bấu chặt ga giường, một lúc sau mới nói: ‘’Mau trở về đi, sáng mai còn phải đi làm.’’
Khóe môi Cố Sơn Trạch vẫn giữ nguyên nụ cười, ‘’Thầy Thẩm, mai là thứ bảy.’’
Thẩm Băng Châu cúi đầu không nói chuyện.
Cố Sơn Trạch duỗi tay, khẽ chạm vào cánh môi no đủ, Thẩm Băng Châu rụt lại nhưng cũng không thể né tránh hoàn toàn. Hắn đem ngón cái chạm vào môi dưới, nghiêm túc mà nói: ‘’Lần trước không tính, tôi sẽ cẩn thận hôn cậu một lần, chờ đến lúc cậu nguyện ý.’’
Cánh môi kia kinh ngạc rung động, Thẩm Băng Châu rốt cuộc cũng nắm lây tay hắn, mạnh mẽ kéo ra, ‘’Anh đừng náo loạn nữa, mau trở về đi.’’
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng đổi lại, quay ra nắm chặt cái tay kia, sau đó lại gối đầu lên, ‘’Tôi mệt thật mà, mệt mỏi mà lái xe là không tốt, tôi ngủ xong sẽ về.’’
Thẩm Băng Châu vừa mới tắm xong, mùi hương lan Nam Phi từ khe hở ở bộ đồ ngủ bay ra, bao phủ lấy nhiệt độ cơ thể như một chất thôi miên tốt. Eo bụng anh mềm mại như chiếc gối đầu quý giá, đưa hắn vào những giấc mộng đẹp.
Cố Sơn Trạch thật sự ngủ rồi, mỏi mệt thể hiện rõ trên khuôn mày, ngoài ra lại có một tia an tâm cùng thỏa mãn khiến người khác không đành lòng quấy nhiễu.
Về chuyện thích đàn ông, Thẩm Băng Châu chưa bao giờ suy xét qua, mà hiện tại, anh đã không có tư cách để suy xét rồi.
Cuối cùng, Thẩm Băng Châu cẩn thận xoa lưng Cố Sơn Trạch, bàn tay nâng lên lại nhẹ nhàng đặt xuống, lòng bàn tay chỉ vỗ được mặt ngoài bộ âu phục. Anh thở dài, không rõ trong lòng sao lại phiền muộn như thế.
Thẩm Băng Châu trong lòng mặc niệm: Ngủ đi.
*
Mình gặp chuyện nên tạm thời dừng một chút nha tầm cuối tuần mình sẽ quay lại update đều đều ạ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ૮₍ ˶•ᴗ•˶₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.