Bất Trác

Chương 22: Cậu nghe lời một chút đi




Mới đầu mùa Đông thời tiết vẫn chưa quá lạnh, dì Giang đã ra ngoài từ sớm, chạy đến khu chợ đồ tươi sống gần nhà.
Dì làm bảo mẫu ở Thẩm gia đã mười mấy năm, đối với việc sinh hoạt ở nhà nắm rõ như lòng bàn tay, mới ra ngoài không bao lâu đã túi lớn túi nhỏ đầy ắp trở về: Rau xanh vừa nhổ lên từ trong đất, anh đào vừa mới trên cây, cá thu đã được làm thịt sẵn, còn có hai còn tôm hùm bật tanh tách, như thể hôm nay sắp có chuyện gì vui vậy.
Dì Giang xách nguyên liệu vào nhà, vừa mới vào phòng bếp liền ngó thấy có bóng người trên lầu, ngoài ý muốn kêu một tiếng, ''Cố thiếu gia? Sao cậu lại ở đây?''
Cố Sơn Trạch còn đang mặc quần áo hôm qua, chào hỏi đơn giản, ''Tối hôm qua cháu có đến tìm thầy Thẩm nhưng muộn quá rồi nên ngủ lại đây luôn ạ.''
Phòng của bảo mẫu ở bên cạnh phòng của Thẩm Băng Châu, đêm qua dì cũng không nghe thấy động tĩnh gì, không khỏi kinh ngạc một phen, ''Bộ dáng này là đến tìm Nhị thiếu gia lấy nhẫn sao?''
Cố Sơn Trạch nhàn nhạt cười, nói: ''Vâng, cậu ấy còn đang ngủ trên phòng.''
Nguyên liệu trên tay rất nặng, dì Giang đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện: ''Vậy hiếm thật đấy, Nhị thiếu gia vậy mà đồng ý cho cậu ở qua đêm, cậu ấy ít khi dẫn bạn về nhà lắm.''
Vậy có thể nhìn ra được Thẩm Băng Châu không phải là người hay tụ tập bạn bè về nhà, người am hiểu giao tiếp cũng sẽ không si mê với những khoáng thạch không có sinh mệnh này. Cố Sơn Trạch đêm qua nghỉ ngơi không tồi, hứng thú dạt dào đi vào phòng bếp cùng dì Giang trò chuyện: ''Dì làm ở đây bao lâu rồi ạ?''
Dì Giang nói: ''Cũng đã rất lâu rồi, lúc tôi vừa mới đến căn nhà này Nhị thiếu gia vẫn còn đang ở tuổi cắp sách đi học đấy.''
Cố Sơn Trạch hơi ngạc nhiên mà nhướng mày, ''Vậy cũng phải mười mấy năm rồi ấy ạ, bộ dáng thầy Thẩm cắp sách đi học đúng là không tưởng tượng ra được.''
Nói đến đề tài này, dì Giang phụt cười, cuối cùng mới nói: ''Từ mẫu giáo đến cấp ba đều có ảnh chụp cậu ấy, ban đầu đặt ở trong phòng, về sau lại cất đi rồi.''
Từ mẫu giáo đến cấp ba đều có? Cố Sơn Trạch yên lặng nuốt nước miếng, ''Nhiều kỉ niệm đẹp như vậy sao lại cất đi thế ạ?''
Người bình thường thường sẽ không bao giờ lôi ảnh chụp hồi nhỏ ra xem bởi vì cảm thấy đây như lịch sử đen của mình vậy. Cố Sơn Trạch nghĩ Thẩm Băng Châu cũng là kiểu người như thế, không ngờ lúc này nụ cười của dì Giang cũng ảm đạm đi, ''Bởi vì sẽ cảm thấy đau lòng, những tấm ảnh đó đều là Thẩm tổng cùng bà chủ chụp cùng với cậu ấy.''
Cố Sơn Trạch dừng lại, thu hồi dáng vẻ chơi đùa, ''Cháu xin lỗi.''
''Cậu không cần xin lỗi, đều đã là chuyện từ mười mấy năm trước rồi, sớm đã quên.'' Bà cởi túi dương xỉ ra, đem húng vào trong nước rửa sạch từng cây một, ''Nhị thiếu gia cũng là số khổ, không có song thân còn chưa đủ, bây giờ đến chân cũng liệt, nếu cậu rảnh thì đến đây chơi với cậu ấy nhiều một chút, đỡ phải để cậu ấy ở nhà một mình.''
Cố Sơn Trạch nhíu mày, ''Thẩm tổng thì sao ạ? Cô ấy không về nhà với cậu ấy à?''
''Thẩm tổng công tác bận rộn, có khi cả tháng cũng không nhìn thấy người đâu, cũng không còn cách nào khác, công ty của gia đình lớn như vậy, một mình cô chống đỡ, bên ngoài đã đủ áp lực, trong nhà lại còn....''
Dì Giang đột nhiên không nói nữa, Cố Sơn Trạch nhạy bén phát hiện không đúng, truy hỏi: ''Trong nhà làm sao thế ạ?''
Những chuyện như song thân đồng thời qua đời này xảy ra ở trong nhà giàu có, không tránh được khiến người ta liên tưởng đến những thuyết âm mưu. Chuyện của nhà họ Thẩm đã lâu rồi, bên ngoài cũng có đủ loại đồn thổi. Cố Sơn Trạch không biết chân tướng, cũng không thể hỏi thẳng Thẩm Băng Châu, nếu dì Giang biết chuyện mà nói cho hắn thì tốt biết mấy.
Dì Giang tính cách hiền lành, cũng không nghĩ gì nhiều liền nói: ''Còn không phải là chuyện đó sao, trước đây ông bà chủ ở trong đường hầm bị theo đuôi, ngay cả tài xế cũng không tránh khỏi, cả ba người chết ngay tại chỗ. Lúc ấy Đại tiểu thư vừa mới tốt nghiệp, người thân muốn giúp cô quản lý thay công ty nhưng cô ấy nhất quyết không đồng ý. Tôi còn nhớ rõ hôm ấy đêm hôm khuya khoắt, một đám người đứng trước linh đường cãi nhau, Nhị thiếu gia phải quỳ trên mặt đất, nghe bọn họ cãi đến nửa đêm.''
Cố Sơn Trạch tưởng tượng đến cảnh tượng kia, linh đường lạnh lẽo đáng sợ, xương cốt cha mẹ còn lạnh, chị gái tứ cố vô thân, đổi lại nếu là hắn, lòng có lẽ cũng sẽ lạnh như vậy.
Dì Giang than một tiếng, tiếp tục nói: ''Cho nên Nhị thiếu gia rất thông cảm với Đại tiểu thư, muốn cậu ấy cưới tiểu thư nhà họ Chu cậu ấy đồng ý không chút nghĩ ngợi. Tôi cũng thật lo lắng, nếu bà chủ còn trên đời chắc chắn sẽ không cho loại chuyện này xảy ra đâu.''
Đây cũng là điểm mà Cố Sơn Trạch không thể lí giải được ở Thẩm Thần Sa, nếu là thương yêu em trai thật lòng cũng sẽ không một hai phải đi con đường này. Có thể thấy trong lòng nàng công ty cũng là thứ quan trong không thể dứt bỏ được.
Chuyện lấy đi cửa hàng cung cấp của Vạn Thịnh cùng lắm chỉ là xúi giục, tòa nhà kia sắp sập, gốc rễ còn nằm ở móng, nhưng dù sao chính Cố Sơn Trạch cũng là người trực tiếp dẫn đến bước cuối cùng, nhất đời không biết nên nói làm sao.
Sau khi rửa sạch dương xỉ, dì Giang ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cười cười: ''Hy vọng sau khi kết hôn có thể tốt lên một chút, nhìn sắc mặt của bà Thẩm Thanh Hòa chắc giao hảo với tiểu thư Chu gia cũng không tệ.''
Cố Sơn Trạch nheo mắt: ''Thẩm Thanh Hòa?''
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc mới đến điểm mấu chốt nhưng dì Giang lại không chịu nói gì thêm, chỉ vào một bàn toàn nguyên liệu nấu ăn nói: ''Hôm nay là sinh nhật của Nhị thiếu gia, những thứ này đều là cậu ấy thích ăn.''
Tin tức này còn chấn động hơn so với Thẩm Thanh Hòa gì kia, nháy mắt rời đi sự chú ý của Cố Sơn Trạch. Hắn muốn hỏi thêm vài câu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng la: ''Cố Sơn Trạch?''
Hai người chỉ lo nói chuyện phiếm nên không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Thẩm Băng Châu không biết dậy từ lúc nào, đang ngồi trên xe lăn ngoài cửa. Anh mặc một bộ âu phục màu đen mới tinh, cà vạt thắt ngay ngắn, giày cũng đánh đến bóng loáng, hệt như chuẩn bị đi kết hôn vậy.
Cố Sơn Trạch chậm rì rì đi qua, khóe môi mỉm cười mà nói: ''Nhị thiếu gia tỉnh rồi đấy à.''
Thẩm Băng Châu túm lấy cổ tay áo của hắn kéo ra bên ngoài. Ngồi trên xe lăn túm người có chút khó khăn, Cố Sơn Trạch cũng rất phối hợp để anh túm đi, còn phải vòng tay ra sau giúp anh đẩy xe lăn. Đi đến phòng khách Thẩm Băng Châu mới dừng lại, lạnh lùng chất vấn: ''Sao anh còn chưa đi?''
Đêm qua Thẩm Băng Châu trông hắn ngủ, dự định khoảng nửa tiếng nữa sẽ kêu Cố Sơn Trạch dậy đi về, qua nửa tiếng anh thấy Cố Sơn Trạch ngủ ngon quá, lại bảo chờ thêm mười phút nữa đi, qua mười phút anh lại nghĩ thôi thêm năm phút nữa, kết quả chính mình cũng ngủ mất luôn.
Sáng dậy Thẩm Băng Châu đã thấy mình được ôm vào ổ chăn, bên cạnh cũng không có ai, cho rằng Cố Sơn Trạch đã đi rồi mới an tâm rời giường tắm rửa thay quần áo, không nghĩ đến người này còn đang ở trongphongf bếp nói chuyện phiếm!
Cố Sơn Trạch cười khẽ nói: ''Sao cậu cứ muốn đuổi tôi đi vậy? Không để cho tôi ăn bát cơm sáng được à?''
Thẩm Băng Châu tức giận không nhẹ, cánh môi mím chặt, ''Nhà anh không có cơm sáng à? May mà chị tôi không có ở nhà.''
Cố Sơn Trạch cười đến càng sâu: ''Sao lại sợ như vậy? Tôi cũng có cùng cậu làm chuyện gì không đứng đắn đâu.''
Hắn vậy mà cũng dám nói, giữa bọn họ trải qua những chuyện không đứng đắn còn thiếu sao? Thái độ của Thẩm Băng Châu kiên quyết, giọng điệu gần như cảnh cáo: ''Anh nghe lời một chút đi được không? Nếu để chị của tôi biết chị ấy sẽ nhất định lấy cái chổi đánh anh đi đấy!''
Cố Sơn Trạch trêu anh: ''Thật à?''
Thẩm Băng Châu xác định gật đầu: ''Thật đó.''
Có là thật hay không thì không biết, mà nếu là thật thì cũng không thể nghiêm trọng đến thế. Cố Sơn Trạch thấy anh thật sự đang nóng nảy, thỏa hiệp nói: ''Được rồi, đi lên phía trước một chút đi, còn có một việc nữa.''
Thẩm Băng Châu nhấp miệng trừng hắn, chờ điều hắn muốn nói, không ngờ Cố Sơn Trạch đột nhiên khom lưng như chuẩn bị muốn hôn anh vậy. Thẩm Băng Châu theo bản năng mà ngừng thở không chớp mắt, vậy mà hắn chỉ khom lưng, sự thâm tình trong mắt di chuyển, ''Thầy Thẩm, tôi có một cái cà vạt giống hệt cậu, có thể làm đồ tình nhân cũng được.''
''....''
Thẩm Băng Châu đánh một cái lên vai hắn, ''Đi đi nhanh lên!''
Cố Sơn Trạch cười đến khóe mắt cong cong, ''Biết rồi, giờ tôi đi luôn.''
Nói xong thật sự rời đi.
Thẩm Băng Châu ngồi ở cửa phòng khách hồi lâu, tâm tình tức giận dần bình tĩnh lại, hóa thành vũng nước lạnh mà sâu. Anh như một khu rừng không ai có thể đi qua, người muốn đến thăm hỏi, hoặc là sẽ chết chìm trong đầm lầy, hoặc là sẽ chết chìm mất phương hướng. Cố Sơn Trạch là người đến thăm hỏi thứ nhất nhưng hắn lại châm lửa và đốt cháy hết sự bảo vệ và những cản trở mà anh đã dựng nên.
Ngẩn người hồi lâu, dì Giang đi ra từ phòng bếp, kì quái hỏi: ''Cố thiếu gia đi rồi sao?''
Anh chậm rãi xoay người, ánh mắt đượm buồn, ''Vâng, hắn cùng dì nói chuyện gì thế ạ?''
Dì Giang cười nói: ''Hàn huyên chút việc nhà thôi, cậu ấy nhìn cũng không tồi, không thì đợi mấy nữa mời cậu ấy làm phù rể đi.''
Nói chút chuyện nhà thôi vậy mà cũng có thể khiến dì Giang nói ra ba chữ 'nhìn không tồi'. Mị lực của Cố Sơn Trạch so với trong tưởng tượng của anh còn đáng sợ hơn. Thẩm Băng Châu lại càng thấy cô đơn, ''Để lúc đó nói sau ạ.''
Hôm nay là ngày hai nhà Thẩm Chu định ra ngày đính hôn, suy nghĩ đến tình huống sức khỏe của Thẩm Băng Châu nên nhà gái sẽ chủ động đến nhà anh, vậy nên anh mới mặc
Thẩm Băng Châu một mình ăn cơm sáng. Chờ không lâu sau Thẩm Thần Sa đã dẫn người đến. Hôm nay không thấy ba của Chu Ngọc Ngọc, chỉ có mẹ cô đi cùng, ngoài ra còn một vị khách không ngờ đến.
Thẩm Thần Sa rõ ràng không vui, cười đối phó rồi mời mọi người ngồi xuống, còn cố ý bổ sung: ''Cô, cô cũng ngồi đi.''
Lúc này Thẩm Thanh Hòa mới ngồi xuống, cúi đầu thưởng thức móng tay lộng lẫy, không để ý nói: ''Chuyện đính hôn quan trọng như vậy sao lại không có trưởng bối ra mặt được, cô là cô của hai đứa, lý ra nên đến để giữ thể diện.''
Thẩm Thần Sa cười gượng hai tiếng, ''Cảm ơn cô.''
Nếu đã quyết định đính hôn thì nên nhanh chóng định ra ngày lành rồi thông báo cho mọi người cùng biết. Chu Ngọc Ngọc là người vợ anh phải đối xử chân thành trong tương lai, nhưng nghĩ đến những chuyện giữa bọn họ, Thẩm Băng Châu không khỏi cảm thấy có chút bất an.
Chu Ngọc Ngọc quả thật rất lạ, toàn bộ quá trình đều cúi đầu không nói lời nào, cung may bà Chu thái độ ôn hòa, cuộc nói chuyện cũng thuận lợi. Chỉ là nói được một nửa, bà đưa ra ý kiến: ''Con chúng tôi là con gái một, nếu cứ như vậy gả ra ngoài thì cũng không nỡ, nếu không thì để cậu Thẩm ở rể đi.''
Trước kia hai nhà cũng đã từng nói chuyện mấy lần nhưng chưa lần nào nhắc đến chuyện luyến tiếc con gái một gì ở đây cả, Thẩm Thần Sa lập tức nhíu mày, ''Sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?''
Bà Chu khó xử nói: ''Thật ngại quá Thẩm tổng, chúng tôi thì không có vấn đề gì, nhưng người lớn trong nhà lại không đồng ý.''
Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, lời nói thấm thìa mà nói với Thẩm Thần Sa: ''Sa Sa, tương lai cháu cũng phải kết hôn, không thể mãi ở chung với em trai được, thực ra cũng chẳng có gì khác nhau cả, nhà người ta là con gái một đấy.''
Thẩm Thần Sa nghe tức đến bật cười, ''Tôi cũng chỉ có một người em trai thôi!''
Mấy người bọn họ bắt đầu tranh luận, Thẩm Băng Châu muốn kêu bọn họ dừng lại đi, đột nhiên thấy điện thoại rung lên, là Cố Sơn Trạch gửi đến cho anh hai tấm ảnh chụp: Màu trắng hay màu đen thì đẹp đây?
Thẩm Băng Châu âm thầm cắn môi, tắt màn hình rồi đặt điện thoại về chỗ cũ.
Cố Sơn Trạch đợi hồi lâu cũng không thấy anh trả lời lại nên quyết định chọn hộp quà màu trắng. Sau khi xác định xong kiểu dáng của hộp quà, hắn đem một lọ nước hoa chưa mở cất vào hộp quà, dùng một chiếc khăn lụa mạ vàng thắt ra thành một đóa hoa.
Tối hôm qua ngủ cũng không tệ, buổi sáng nay dậy hắn cũng chỉ rửa mặt qua thôi. Lúc này Cố Sơn Trạch đi vào phòng tắm, vặn nước ấm thoải mái tắm rửa. Sau khi tắm xong, hắn cẩn thận cạo râu, vuốt tóc, thay một bộ vest rồi tìm chiếc cà vạt đôi kia, ngẩng cổ thắt cẩn thận.
Làm tốt những việc này xong, người trước gương trong rạng rỡ hẳn lên như chuẩn bị đi kết hôn vậy. Cố Sơn Trạch vừa lòng cong môi, cầm lấy hộp quà, đi ra ngoài một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.