Bất Trác

Chương 23: Giúp cậu bớt giận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trung tâm mua sắm vào cuối tuần vô cùng đông đúc, Cố Sơn Trạch lấy bánh kem đã đặt trước ở tầng một, đi thang cuốn xuống dưới tầng hầm có nối với tàu điện ngầm, ở đó có mấy cửa hàng hoa được bày bán. Đang đứng đợi để người ta gói hoa cho mình, Cố Sơn Trạch nhận được tin tức từ Bành Vũ.
Thẩm Thanh Hòa người này thật sự không phải một người xa lạ gì, bà ta là phó chủ tịch của Vạn Thịnh, cùng thời với ba của Thẩm Thần Sa vẫn luôn ngồi cái ghế phó lãnh đạo này, trên danh nghĩa là phó chủ tịch nhưng nói là ngang hàng cũng không quá đáng. Nghe nói nhân viên ở Vạn Thịnh từ giám đốc đến nhân viên mỗi một người đều biết Vạn Thịnh có hai vị Thẩm tổng, cả hai người đều không thể dây vào.
Lãnh đạo phía trên không ngừng tranh đấu, phía dưới chắc chắn cũng sẽ như vậy, nếu nội bộ có vấn đề thì bên ngoài cũng chẳng khác là bao, phe phái chính là như vậy. Nếu cứ tiếp tục như thế, Thẩm gia chắc chắn sẽ phá sản.
''Thưa ngài'', chủ tiệm hoa đánh gãy suy nghĩ của hắn, ''Hoa của ngài gói xong rồi.''
Cố Sơn Trạch tắt điện thoại, nhận lấy bó hoa tinh xảo. Đó là sự kết hợp giữa hoa hồng sâm panh và hoa Eustoma màu trắng, cùng với vài nhánh lá bạc ở mép, trông vô cùng tươi tắn dễ chịu.
Hắn ăn mặc quá chỉnh tề, vốn đã có chiều cao và ngoại hình hấp dẫn, lại có hoa và bánh kem trên tay, đi vào đám đông đến ngay cả bà mẹ trẻ đang bế con cũng phải nhìn trộm một cái. Lúc đi qua quán trà sữa, một cô gái ở bên trong đột nhiên vẫy tay với anh: ''Cố tổng!''
Cố Sơn Trạch nhìn theo tiếng gọi, nhận ra đó là thực tập sinh ở bộ phận của mình, tên là Lý Diệc Trừng. Cô cười toe toét, ánh mắt lấp lánh cẩn thận hỏi thăm: ''Giám đốc Cố đi hẹn hò ạ?''
Cố Sơn Trạch dừng chân, lạnh nhạt nói ừ liền đi tiếp. Lý Diệc Trừng nhanh như chớp móc điện thoại ra, gửi một tin trong nhóm hẹn ăn cơm: Tôi gặp được giám đốc đi hẹn hò, còn mua hoa nữa!
Cái gọi là nhóm hẹn ăn cơm, chức năng chính đương nhiên là hẹn nhau đi ăn cơm, nhưng bởi vì trong nhóm không có ai quản lý nên tự nhiên trở thành hội buôn dưa. Ảnh chụp vừa được gửi qua mọi người đã sôi nổi thảo luận, có người còn gửi cả icon mặt rơi lệ: Giám đốc thật sự có bạn gái à?
Lý Diệc Trừng vội vàng sửa lại: Là bạn trai! Lúc trước đã dẫn đến công ty một lần rồi, đẹp lắm đó!
Người dùng ẩn danh nhắn lại: Mấy người con gái các cô mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì vậy, bạn của tôi bên hành chính nói cậu ấy có bạn gái đó, chính cậu ta nói như vậy mà.
Không lâu sau, tin tức giám đốc Cố mua hoa tặng bạn gái bị truyền đi khắp bộ phận, mà bản thân giám đốc Cố bây giờ đang chân chính ôm bó hoa đứng ở ngoài cửa Thẩm gia.
Đứng ngoài cửa chỉ nhìn thấy khoảng sân phủ đầy hoa cùng cành lá, có hai chiếc xe ô tô đang đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời, lúc sáng hắn rời đi cũng không có nhìn thấy. Cố Sơn Trạch suy nghĩ một lúc, đang chuẩn bị bấm chuông cửa thì bên trong có một người phụ nữ trung niên đi ra, vừa đi vừa nói chuyện về phía sau: ''Ba mẹ các cháu đi sớm, không ai dạy các cháu như thế nào quản lý gia đình, nghe lời cô nói cũng không thiệt thòi gì đâu.''
Người đi phía sau bà ta đã bị bức tường chặn lại, nghe giọng nói thì có thể biết được là Thẩm Thần Sa: ''Đây là nhà của chúng cháu, không cần phiền cô nhọc lòng.''
Người phụ nữ kia dừng chân, xoay người khoanh tay lại, ''Sa Sa à, đây là cháu không đúng rồi, cháu không muốn nhận cô, chẳng nhẽ cũng muốn để Châu Châu không nhận cô sao? Làm trò này trước mặt bà Chu, cháu bảo người ta sẽ đối đãi với Châu Châu như thế nào đây?''
Một câu 'Sa Sa' hai câu 'Châu Châu', không cần nghĩ cũng có thể đoán ra thân phận của người kia. Cố Sơn Trạch đứng ngoài cửa, chỉ cách một tầng hàng rào nhưng Thẩm Thanh Hòa còn đang bận dạy dỗ lại tiểu bối, vậy mà không chú ý đến hắn.
Thẩm Thần Sa tuy là tiểu bối, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ mạnh mẽ đã lăn lộn mười mấy năm, khí thế cũng không giảm đi, nói: ''Cô nghĩ nhiều rồi, cháu cũng đã làm theo ý cô, nhưng cô xem đấy, tình huống của Châu Châu hiện giờ, cô có thể không bận tâm chứ cháu không thể nào yên tâm được.''
Lời nói này như tát ngược lại Thẩm Thanh Hòa vậy, bà ta như bị làm cho tức giận, cười lạnh một tiếng, nói: ''Cậu ấy cũng liệt nửa người rồi, tiểu thư Chu gia đã phải chịu thiệt thòi lớn, để cậu ấy đi ở rể đã nể mặt mũi nhà các cô các cậu lắm rồi, còn dám đứng đây nói ngược lại tôi!''
Nói xong bà ta quay người chuẩn bị đi, cuối cùng cũng chú ý đến có người đứng ngoài cửa. Bà ta ngẩn người, ''Ai vậy?''
Cố Sơn Trạch cầm hoa trong tay, giống như đang về nhà của mình vậy. Đi vào trong sân vòng qua góc tường che khuất có thể nhìn thấy cửa phòng khách, mọi người đều đang ở bên trong, Thẩm Băng Châu đang ngồi phía trong cùng.
Bức tường phía sau phòng khách của bọn họ là kính vuông từ sàn đến trần, sát với khoảng sân hẹp, ánh sáng chiếu vào càng gần mặt đất lại càng tối và yếu ớt, như một u linh có ác ý đang quấn lấy thân hình gầy yếu ngồi trên xe lăn kia. Thẩm Băng Châu ngồi về hướng phản chiếu ánh sang, vai lưng vẫn thẳng tắp như cũ, chỉ là ánh mắt đượm buồn, trông cực kì đáng thương.
Cố Sơn Trạch là khách không mời mà đến, lại chọn đúng thời cơ không nên xuất hiện mà xuất hiện, tình huống này quá đột nhiên, một đám người ngồi trên ghế thậm chí còn quên mất rằng hắn có thể tự mở cửa tiến vào bằng cách nào. Cố Sơn Trạch thu hồi tầm mắt, nói với người phía trước: ''Cô là Thẩm Thanh Hòa?''
Thẩm Thanh Hòa không vui mà nhíu mày, ''Đúng vậy, là tôi.''
Hắn nhẹ nhàng câu môi, không quá tôn trọng cũng không mạo phạm, ''Thật ra cũng chẳng muốn nói đâu, nhưng nếu đã ở đây rồi thì mau đi xin lỗi mọi người đi, hai nhà có duyên kết thân vốn là chuyện vui, cô lại đi nói Chu tiểu thư phải chịu thiệt, còn nói Thẩm Băng Châu nửa thân không thể động, bà Chu cũng không có vui đâu.''
Câu chuyện lúc này lại rơi đến trên đầu bà Chu, bà bất đắc dĩ lên tiếng: ''Nhà của chúng tôi thật sự không có ý tứ ghét bỏ gì, vừa lúc có khách đến vậy chúng tôi đi trước, chờ Thẩm tổng bình tĩnh lại thì bàn sau đi.''
Nói xong liền kéo chu ngọc ngọc còn đang ngồi ngẩn ra rời đi.
Nhìn thấy mọi người rời đi, Thẩm Thanh Hòa vui vẻ một cách khó hiểu, ''Vậy tiếp đãi khách tử tế nhé, cô cũng đi đây.''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch lạnh xuống, ''Vội cái gì? Nói xin lỗi đi rồi hẵng đi.''
Thẩm Thanh Hòa kinh ngạc nhướng mày, cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn hắn một cái, ''Cậu rốt cuộc là ai?''
Hắn khách khí nói: ''Tôi là Cố Sơn Trạch, bạn của thầy Thẩm.''
Cậu cả nhà Sơn Viễn Cố Sơn Trạch, nổi tiếng từ nhỏ, bây giờ đã tạo nên tên tuổi trong giới thiết kế, đang trong thời kì thăng tiến của sự nghiệp lại nhảy đến công ty làm tổng giám đốc, đây vẫn luôn là đề tài bàn tán của giới kinh doanh, Thẩm Thanh Hòa chắc hắn đã từng nghe qua. Bà ta mở to mắt há hốc miệng, sau đó nở một nụ cười, nói: ''Thì ra là Cố đại công tử, không nghĩ tới Châu Châu là bạn của cậu, Cố chủ tịch dạo này có khỏe không?''
Bà ta chuyển đề tài khác cũng không thể đánh lạc hướng Cố Sơn Trạch, ''Cô Thẩm, dù sao cô cũng là trưởng bối, gia hòa mới có thể vạn sự hưng. Cô ở trước mặt người ngoài rải muối lên miệng vết thương của cháu trai mình như vậy, không phải sẽ nói với người ta rằng Thẩm gia dễ bắt nạt à?''
Sắc mặt Thẩm Thanh Hòa cứng đờ, ngữ khí vi diệu, ''Sao lại như thế được? Tôi chỉ nhất thời tức giận, quên nghĩ tới cảm thụ của Châu Châu thôi, Châu Châu, cháu cũng sẽ không tức giận đâu đúng không?''
Phòng khách tối tăm ở kia, Thẩm Băng Châu vẫn ngồi tại chỗ, anh rũ mắt, chậm rãi di chuyển xe lăn rời đi.
Thẩm Thanh Hòa cười gượng hai tiếng, ''Cậu ấy từ nhỏ đã như vậy rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé.''
Bà ta đi mà như chạy trốn vậy. Cố Sơn Trạch lúc này mới nhìn về phía Thẩm Thần Sa đang đứng đơ như cọc gỗ, ''Thẩm tổng, cô có ổn không?''
Thẩm Thần Sa chậm chạp nhìn qua hoa tươi và bánh kem trong tay hắn, ''Cậu cầm mấy thứ này đến đây để làm gì?''
Cố Sơn Trạch nhắc tới hộp quà trong tay, ''Nghe nói hôm nay là sinh nhật của thầy Thẩm, tôi đến tặng quà cho cậu ấy.''
Nghe được hai chữ 'sinh nhật', Thẩm Thần Sa như bừng tỉnh gõ đầu một cái, ''Đúng rồi, tuần trước tôi còn dặn dì Giang mua nhiều đồ ăn một chút, vậy mà hôm nay lại quên mất.''
Nếu nghe được chuyện quên mất sinh nhật của em trai như thế này, Cố Sơn Trạch chắc chắn sẽ phê bình. Nhưng nhìn bộ dáng thất thần bây giờ của Thẩm Thần Sa lúc này chỉ cảm thấy bất đắc dĩ cùng chua xót. Hắn đặt hoa và bánh kem lên trên bàn trà, ngẩng đầu nói: ''Tôi lên xem cậu ấy một chút.''
Đi lên lầu rẽ trái chính là phòng ngủ của Thẩm Băng Châu, cửa phòng đóng chặt, Cố Sơn Trạch đi đến gõ cửa, nhẹ giọng gọi: ''Thầy Thẩm ơi?''
Lầu hai yên tĩnh không có người, tiếng gõ cửa rõ ràng như vậy mà người bên trong lại không có đáp lại, như là cố ý không để mắt tới. Hắn tự mình vặn cửa, phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái từ bên trong, quả nhiên là không muốn để ý đến ai nữa.
Cố Sơn Trạch lại gõ cửa một lần nữa, ''Thầy Thẩm ơi, cậu có ổn không? Chị cậu bảo tôi lên đây xem cậu thế nào.''
Đối với người cuồng chị gái như này biện pháp tốt nhất là gọi chị ra, quả nhiên không lâu sau cửa liền mở. Thẩm Băng Châu xuất hiện phía sau cửa, lạnh lùng nói với hắn: ''Anh lại tới làm gì?''
Vừa mới nói đã có thái độ như vậy rồi, quả nhiên là bị chọc tức. Cố Sơn Trạch lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy, ''Vừa nãy xin lỗi có hài lòng không? Nếu vẫn chưa hài lòng tôi còn có biện pháp khác giúp cậu hết giận đấy.''
Thẩm Băng Châu chặn xe lăn ở cửa, thái độ xa cách lãnh đạm: ''Tôi không cần xin lỗi, cũng không cần anh làm cho hết giận, rốt cuộc anh đến nhà tôi làm cái gì?''
Cố Sơn Trạch cầm món quà đưa ra trước mặt, ''Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu, tôi đến tặng quà cho cậu đó.''
Hộp quà là kiểu dáng thường thấy, dải lụa phía trên được thắt thành một chiếc nơ con bướm, nghĩ đến hành vi mua viên Toumaline lần trước của hắn, Thẩm Băng Châu nghĩ rằng đây là một loại trang sức quý giá nào đó, tay cũng không thèm nâng lên, nói: ''Không cần đâu, anh mang về đi.''
Cố Sơn Trạch cho rằng anh đang giận lẫy, ngồi xổm xuống dỗ anh: ''Mở ra xem đi rồi hẵng nói muốn hay không, nhỡ đâu cậu thích thì sao?''
Mở hay không không phải là trọng điểm mà điều quan trọng ở đây là từ khi biết được tính hướng của Cố Sơn Trạch, Thẩm Băng Châu vẫn luôn thấp thỏm. Đám lửa nhiệt tịnh như Cố Sơn Trạch, nếu hắn cố ý đến gần thì ngay cả băng lạnh cũng phải hòa tan, bọn họ không thể vượt rào được nữa.
Thẩm Băng Châu nghiêm túc, thần sắc lạnh nhạt mà nói: ''Cố Sơn Trạch, anh đừng lại đến tìm tôi nữa, tôi không thích đàn ông.''
Hộp quà trong tay giữa không trung dường như cứng lại một lát. Nhưng chỉ một lát thôi Cố Sơn Trạch rất nhanh lại nở nụ cười, ''Ở cùng với tôi mấy ngày dần dần sẽ thích thôi.''
''Cố Sơn Trạch!'', Thẩm Băng Châu xoay người nhấn mạnh, ''Anh còn không hiểu sao? Tôi muốn kết hôn!''
''Cậu kết hôn cái con khỉ!'', Cố Sơn Trạch cũng không chút nào yếu thế mà nói, ''Đã loạn thành như vậy rồi cậu còn sợ không đủ tủi thân à?''
Thẩm Băng Châu rũ mắt, không nói nên lời. Tủi thân cũng không thấy, hoặc là nói anh đã sớm không để bụng. Mấy ngày trước anh nửa đêm dậy đi vệ sinh có nghe thấy chị gái đang ở trong phòng nỗ lực kìm nén tiếng khóc, này so với anh thì tủi thân đã là cái gì? Thẩm Băng Châu chỉ có vô lực mà lắc đầu, ''Anh từ bỏ đi, đừng đến dây dưa nữa.''
Đã nói đến mức này rồi.
Cố Sơn Trạch lạnh mặt nhìn chằm chằm anh, lúc sau mới cười nhạo mở miệng: ''Cậu không phải sẽ quyết tâm muốn cưới cô ta đi?''
Thẩm Băng Châu buồn buồn nói: ''Đúng vậy.''
Nói ra xong anh mới phát hiện thanh âm của mình đã run rẩy, ngay cả chính mình cũng nghe ra được lời nói có phần không tin tưởng cũng không thể xác định, Thẩm Băng Châu lúc này đã không dám nhìn thẳng vào Cố Sơn Trạch. Hai người giằng co một lúc lâu, một hộp quà ném vào trong ngực anh, Thẩm Băng Châu nghe thấy giọng Cố Sơn Trạch: ''Mở ra xem thử đi, không thích thì có thể ném đi cũng được.''
Chờ đến khi anh ngẩng đầu lên, Cố Sơn Trạch đã đi đến cầu thanh, chỉ để lại bóng dáng cùng với một cảm xúc khó hiểu.
Thẩm Băng Châu một mình ngồi ôm hộp quà, hồi lâu sau mới thật cẩn thận kéo dải lụa ra. Bên trong chỉ là một lọ nước hoa, bên trên có nhãn hiệu tiếng Anh anh chưa từng thấy, mùi hương xộc vào mũi, thoáng như Cố Sơn Trạch đang dán trên người vậy.
Thẩm Băng Châu gục đầu xuống, cảm thấy bản thân mình đúng là ngốc thật. Anh cũng không biết được rằng Cố Sơn Trạch từ khi nào đã nhận ra anh thích loại nước hoa này.
*
hai loại hoa:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.