Bất Trác

Chương 26: Thích Cố gì cơ?




Thẩm Băng Châu rất ít khi tiêu tốn thời gian vào việc lướt mạng xã hội, ít chứ không phải là không lướt bao giờ, nhưng chưa từng tìm hiểu qua về việc người đồng tính yêu nhau, có lẽ cả dữ liệu cũng biết anh là thẳng nam nên cũng chưa bao giờ gợi ý những tin tức như thế này.
Lúc này bạn phải dựa vào một hệ thống tìm kiếm mạnh mẽ, sau khi gõ từ khóa, một mẩu tin tức đập vào mắt anh, đó là một cặp đồng tính nam lén lút ở bên nhau đến khi tóc đã bạc mới lấy hết can đảm công khai với mọi người.
Nhìn bức ảnh hai người lớn tuổi trong điện thoại, Thẩm Băng Châu không khỏi thở dài, xem ra tình yêu đồng giới so với anh tưởng tượng còn gian nan hơn rất nhiều.
Thầm thở dài một lúc, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn Wechat, là người bạn thân đam mê các chòm sao gửi tới: Tôi đã hạ cánh rồi, sau khi thu xếp ổn thỏa sẽ đi đến công ty mới nhận chức, xong hết rồi sẽ đến thăm cậu.
Thẩm Băng Châu nhắn lại 'Ừm', đối phương lại tiếp tục gửi đến: Hôm nay người ta qua thì nói chuyện rõ ràng đi, đừng để đến lúc kết hôn rồi mới thấy hối hận.
Lúc này Thẩm Băng Châu không biết nên nhắn lại như thế nào nữa.
Ý muốn kết hôn của anh vẫn kiên định như cũ, chỉ cần giúp được chị gái thì định giá anh rồi bán đi cũng không sao cả, nhưng trải qua sự nhắc nhở của người bạn này, anh nghĩ đến một khả năng: Nhỡ đâu Chu Ngọc Ngọc thật sự thích Bành Vũ thì sao?
Vì thế, Thẩm Băng Châu bỏ đi ngại ngùng mà đi hỏi thử Cố Sơn Trạch, ý muốn từ hắn tìm hiểu một chút thông tin về Bành Vũ, Cố Sơn Trạch nguyên văn nhắn lại rằng: Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ tác hợp hai người bọn họ....Hóa ra mạch não của hắn là nghĩ thầy Thẩm thật thông minh, còn nghĩ đến dùng cách này để Chu Ngọc Ngọc chủ động rời đi.
Thẩm Băng Châu căn bản không thể lừa được hắn, sau khi mềm mỏng lại càng không thể làm khó Cố Sơn Trạch được, thấy mấy lời biện hộ cũng vô dụng, Thẩm Băng Châu quyết định từ bỏ, tìm thấy Chu Ngọc Ngọc, kết quả Chu Ngọc Ngọc đã nhắn cho anh một câu xin lỗi.
Trên Wechat không thể nói huyện rõ ràng nên Thẩm Băng Châu muốn hẹn gặp mặt Chu Ngọc Ngọc để nói chuyện, nhưng anh lại quên rằng Chu Ngọc Ngọc là người không biết giữ mồm giữ miệng, kết quả là cả ba mẹ người ta biết chuyện bọn họ muốn gặp mặt, vì thế lén lút gặp nhau thuận lý thành chương biến thành một buổi nghị thân.
Lần thứ hai bàn bạc.
Thẩm Băng Châu buồn bã thương tâm, mở album ảnh trong điện thoại tìm được tấm ảnh anh chụp cùng Cố Sơn Trạch. Tấm ảnh đó là lần sinh nhật trước bị lôi kéo chụp cùng, hai bộ tây trang nhìn không khác nhau là bao, hai chiếc cà vạt giống nhau như đúc, nếu đem đi photoshop nền thành màu đỏ đảm bảo sẽ biến thành ảnh đám cưới luôn.
Mỗi ngày anh sẽ đều mở ra ngắm như vậy trong chốc lát, ngón tay dừng ở nút xóa bỏ mãi cũng không thể làm được.
Vài phút sau xe của Tiểu Dương đã đến, dì Giang đến bên ngoài phòng anh nhẹ nhàng nhắc nhở nên xuống dưới lầu rồi.
Tiểu Dương là trợ lý cá nhân của Thẩm Thần Sa, tron công ty thì gọi là 'Trợ lý Dương', ở nhà thì gọi là 'Tiểu Dương', gọi qua gọi lại cuối cùng lại quên mất tên thật cậu ấy là gì. Dì Giang cẩn thận đẩy Thẩm Băng Châu ra cửa, hai người hợp lực cẩn thận dìu anh ngồi vào ghế sau.
Động tác cũng quá cẩn thận rồi, giống như di chuyển món đồ dễ vỡ cũng chỉ đến thế thôi. Thẩm Băng Châu biết bọn họ là sợ mình bị đụng phải đâu, nhưng càng như vậy lại càng khiến anh trở nên đáng thương, còn không bằng để Cố Sơn Trạch bế công chúa còn hơn.
Sau khi lên xe, Tiểu Dương thân thiện mỉm cười một cái rồi nói: ''Thẩm tổng đã đi từ công ty đến rồi, chúng ta gặp nhau ở nhà Chu tiểu thư.''
Thẩm Băng Châu ngồi thẳng. Hôm nay anh mặc một bộ quần áo cao cấp băng vải nỉ màu cà phê đậm, thắt cà vạt màu đỏ tía, gọng kính bạc tóa ra ánh trắng trắng như tuyết. Tuy phần lớn thời gian anh đều đi dép lê mặc đồ ngủ ở trong nhà tiếp xúc với mấy cục đá, nhưng chỉ cần sửa sang một chút thì vẫn sẽ là Thẩm nhị thiếu gia ưu nhã quý phái.
Thẩm Băng Châu khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy, Tiểu Dương nhìn qua gương chiếu hậu, vẫn là bộ dáng mỉm cười, ''Trông ngài hôm nay có vẻ không được vui cho lắm, có phải vì nghe được chuyện trong công ty không ạ?''
Thẩm Thần Sa đã vài ngày không về nhà, anh không thể biết được chuyện trong công ty, nghe thấy vậy trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu, ''Công ty xảy ra chuyện gì rồi?''
Tiểu Dương lúc này phát hiện anh còn chưa biết chuyện, trên mặt tỏ vẻ hối hận, nhưng chỉ đành thành khẩn thẳng thắn trả lời anh: ''Tài chính có vấn đề, Thẩm tổng đang cố gắng tìm cách giải quyết.''
Khủng hoảng tài chính không phải là vấn đề nhỏ. Thẩm Băng Châu trầm mặc không trả lời, Tiểu Dương lại thở dài trong lòng, tiếp tục nói: ''Vậy nên hôm nay chị ấy mới không đích thân đến đón ngài được. Hôm nay lúc ở công ty chị ấy cãi nhau với Thẩm Thanh Hòa một trận, giám đốc Trương ở bộ phận tiếp thị cũng xin từ chức tại chỗ, nói rằng công ty như vậy nên sẽ không ở lại đây, lúc sau vài người quản lý khác cũng lần lượt làm theo.''
Thẩm Băng Châu nghe vậy thì bối rối, suy nghĩ hồi lâu rồi cau mày, cuối cùng không thể nhịn được mà nói: ''Công ty lục đục không giữ được người là chuyện bình thường.''
Tiểu Dương nói: ''Tình huống ở công ty đặc thù, hết cách rồi, ngài cũng đừng lo lắng, có tầng quan hệ thông gia này, Chu gia cũng sẽ giúp đỡ ít nhiều thôi.''
Trong lòng Thẩm Băng Châu đột nhiên lạnh lẽo, giống như có vài cục băng cứng đâm vào tim anh, lan rộng ra đóng băng toàn bộ máu trong người anh. Thẩm Băng Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.
Chu gia rộng rãi, sang trọng từ trong ra ngoài, bên trong có ba người ở nhưng lại mời đến bốn người giúp việc, chắc là sợ người ngoài không biết bọn họ giàu có. Chu Ngọc Ngọc mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu xám, tóc búi cao, để mặt mộc ở trong bếp nấu ăn,
Nếu là ngày thường cô nhất định sẽ trang điểm lộng lẫy cùng các chị em lêu lổng chơi bời, nhưng từ khi trở về từ Phong Tuyền, lại không biết là trúng tà hay gì, cả ngày chỉ có ở nhà nghiên cứu nấu ăn.
Lúc đầu bà Chu vô cùng vui mừng, cho rằng con gái sắp kết hôn, biết hồi tâm chuyển ý, lúc sau mới phát hiện cô đã ngoan hơn rất nhiều, cũng không cười nói gì, như là gặp phải đả kích lớn vậy.
Thời gian Thẩm gia đến đây chắc chỉ còn mười mấy phút nữa, Chu Ngọc Ngọc lại như đã quên, còn đang mải mê nấu ăn. Bà Chu hùng hổ đẩy cửa vào, ''Con còn không mau đi trang điểm thay quần áo? Con xem dáng vẻ này mà đi gặp vị hôn phu thì có hợp quy củ hay không?''
Chu Ngọc Ngọc cũng không quay đầu lại mà nói, ''Con cũng đâu có thích anh ấy, mặc cái gì chẳng được.''
Bà Chu tức giận đến nhe răng, hận không thể đi tới tát cô hai cái, ''Lần trước mẹ đã nói rồi, thích là thích, kết hôn là kết hôn, đứa con rể này là mẹ tự mình chọn, con yên tâm, bây giờ y học phát triển như vậy, cậu ấy sẽ không nằm liệt cả đời đâu, Gen tốt như vậy còn có thể tìm được ở đâu chứ. Về sau nếu có sinh con ra nhất định sẽ thông minh xinh đẹp không phải sao?''
Chu Ngọc Ngọc mặt không có cảm xúc nói: ''Nếu theo ý mẹ nói thì không bằng con làm với t*ng trùng của người ta luôn, kết hôn như vậy nhé?''
Câu nói này suýt chút nữa làm bà Chu tức chết, bà ta run rẩy một lúc, sắp sửa bùng nổ thì người hầu đi vào thông báo, nói người ta đã tới rồi. Bà Chu chỉ đành tạm thời bỏ qua, hung tợn cảnh cáo: ''Chờ mai con kết hôn xong sẽ biết lời mẹ nói có đúng hay không. Lát nữa không được nói lung tung, không thì đẹp mặt!''
Thẩm Băng Châu đúng giờ mà gặp được Thẩm Thần Sa ở trước cửa Chu gia. Lúc cô từ trên xe xuống cảm xúc rõ ràng không ổn, vậy mà đi đến trước mặt anh lại mỉm cười thăm hỏi. Nếu không phải nghe được Tiểu Dương nói chuyện, Thẩm Băng Châu nhất định sẽ không biết được chị mình đang phải gánh áp lực lớn như vậy.
Hai người đi theo người hầu dẫn vào cửa, còn chưa đi đến cửa phòng khách, bà Chu đã tươi cười đi ra nghênh đón, không quên véo một cái vào tay con gái bên cạnh, ''Đi giúp cậu Thẩm đẩy xe lăn đi!''
Chu Ngọc Ngọc cúi thấp đầu, không nói một tiếng mà tiếp nhận xe lăn. Thẩm Băng Châu đã nhiều ngày không gặp cô, bây giờ nhìn có vẻ còn sa sút hơn lần trước, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, lại cũng không thân với cô nên cũng không biết phải quan tâm như thế nào.
Lần trước bàn chuyện cưới xin, Thẩm Thanh Hòa đã châm ngòi nổi gió, ý đồ xấu xa, nếu là gia đình bình thường gặp chuyện hôn nhân vì lợi ích này e rằng đã sớm bế tắc. Bà Chu kêu người hầu rót trà, hơi thổi nhẹ, sau khi đã ổn định xong cuối cùng cũng đi vào vấn đề: ''Nhà các con tình huống đặc thù, bên trên không có cha mẹ, để cậu Thẩm ở rể ở đây nếu về sau có co cái dì cũng tiện chăm sóc, em bé cũng có ông bà ngoại, đây mới là gia đình hoàn chỉnh.''
Nói đến chuyện chăm sóc con cái, Thẩm Thần Sa lại chột da. Cô bận công việc, ít khi có thể ở nhà chứ đừng nói đến giúp em trai chăm sóc em bé. Lần trước cô bị Thẩm Thanh Hoa làm cho tức giận, bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, thấy lời nói ấy không phải là không có đạo lý, còn thực chu toàn.
Cô nhìn về phía Thẩm Băng Châu, trưng cầu ý kiến: ''Châu Châu, em thấy thế nào?''
Thẩm Băng Châu trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, có chị gái năm lần bảy lượt hỏi xem anh có thật sự thích hay không, có bạn bè khuyên nhủ anh không cần lấy hôn nhân ra làm trò đùa, có câu chuyện nghe được từ Tiểu Dương, còn có Cố Sơn Trạch.
Cũng không biết vì sao lúc này anh lại nhớ đến Cố Sơn Trạch, chỉ có Cố Sơn Trạch mới khiến anh tưởng tượng ra hình ảnh của tương lai: Đến lúc đó cẩn thận xin lỗi Cố Sơn Trạch vậy, làm bạn trai gì đó thật sự không có cách.
Thẩm Băng Châu nâng mắt, ánh mắt hơi lạnh, ''Em không có ý kiến.''
Giọng nói rõ ràng, giải quyết dứt khoát.
Bà Chu lộ ra nụ cười vui mừng, đang định nói được, Chu Ngọc Ngọc lại đột nhiên đứng lên, ''Thầy Thẩm, không phải anh đến để từ hôn sao?''
Thẩm Băng Châu nhíu mày: ''Tôi nói bao giờ?''
Chu Ngọc Ngọc chớp mắt, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, nhưng cô mặc kệ, thái độ kiên quyết nói: ''Con không thích thầy Thẩm, thầy Thẩm cũng không thích con, chúng con không muốn kết hôn nữa!''
Lời vừa nói ra, bà Chu sắc mặt trắng bệch, Thẩm Thần Sa cũng cảm thấy khó hiểu, khoanh tay hỏi: ''Lúc trước khôg phải là đã đồng ý rồi ư? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?''
Chu Ngọc Ngọc có lẽ là người không cần mặt mũi, không chút giấu diếm nói: ''Bởi vì em đã có người mình thích rồi, vừa mới có thôi, bây giờ từ hôn, cả hai chúng em đều tốt!.''
Câu cuối cùng là Chu Ngọc Ngọc quay về phía bà Chu hét lớn. Bà Chu cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức đứng lên tát Chu Ngọc Ngọc một cái.
Tiếng vang thanh thúy, Chu Ngọc Ngọc đau đến kêu lên, lảo đảo vài cái, quay đầu lại khóc lớn: ''Con nói sai cái gì sao? Thầy Thẩm cũng có người mình thích rồi, vì sao cứ phải phải đem chúng con buộc lại với nhau vậy?''
Thình lình, thầy Thẩm đột nhiên có người mình thích, chính thầy Thẩm cũng còn đang không biết đây!
Thẩm Thần Sa vốn định đi tới khuyên can, nghe được câu nói ấy lại khiếp sợ nhìn về phía em trai mình, ''Em thích ai? Sao không có nói với chị?''
Thẩm Băng Châu bình tĩnh lắc đầu, chuẩn bị nói dối, Chu Ngọc Ngọc lại chú ý đến, hai mắt đẫm lệ mà nói: ''Anh ấy thích Cố....''
''Chu tiểu thư!'', Thẩm Băng Châu đột nhiên nói, không cho phản bác mà ngắt lời, ''Cô trước tiên bình tĩnh lại đi đã.''
Một khi Chu tiểu thư khóc lên thì cái gì cũng đừng nghĩ muốn nói chuyện. Sắc mặt bà Chu vô cùng khó coi, cũng không để ý tới cô. Chu Ngọc Ngọc khóc đến mệt mỏi, quay người chạy lên lầu, tiếng khóc càng ngày càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
Ai cũng không nghĩ đến cô sẽ nháo loạn lên như vậy, ba người trong phòng khách không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.
Lúc sau, Thẩm Thần Sa vỗ vỗ chân Thẩm Băng Châu, ánh mắt chăm chú, ''Em thích Cố gì cơ?''
Thẩm Băng Châu đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên một cỗ nhiệt độ. Vài giây sau, anh ho nhẹ, cụp mắt xuống, vẫn lạnh lùng nói: ''Cố ấy nói bừa thôi, em làm sao mà biết được.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.