Bất Trác

Chương 25: Làm bạn trai của tôi




Thẩm Băng Châu không thích ăn sinh nhật.
Tiệc sinh nhật thì cần bạn bè tụ tập vui vẻ, mặc dù có vô số người khác giới thích anh, nhưng người có thể gọi là bạn bè thì rất ít. Đặc biệt là từ sau khi anh chui đầu vào nghiên cứu khoáng vật, từ đồng nghiệp đến đồng đội cùng khi khai quật đều là thẳng nam, không những thẳng mà mấy chuyện như khuyên ngươi nên uống nhiều nước nóng cũng hạ bút thành văn. Loại kết nối như thế này không phổ biến được như sinh nhật.
Sau khi tiễn chị gái đi, Thẩm Băng Châu cũng nhất quyết muốn đuổi Cố Sơn Trạch đi luôn. Nhưng tâm trạng Cố Sơn Trạch đặc biệt không tồi, nghe mấy câu hung dữ đuổi người ta đi của anh chỉ như gió thoáng qua tai, bắt nạt Thẩm Băng Châu không thể đi liền đẩy xe lăn đi vào bên trong, muốn quyết tâm giúp anh chúc mừng sinh nhật tuổi 30.
Chờ dì Giang lần lượt bưng lên từng đĩa từng đĩa thức ăn lên, bánh sinh nhật tinh xảo cũng được mở ra. Trong giây phút ấy, Thẩm Băng Châu cảm thấy hốt hoảng, cảm giác như anh được quay về hồi mà ba mẹ anh còn tại thế.
Cố Sơn Trạch sợ anh ngồi trên xe lăn không có thuận tiện, một hai phải ôm anh ngồi lên ghế ăn cơm. Ngồi như vậy cũng không phải là không thể, nhưng vì Thẩm Băng Châu đã ngồi trên xe lăn đã lâu nên có hơi không quen, lại dần dần trở thành một phần cảm giác quen thuộc của anh.
Thẩm Băng Châu cẩn thận ngồi vững để phòng chính mình ngã xuống, nếu thực sự bị ngã xuống thật, mất mặt còn chưa nói, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị ôm một hồi.
Người trưởng thành ăn sinh nhật, những cái gì nên đơn giản hóa thì nên đơn giản hóa, ví dụ như nến sinh nhật, hoàn toàn có thể không cần đốt. Nhưng Cố Sơn Trạch lại hứng thú bừng bừng, không chỉ giúp anh thắp nến mà còn bắt anh phải chắp tay ước nguyện. Thẩm Băng Châu cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng không phản kháng lại được, chỉ có thể không vui vẻ mà làm theo, cũng ước điều ước một cách có lệ: ''Hy vọng mọi thứ đều ổn.''
Cố Sơn Trạch híp mắt nhìn chằm chằm anh, ''Mọi thứ là cái gì đấy? Sao lại nói mọi thứ đều ổn? Ước lại một lần nữa đi!''
Nến đã tắt hết rồi, nếu thật sự có thần linh thực hiện nguyện vọng thì chắc cũng đi theo khi nến tắt rồi. Thẩm Băng Châu lạnh mặt nói: ''Mọi thứ là những gì tôi có, bao gồm cả anh nữa, được chưa?''
Cố Sơn Trạch liền cười, đôi mắt đào hoa ánh lên hai ngọn lửa, nóng rực lóe sáng.
Đồ ăn đã được bưng hết lê, phần lớn là rau, dư lạ là hải sản, trừ con tôm hùm lúc sáng hắn có thấy ra thì hai bên đều có cua, một hấp một ướp sống. Lần trước ở Thẩm gia cọ cơm hắn cũng thấy có cua, Cố Sơn Trạch suy đoán nói: ''Cậu thích ăn cua à?''
Thẩm Băng Châu xụ mặt không trả lời, cũng không dùng bữa như đang cáu kỉnh.
Ngày thường rất ít khi có thể nhìn ra biểu tình như vậy trên mặt anh, dù có ở trước mặt chị gái, Thẩm Băng Châu cũng có thói quen thu liễm. Nhưng Cố Sơn Trạch có lẽ là khắc tinh của Thẩm Băng Châu, có thể vô cùng đơn giản mà đi vào sinh hoạt của anh, ép anh muốn làm chính mình.
Thẩm Băng Châu không có trả lời, Cố Sơn Trạch tự động hiểu là anh thích ăn cua, liền lấy ra một con ngon nhất, ''Tôi bóc cua cho cậu, cậu ngồi chờ ăn là được.''
Khi nói chuyện, dì Giang đã cầm hai đĩa chấm đến, vừa nghe được câu nói như vậy, cười trêu ghẹo nói: ''Nhị thiếu gia thật có phúc, Cố thiếu gia đây như đang xem cậu là vợ mà chăm sóc đấy.''
Không biết là cố ý hay vo tình, Thẩm Băng Châu nghe thấy từ 'vợ' liền sợ tới mức giật mình. Anh nghiêm túc mà phê bình: ''Dì Giang, chúng cháu đều là nam, không cần nói đùa đâu ạ.''
Dì Giang đã ở Thẩm gia lâu rồi, gì cũng dám nói, ánh mắt lúc này lại ngó qua ngó lại trên người Cố Sơn Trạch, nói: ''Dì mới phát hiện hai đứa ăn mặc giống nhau này, nhìn đẹp thật, nếu về sau làm đám cưới, nhất định phải để Cố thiếu gia làm phù rể cho cậu.''
Phù rể, lại là phù rể!
Cố Sơn Trạch lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, chớp mắt kinh ngạc một cái, rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, nửa thật nửa giả nói: ''Có thể ạ, đến lúc đó cháu sẽ nắm tay thầy Thẩm đi vào lễ đường.''
Dắt tay đi vào lễ đường là ba của cô dâu cơ mà! Thẩm Băng Châu cố nén không tức giận, chờ dì Giang đi mất liền ra lệnh: ''Tôi tự bóc cũng được, không cần anh giúp!''
Động tác của Cố Sơn Trạch cũng không có dừng lại, đôi mắt đầy ý cười nhìn anh, ''Lần trước bóc cua cho cậu cậu còn ăn đến yên tâm thoải mái cơ mà? Bây giờ lại ngại ngùng à?''
Lần trước là lần trước, lần trước làm sao anh nghĩ đến hành vi này như đang chăm sóc vợ được? Thẩm Băng Châu thực sự nóng nảy, hiểu được lời nói không có tác dụng gì, liền dứt khoát đưa tay ra đoạt lấy con cua. Cố Sơn Trạch lại không để anh lấy được, giằng qua giăng lại, đột nhiên ngón trỏ Thẩm Băng Châu như bị cái gì cắn một cái.
Đau đớn truyền đến, anh nhẹ nhàng kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện mà rụt tay lại, trên ngón tay chảy ra một vết máu đỏ sậm, thì ra là bị vỏ bên ngoài của con cua quệt phải.
Cố Sơn Trạch định hỏi một câu 'làm sao vậy', còn chưa có hỏi xong liền thấy miệng vết thương, không chút nghĩ ngợi mà bỏ con cua xuống, đem ngón tay kia ngậm vào trong miệng.
Có lẽ bởi vì ngón tay kia trời sinh thiên lạnh, lại có lẽ môi hắn như lửa nóng, đầu lưỡi nhẹ chạm vào miệng vết thương, lực hút vừa ấm áp lại vừa nhẹ nhàng.
Động tác diễn ra quá nhanh, Thẩm Băng Châu hoàn toàn không kịp phản kháng, đầu ngón tay đã bị hắn ngậm lấy. Cảm xúc ở đầu ngón tay anh rất nhạy, khi bị động tác ở lưỡi liếm lên, Thẩm Băng Châu không khỏi run rẩy, như điện giật mà rút tay về.
Tay thì đã rút lại được, nhưng dưới tình thế cấp bách dùng sức quá nhiều, nửa người trên bị mất cân bằng, lập tức khiến anh ngã ngửa về bên kia. Cố Sơn Trạch nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cố tay anh kéo trở về, lúc này Thẩm Băng Châu không khác gì con lật đật nghiêng bên này đổ bên kia. Bọn họ ngồi song song với nhau, hai chiếc ghế dựa cũng cách nhau rất gần, khi bị Cố Sơn Trạch kéo lại không nghi ngờ gì Thẩm Băng Châu lập tức nhào vào lòng hắn.
Cả khuôn mặt Thẩm Băng Châu đập vào ngực hắn, chóp mũi đụng phải cơ ngực rắn chắc, cách hai lớp áo vẫn có thể cảm nhận được sự co dãn.
Sau khi đã ổn định lại, chuyện đầu tiên Cố Sơn Trạch làm là cầm tay anh lên xem xét, miệng vết thương rất nhỏ, máu cũng đã không còn chảy ra nữa. Lúc này hắn mới buông tay ra, vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn về phía người trong ngực, ''Thầy Thẩm, cậu có phải bị ngốc không vậy.''
Thẩm Băng Châu bị một loạt sợ hãi, huyết áp lên cao, tim cũng đập nhanh hơn, ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt cổ áo âu phục của hắn, lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện mới hồi thần lại, không tự nhiên mà tránh đi tầm mắt của Cố Sơn Trạch, ''Anh buông tôi ra trước đi.''
Đáy mắt Cố Sơn Trạch hiện lên ý cười hài hước, ''Tôi có túm cậu đâu, là cậu đang ôm lấy tôi đấy chứ.''
''.....''
Con người nháy máy khi trong tình trạng mất cân băng sẽ theo bản năng mà làm ra phản ứng tự cứu, nhưng lúc này Thẩm Băng Châu không thể buông ra được: Người anh đang ở một ví trí xấu hổ, một khi thả tay ra chắc chắn sẽ ngã xuống mặt đất.
Thẩm Băng Châu rốt cuộc cũng hiểu, người này là đang cố ý trêu chọc anh, hoặc nói nghiêm trọng hơn thì là đang bắt nạt anh.
Ngã vào trong lòng ngực Cố Sơn Trạch cũng chẳng khác gì như dê vào miệng cọp, Thẩm Băng Châu bỗng nhiên cảm thấy uể oải, ghé vào ngực hắn bất động.
Anh bất động, Cố Sơn Trạch cũng bất động, hai người rơi vào lặng im.
Từ khi hai người bọn họ quen nhau, Thẩm Băng Châu như một con búp bê được Cố Sơn Trạch ôm vào lòng, anh cũng từng dựa vào cái ôm này, ngoan ngoãn hợp tác, cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đã khác.
Tai Thẩm Băng Châu bắt được từng nhịp tim mạnh mẽ, dần dần đồng bô với tần số của anh. Thẩm Băng Châu đột nhiên nghĩ, tim đập nhanh như vậy, Cố Sơn Trạch có phải đang căng thẳng không?
Không, Cố Sơn Trạch sao có thể căng thẳng được? sau khi hoài nghi một lát, Thẩm Băng Châu thấp thỏm ngẩng mặt lên, nhìn thấy trong mắt Cố Sơn Trạch như có hai ánh lửa.
Không thể khống chế, hô hấp như ngừng lại, Thẩm Băng Châu đã hiểu, đó chính là ánh mắt cửa Sư Tử, muốn chiếm hữu, muốn xâm lược, muốn cắn nuốt anh.
Thẩm Băng Châu liền rụt về, lại qua một khoảng trầm mặc nữa, cuối cùng anh cũng hỏi một vấn đề tò mò đã lâu: ''Yêu đương với đàn ông áp lực lắm đúng không?''
Cố Sơn Trạch có chút ngoài ý muốn, lại cười khẽ, ''Nếu cậu đồng ý làm bạn trai tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt.''
Sinh là nam nhi, từ nhỏ Thẩm Băng Châu đã tiếp thu giáo dục đúng đắn, đều có tư tưởng như những người đàn ông khác, trên vai phải gánh trách nhiệm, tự nhiên sẽ cho rằng mình phải bảo vệ người khác. Nhưng Thẩm Băng Châu đã sớm nhận ra, anh không bảo vệ được cha mẹ, cũng không bảo vệ được chị gái, đối tượng kết hôn cũng là phú bà, những chuyện nhỏ như đi dạo phố trả tiền cũng không đến lượt anh.
Thẩm Băng Châu đột nhiên nổi lên suy nghĩ, thực ra được người khác bảo vệ cũng không phải chuyện gì xấu. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ như sao băng xẹt qua trong đầu anh, nhiều hơn hết vẫn là lí trí.
Cố Sơn Trạch chính xác mà bắt được dao động trong mắt anh, kéo anh ngồi dậy, trang trọng mà đối diện, ''Thầy Thẩm, đây là lần đầu tiên tôi muốn theo đuổi một người như thế, có thể cho tôi một cơ hội không?''
Thẩm Băng Châu rũ mắt, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, ''Tôi phải đính hôn.''
Cố Sơn Trạch mạnh mẽ nâng cằm Thẩm Băng Châu để anh nhìn về phía mình, ''Vậy nếu hôn ước không thành thì sao?''
Không có hôn ước, một bên thì coi như giao dịch, một bên lại coi như trò đùa. Nếu hôn sự này có thể thành thì quả thực là châm chọc.
Thẩm Băng Châu cũng không còn mong chờ gì vào tình yêu, cho nên mới có thể thản nhiên tiếp nhận một người mà mình không hề yêu thích, như máy móc mà thực hiện chức trách của mình. Anh không trả lời được câu hỏi của Cố Sơn Trạch, đối với anh mà nói, đây như là một con đường mạo hiểm mà không có đường lui.
Chờ hồi lâu cũng không nhận được đáp lại, Cố Sơn Trạch lại ép hỏi một lần nữa, hơi thở của hắn đều phả vào mặt anh, nóng đến đầu quả tim cũng run lên.
Cuối cùng, Thẩm Băng Châu bại trận, trong mắt nổi lên ánh nước, ''Nếu không có hôn ước, thì sẽ có khả năng, thử xem đi.''
Chỉ là có khả năng, chỉ là thử xem, chưa nói nhất định sẽ.
Nhưng Cố Sơn Trạch lại rất thỏa mãn, nhẹ nhàng câu môi, đỡ Thẩm Băng Châu ngồi lại ghế dựa, lại một lần nữa lấy con cua ra bóc, sau đó dùng chiếc muỗng bạc xúc lấy phần gạch cua, đút đến bên miệng anh. Thẩm Băng Châu còn đang trong trạng thái bị trêu đùa, chậm rì rì mà mím môi, ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm mình như lửa nóng, ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy cái muỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.